Tô Minh nghe vậy biểu tình thản nhiên nhưng lòng thì rung động.
"Minh long hay còn gọi là giới linh, con rồng này nên rất thưa thớt, mãnh thú hiếm hoi có thể xuyên qua bình chướng bốn chân giới, nếu ngươi có thể thu phục con thú cho mình dùng thì sẽ giúp ích rất lớn để chúng ta rời khỏi đất Âm Tử. Thông qua nó chúng ta có khả năng lớn hơn rời đi chỗ này, chỉ có rời khỏi Man tộc mới tìm được sư tôn."
Tô Minh im lặng một lúc sau gật đầu.
"Hơn nữa cô bé này đúng là không tệ, rất xứng với ngươi." Nhị sư huynh chớp mắt cười khẽ nói.
Tô Minh lắc đầu, không lên tiếng.
Nhị sư huynh chú ý là giá trị thiếu nữ đem đến, có thể rời khỏi đất Âm Tử thậm chí là năng lực giới linh xuyên qua bốn chân giới, năng lực này rất quan trọng với mấy sư huynh đệ họ, có thể cho họ bước ra bước đầu tiên đi tìm sư tôn.
Nhưng cách rời khỏi đây không chỉ có một kiểu này, tuy nhiên, Nhị sư huynh đã ra quyết định thì Tô Minh không từ chối.
Huống chi chuyện này chẳng qua là lợi dụng lẫn nhau, có lẽ nói là lợi dụng thì hơi nghiêm trọng nhưng sự thật đúng là vậy. Tô Minh tin tưởng thiếu nữ một đường đi theo, năm ấy ở Tử Hải từng ra tay giúp đỡ chắc chắn đều có lý do. Rốt cuộc là nguyên nhân gì, Tô Minh có chút suy đoán nhưng không thể chứng thật.
"Nàng đi theo ngươi thì tất nhiên là có mưu đồ, nếu đã vậy thì chúng ta cũng phải mưu đồ lại mới bình đẳng, mới không chịu thiệt. Tiểu sư đệ yên tâm đi, việc này Nhị sư huynh sẽ giúp ngươi xử lý cho. Ta có thể đoán được một chút tâm lý của cô bé này." Nhị sư huynh dịu dàng cười, nháy mắt với Tô Minh.
"Đi thôi, mang theo Đại sư huynh, chúng ta...về Cửu Phong!" Nhị sư huynh vung tay áo, lập tức khói đen tỏa ra khỏi người vây quanh pho tượngĐại sư huynh, cuốn lấy vào trong ống tay áo của y.
Đông Hoang đại lục đã không còn tiên tộc, mỗi bộ lạc đang tập kết, cần một đoạn thời gian mới ngưng tụ ra tnn đi viễn chinh đại lục khác, rồi phải tạo ra vô số thuyền vượt Tử Hải, tất cả đều cần thời gian.
Dựa theo ước định của Tô Minh với đám Xích Lôi Thiên, Huyết Sát, họ sẽ nhanh chóng chuẩn bị, khi nào xong liền báo cho hắn biết ngay.
"Cửu Phong..." Tô Minh ngẩng đầu nhìn phương xa, mắt lộ suy tư.
"Nhị sư huynh, mấy năm trước ta trông thấy...Tử Yên." Tô Minh nhẹ giọng nói.
"Nàng khỏe không?" Nhị sư huynh ngây ra, qua một lúc mặt giữ nụ cười dịu dàng nhưng biểu tình hồi ức.
"Nàng đã gả cho người khác." Tô Minh do dự một lúc vẫn là lựa chọn nói ra.
Nhị sư huynh khép mắt lại, thật lâu sau khi mở ra thì không thấy có gì khác trước, nhưng Tô Minh cảm nhận được dường như y hơi buồn rầu.
"Vậy thì đi thăm nàng một chút đi." Nhị sư huynh ngẩng đầu lên, để ánh nắng chiếu nửa bên mặt. Trong mắt y nhìn như bình tĩnh nhưng chỉ mình y biết, trong đầu hiện ra cô gái xinh đẹp trên Cửu Phong hai tay chống hông, tức giận trợn mắt.
Tô Minh gật đầu, chậm rãi bay lên trời hóa thành cầu vồng, Nhị sư huynh theo sau im lặng đi. Con chó và thiếu nữ Vũ Huyên ở trên trời lộn tới lộn lui như không biết mệt cùng với hạc trọc lông cưỡi trên người Tiền Thần cùng đi về phía xa.
