Mục lục
Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Rồi anh ta đứng thẳng người dậy, đặt tay sau lưng, dáng vẻ tựa tiếu phi tiếu giống hệt lúc Nhan Kiến Định tức giận.

Khí thế bức người.

Từ nhỏ Quốc Nam Hàng đã lớn lên cùng Nhan Kiến Định, nên khí thế trên người anh ấy Quốc Nam Hàng cũng học được vài phần.

Xung quanh Nhan Kiến Định thường xuất hiện những người có địa vị cao, anh ấy được Hải Phòng công nhận là người đứng đầu của thế hệ trẻ.

Cho dù Lê Quốc Nam chỉ học được vài phần tương tự cũng đã đủ để khiến người ta phải kiêng dè.

Lông mày anh ta hơi nhướng lên, đôi mắt đào ôn nhu hiếm khi nào híp lại như bây giờ, ánh mắt sắc bén, càng ngày càng tỏ rõ khí thế bức người.

Giống như lúc nào cũng có thể có một thanh kiếm phóng ra từ trong mắt, xuyên qua cổ họng cắt đứt mạch máu của họ.


Ngập tràn tính uy hiếp.

Bao nhiêu năm qua, không ai có thể ngờ cậu cả của nhà họ Lê, người nổi tiếng với sự điềm đạm khiêm tốn lại có thể tỏa ra khí thế bức người như vậy.

Mấy người đứng ở phía sau ngày càng co rụt người lại, mồ hôi trên trán tuôn xuống như mưa.

Sống trong an nhàn đã lâu nên chỉ mới có một chút khí thế này thôi đã khiến bọn họ không chịu nổi rồi.

Hai tay Lê Quốc Nam siết chặt, anh ta ưu nhã đi về phía trước, trên gương mặt nhã nhặn hiện lên sự vui vẻ, trong mắt lóe lên ánh hào quang.

Anh ta không ngờ đám người này lại nhát gan đến như vậy, anh ta chỉ mới bộc lộ một nửa khí thế thôi mà đã khiến bọn họ bỏ chạy nhanh như vậy, chỉ trong nháy mắt mà đại sảnh đã trống không, chỉ còn lại ông cụ Quý ngồi phía trước và mẹ của Lê Quốc Nam ở phía sau.

“Dù sao bọn họ cũng là trưởng bối của cháu, sao lại bày ra dáng vẻ như thế dọa bọn họ làm gì chứ?”
“Trưởng bối à.


.


Lê Quốc Nam quay đầu lại nhìn đám người nấp phía sau như chim rụt đầu, tức giận hừ lạnh một tiếng: “Đã là con riêng mà còn tính trưởng với chả bối gì nữa, từ đầu tới cuối chỉ có bố cháu được xem là người thừa kế chính thống của nhà họ Lê mà thôi.

Ông à, ông bảo đám người kia trở về đi, bọn họ muốn làm gì thì làm nhưng nếu ảnh hưởng đến mẹ của cháu thì chắc có lẽ cháu phải tự mình ra tay xử lý bọn họ rồi”
“Khốn nạn! Lê Quốc Nam, mấy năm qua mày ăn học để rồi bây giờ vứt bỏ xó hết à! Lời vô lễ thế này cũng dám nói, đó là các bác và chú của mày đấy!”
Ông cụ Quý tức đến mức thở hổn hển, mặt chợt đỏ bừng, tay run rẩy chỉ vào Lê Quốc Nam: “Mau xin lỗi bác cả và dì mày mau…”
“Dựa vào đâu chứ?”
Lê Quốc Nam cười lạnh một tiếng, đôi mắt đen láy không gợn sóng nhìn chằm chằm ông cụ đang ngồi ở vị trí chủ chính: “Suy cho cùng thì mấy người này cũng là kết quả của một thời Tuấn lưu của ông, thậm chí ngay cả mẹ bọn họ là ai cũng không rõ lắm.

Vậy thì ông à, ông cứ vậy mà chắc chắn bọn họ là con của ông ư? Dù cháu có coi tiền như rác cũng không có làm như ông đâu!”
“Mày, Lê Quốc Nam, thằng khốn này, mày ăn học nhiều năm như vậy, không có chứng cứ sao có thể nói lung tung như vậy hả?”
Liên quan đến phú quý nửa đời sau, mấy người sau lưng không nhịn được nữa.

“Bác cả, sao lại gấp gáp giải thích như vậy, chẳng lẽ… bác chột dạ sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK