“Tiểu tử này…có gì đó quái lạ, Thể Tu vì sao tiến triển nhiều như vậy…”
Bên ngoài Linh Giới Châu, khi Lạc Nam vừa xuất hiện…Tuế Nguyệt Nữ Đế ánh mắt hơi mở ra, có chút cau lại nhìn hắn.
Ở trong mắt nàng, Lạc Nam vẫn giống hệt lúc bình thường, làn da trắng trẻo khỏe khoắn, thân thể cao thẳng tràn đầy sức sống…chỉ là tu vi Thể Tu của hắn đột ngột đạt đến Thập Chuyển Sơ Kỳ, tương đương với Chân Tiên Cảnh rồi.
Điều này khiến cho dù Tuế Nguyệt có là một Nữ Đế kiến thức bất phàm, thì cũng rất khó lý giải vì sao Thân Thể của một người lại có thể tiến bộ nhanh chóng như vậy trong một thời gian ngắn.
Phải biết con đường Thể Tu càng về sau càng khó đi, Lạc Nam trước đó chỉ là một Bát Chuyển Thể Tu, đùng một cái đạt đến tận Thập Chuyển…thật sự quá khác thường.
“Chắc là sư phụ của hắn lại cho chỗ tốt rồi…” Tuế Nguyệt Nữ Đế đem toàn bộ công lao đổ lên đầu “Sư phụ Siêu Việt Tiên Đế” của Lạc Nam.
Nàng không phải người tò mò, mặc dù có chút kinh ngạc…nhưng cũng không mở miệng hỏi thăm, tiếp tục dạy dỗ Tiểu Kỳ Nam với Loan Loan tu luyện.
“Phu quân…tiếp một quyền!”
Cự Mỹ Anh không biết từ đâu phóng đến, không nói hai lời chính là tung ra một đấm vào mặt Lạc Nam.
ẦM ẦM ẦM…
Không gian vặn vẹo, Như Ý Biến triển khai, nắm tay của Cự Mỹ Anh biến lớn, chỉ thoáng chốc đã to như một tảng đá hung hăng công đến.
Lạc Nam ánh mắt lấp lóe cười nhạt một tiếng, thản nhiên nâng lên cánh tay đưa đến trước mặt đón đỡ…
ĐÙNG…
Một âm thanh nổ tung vang lên, trước nắm tay to lớn của Cự Mỹ Anh thì thân thể Lạc Nam quá mức bé nhỏ, nhưng chỉ với thân thể nhỏ bé ấy của mình…một tay của Lạc Nam lại khiến toàn thân Cự Mỹ Anh chấn động, ngay cả một bước cũng không thể tiến thêm.
“Nhục thân thật kinh khủng!”
Cự Mỹ Anh ánh mắt sáng rực hưng phấn nhìn Lạc Nam, chiến ý bị kích phát, một tay khác tung ra muốn tiếp tục đấm đến.
Lạc Nam lắc đầu mỉm cười, Tốc Biến và Tốc Môn triển khai, xuất hiện sau lưng Cự Mỹ Anh, một chân đá thẳng vào bờ mông bạo mãn đầy ắp thịt của nàng.
BỐP…
Cự Mỹ Anh nhảy dựng, mông thịt hình thành từng cơn gợn sóng, toàn thân tê dại như bị điện giật, sắc mặt đỏ bừng chẳng khác nào trái đào chín, xoay người lại trừng mắt nhìn Lạc Nam cười mắng:
“Lưu manh!”
Lạc Nam cười hắc hắc đem nàng ôm lấy, Cự Mỹ Anh cũng thu nhỏ thân thể lại bằng với kích thường người bình thường, như chim nhỏ nép vào lòng hắn.
“Tu vi Thể Tu của chàng tiến bộ thật khủng khiếp!” Võ Tam Nương chúng nữ cũng đi tới.
Các nàng là thê tử của hắn, biến hóa của Lạc Nam đương nhiên không thoát khỏi mắt các nàng, nên cả đám mới cử Cự Mỹ Anh lại thăm dò hắn, nào ngờ bị nam nhân này chiếm tiện nghi.
“Vừa đột phá Thập Chuyển Sơ Kỳ!” Lạc Nam cười gật gù.
“Tốt quá! Vậy chàng chỉ cần bạo phát lực lượng Thể Tu mạnh mẽ tác động lên Tinh Cầu, như vậy có thể Phi Thăng Tiên giới rồi!” Chúng nữ hai mắt tỏa sáng, hưng phấn nhìn chằm chằm Lạc Nam.
Nào ngờ hắn lắc đầu, nhếch môi cười nói: “Ta còn có biện pháp khác để phi thăng, vấn đề này không cần tiếp tục lo ngại!”
Vô số Kinh Văn Bất Hủ khảm nạm bên trên da thịt như các đồ án chằn chịt đã sớm biến mất, một khi Lạc Nam vận dụng đến “Thể Chất kia”, thì chúng nó mới xuất hiện.
Cũng giống như Hóa Trận Thánh Thể và Hóa Phù Thánh Thể của Hoa Ngọc Phượng với Bảo Kiều, khi vận dụng các trận văn với phù văn mới hiện lên.