Vũ Huyên một đường đánh giá Tô Minh, đôi khi liếc hướng Nhị sư huynh, dần thấy ra cái gì. Cô nổi lên tò mò túm lấy lông con chó khiến nó chạy nhanh vài bước đi song song cùng Tô Minh.
"Này, Tô tiểu ngốc, Nhị sư huynh của ngươi làm sao vậy?" Vũ Huyên chớp mắt, bộ dạng tò mò hỏi.
Tô Minh nhướng mày, phớt lờ Vũ Huyên.
"Tô tiểu ngốc!!!" Vũ Huyên lại la lên.
"Tô tiểu ngốc, Tô đại ngốc, Tô lão ngốc...ta là vị hôn thê của ngươi, còn chưa gả qua cửa đã bỏ mặc ta hả, ta phải từ hôn!" Vũ Huyên hếch cằm lớn tiếng nói.
"Cô im lặng được không?" Tô Minh nhíu mày liếc Vũ Huyên.
Thấy Tô Minh lạnh lùng như vậy thì Vũ Huyên khẽ hừ, tay phải nâng lên, trong tay hiện ra một bình ngọc, đổ ra vài viên đan dược tỏa mùi thuốc quăng một viên vào miệng, răng rắc cắn.
Mùi hương đan dược khiến con chó thè lưỡi, ngay cả hạc trọc lông cưỡi trên người Tiền Thần theo phía sau cũngc trợn to mắt, vội tới gần chút, ngửi mùi thuốc mắt sáng ngời.
"Cực phẩm linh đan, cái này tuyệt đối là cực phẩm linh đan!!!"
"Minh Ti Đan, có hiệu quả cực kỳ tốt với linh thể và người tu hành hơi thở minh tử, có thương thì trị thương, không bị thương tăng tu vi, dù cho ăn nhiều không có hiệu quả rõ ràng cũng có thể dưỡng da." Vũ Huyên lại đổ một viên liếc Tô Minh, bỏ vào miệng nhai rôm rốp.
Tô Minh liếc đan dược, chưa lên tiếng thì sau lưng hắn Nhị sư huynh tiến lên vài bước, mặt lộ nụ cười dịu dàng.
"Em dâu à, tiểu sư đệ nhà ta tính tình thành thật, mặc kệ hắn đi. Vầy đi, ta trả lời muội cho, một câu hỏi năm viên đan dược." Nhị sư huynh híp mắt cười cười nói.
"Ta muốn hắn đáp lời, mười câu một viên đan dược." Vũ Huyên cũng nheo mắt thành hình trăng non, cô vốn rất đẹp làm ra biểu tình này càng tăng thêm mấy phần xinh như hoa.
"Tiểu sư đệ của ta không thích nói chuyện, cái này hơi khó. Hai câu hỏi, mười chín viên đan dược." Nhị sư huynh không nhanh không chậm nói.
"Hắn một đường phải nghe theo ta, ba câu hai viên đan dược." Vũ Huyên chớp mắt.
"Cái này không được đâu, tiểu sư đệ của ta không chịu đồng ý, chúng ta nên bàn bạc một chút đã..." Nhị sư huynh lắc đầu túm tụm với Vũ Huyên bàn bạc chuyện đặt câu hỏi, tính toán số lượng đan dược.
Tô Minh lại xoa trán, nhìn trời, lại nhìn Nhị sư huynh và Vũ Huyên, thở hắt ra.
Lát sau Nhị sư huynh và Vũ Huyên thảo luận xong, bao nhiêu đan dược thì Tô Minh không biết, hắn chỉ biết là trên đường đi không yên tĩnh nữa.
"Tô tiểu ngốc!"
"Ngươi không trả lời, trừ một viên đan dược."
"Tô đại ngốc?"
"Còn không lên tiếng? Tốt, lại trừ một viên đan dược."
"Tô lão ngốc!"
Tô Minh xoay người, lạnh lùng nhìn Vũ Huyên, hừ một tiếng. Vũ Huyên hớn hở, đắc ý vén tóc.
"A, thì ra ngươi thích cái tên Tô lão ngốc nha."
Nhị sư huynh ho khan vội lùi ra sau vài bước, đứng chung với Tiền Thần và hạc trọc lông, nhìn đằng trước Tô Minh bị Vũ Huyên quấn lấy. Y thở dài, cầm một viên đan dược nuốt xuống.
"Tiểu sư đệ à, bị một cô bé đáng yêu như vậy quấy rầy, loại chuyện này nếu đổi làm Hổ Tử sư huynh nhà ngươi thì mừng rỡ biết bao." Nhị sư huynh nói, lại lấy ra một đan dược bỏ vào miệng.
Hạc trọc lông ở một bên mắt long lanh nhìn, không ngừng liếm mép có nước miếng chảy xuống. Khốn khổ cho Tiền Thần bị nó làm thành tọa ký, thở ngắn than dài vẻ mặt tuyệt vọng.
'Hạc bà nội nó, Tiền Thần ta thề, đợi rời khỏi Man tộc rồi, đến bên ngoài ta hồi phục tu vi chắc chắn sẽ cho con Hạc khốn này một bài học!!!" Tiền Thần mặt như đưa đám âm thầm thề câu y như đúc lặp lại biết bao lần từ lúc đi tới giờ.
Đoàn người một đường đi ở trạng thái này dần bay ra khỏi Đông Hoang đại lục bước vào Tử Hải, cách chỗ này không xa có nhiều đảo Nam Thần.
"Tô tiểu ngốc, ngươi xem cá lớn trong biển đẹp quá đi, bắt một con cho ta đi?"
"Tiểu Tô Tử, gọi ta một tiếng tỷ tỷ sao hả? Mau lên, kêu tỷ tỷ đi. Hừ, Nhị sư huynh, ta đưa ba viên đan dược cho ngươi, một tiếng tỷ tỷ có ba đan dược nha, rất lời đấy." Text được lấy tại http://truyenfull.vn
"Tiểu Tô Tô, cái Tử Hải cự nhân trừng ta kìa, ngươi đánh nó một trận đi."
"Tô Tô ngốc ngốc, ánh nắng gắt quá hà, ngươi che dù cho ta đi..."
Trên đường đi Tô Minh muốn phát điên, Vũ Huyên huyên thuyên không ngừng đặt hết sức chú ý vào người hắn, ngay cả số lần khi dễ con chó cũng giảm hơn phân nửa làm nó rất vui vẻ. Nó ước gì thiếu nữ hoàn toàn bỏ qua nó cho rồi, nên trên đường nó không thè lưỡi, không phát ra chút thanh âm sợ làm Vũ Huyên nhớ tới sự tồn tại của mình.
Nhị sư huynh đồng tình nhìn Tô Minh, lại nuốt xuống vài viên đan dược, y suy yếu nhờ có thứ này tẩm bổ nên giờ tốt hơn phân nửa rồi. Nhìn Tô Minh bị hành hạ, y thở dài.
"Tiểu sư đệ, ta chợt phát hiện, cô bé này...hình như không thích hợp ngươi lắm..." Nhị sư huynh mới nói tới đây chợt có hai chai thuốc từ Vũ Huyên quăng tới. Nhị sư huynh đón lấy, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ.
"Không không, là rất thích hợp mới đúng. Nhị sư huynh, hai ngươi đúng là ông trời tác hợp, phải cố gắng lên, tranh thủ sinh mấy đứa nhỏ."
Hạc trọc lông cũng đồng tình nhìn Tô Minh, bao gồm Tiền Thần đều cảm thấy so với Tô Minh trên đường đi, chút thống khổ của gã không tính là gì.
Mãi đến cách đảo Tử Yên ở không tính quá xa thì Tô Minh rốt cuộc không thể chịu đựng hành hạ thêm được nữa. Hắn hít sâu, bỗng nhiên nhìn Vũ Huyên, vẻ mặt không còn âm trầm mà lộ nụ cười dịu dàng giống như Nhị sư huynh. Vốn diện mạo hắn khá là điển trai cộng thêm hơi thở mệnh tu khiến hắn có sức hấp dẫn kỳ lạ. Sức hấp dẫn này đối với người khác tạm được mà với Vũ Huyên, bởi vì có minh hơi thở gần như đồng nguyên mà hồn còn tinh thuần hơn cả hắn khiến cô bẩm sinh có chút thân thiết với hắn, giờ thấy hắn nhìn mình thì ngây ra.
"Vũ Huyên, cho ta một sợi tóc của cô được không?" Tô Minh dịu dàng nói, đi hướng Vũ Huyên ngây như phỗng, tay phải nâng lên nhẹ vuốt mái tócđẹp.