Một điều nữa…bên trong đan điền của Lạc Nam lúc này, vẫn là Tám Tôn Đại Đỉnh tồn tại độc lập riêng biệt với nhau…
Mà cái Phôi của Băng Đỉnh cũng thản nhiên nằm nó, vẫn một bộ chưa hoàn chỉnh.
Hợp Đỉnh…không phải là vĩnh viễn!
Trạng thái Hợp Đỉnh có thể tùy ý triển khai chỉ với một ý niệm của Lạc Nam, sau khi giải trừ Hợp Đỉnh! các Đỉnh vẫn có thể tách rời ra một cách bình thường, hoàn toàn không dính dáng gì đến nhau.
Khi Hợp Đỉnh, khí linh của các đỉnh như Hỏa Nhi và Quang Nhi cũng sẽ đồng thời xuất hiện bên trong tòa Đại Đỉnh khổng lồ độc nhất kia, không bị ảnh hưởng gì.
Lạc Nam tạm thời không biết khi mình vận dụng Hợp Đỉnh cùng với “Thể Chất kia” chiến đấu sẽ mạnh ra sao, ít nhất trong vấn đề tu luyện…hắn đã không cần lo lắng tu vi gặp bình cảnh khi không thể Tụ Đỉnh nữa.
Bởi vì ở trạng thái Hợp Đỉnh, tôn cự đỉnh khổng lồ duy nhất kia có thể hấp thu bất kỳ loại Dị thuộc tính hay loại năng lượng cường đại tinh thuần nào đó để gia tăng Tu Vi cho Lạc Nam, mà chẳng gặp hạn chế phải Tụ Đỉnh mới có thể tăng đại cảnh giới như trước nữa.
Nói một cách dễ hiểu, hiện tại nếu có người đưa 100 cái Dị Hỏa cho Lạc Nam, thì tôn Đại Đỉnh duy nhất sau khi Hợp Đỉnh sẽ cắn nuốt toàn bộ 100 Dị Hỏa đó, đem tu vi của hắn vùn vụt tăng lên không bị bình cảnh nào…cho đến khi tiêu hóa hết sạch năng lượng của 100 loại Dị Hỏa đó thì thôi.
Vấn đề không thể đột phá đại cảnh giới khi chưa Tụ Đỉnh đã bị loại bỏ…
Qua đó có thể thấy, Bất Hủ Diễn Sinh Kinh khủng bố như thế nào…không hổ là thứ ngay cả Kim Nhi cũng không quá hiểu biết.
Đó là còn chưa kể đến cổ lực lượng sau khi Hợp Đỉnh kia, nó siêu việt Tiên Lực, siêu việt Chân Long Lực, siêu việt cả Nghịch Long Lực…bởi vì chính nó là do các loại lực lượng từ các Đỉnh hợp nhất mà thành.
Mạnh đến mức nào…Lạc Nam không biết, hắn cũng không hy vọng gặp phải kẻ thù ép mình phải dùng đến lượng lượng từ Hợp Đỉnh.
…
Tuy nhiên…như đã nói, những thứ trong cuộc sống đôi khi không phải ngươi cứ muốn là được.
Một ngày này…bên trong đình viện, Lạc Nam đang vui vẻ đùa giỡn ba cô con gái, chúng nữ ngồi bên cạnh ôn nhu nhìn tình cảnh này, bầu không khí hết sức ấm áp.
Bất chợt Lạc Nam hơi cau mày…
“Sao thế phu quân?” Yên Nhược Tuyết đang ngồi gần hắn, nhìn thấy Lạc Nam biểu hiện…có chút kỳ quái hỏi.
Việt Long Tinh hiện tại có Tuế Nguyệt Nữ Đế tọa trấn, chẳng lẽ còn có vấn đề gì hay sao?
“Không đáng lo ngại…các nàng tiếp tục trò chuyện, phu quân đi một chuyến!” Lạc Nam gật đầu.
Lời vừa nói xong, thân thể đã biến mất tại chỗ.
Chúng nữ hai mặt nhìn nhau, mặc dù tin tưởng Lạc Nam nên không đi theo, bất quá vẫn tỏ ra thần thức theo dõi.
…
“Khốn kiếp…khốn kiếp, rốt cuộc cũng có thể ra ngoài!”
Tại một góc Việt Long Tinh, một lổ hỏng không gian bất chợt nứt ra, một tên nam tử trung niên từ trong đó chật vật rơi ra ngoài.
Nam tử trung niên toàn thân chằn chịt các vết thương không lành lặn, y phục rách rưới như giẻ lau sàn, đầu tóc rối bời như người điên.
“Phù…phù, thật nguy hiểm, thành công giữ được mạng xem như may mắn!”
Nam tử trung niên lẩm bẩm trong miệng, thở hổn hển không thôi.
“Ở đâu ra thằng điên? Mau đi ra chỗ khác!” Vài tu sĩ ở gần lúc này nhìn thấy nam tử trung niên, nhìn thấy bộ dạng lôi thôi lết thết của hắn, cả đám chán ghét kéo nhau rời đi.
“Đáng ghét, bổn tọa đường đường là Ngọc Cấp Chiến Trận Sư…lại bị lũ kiến hôi ti tiện khinh bỉ?”
Nam tử trung niên thấy cảnh này nhất thời nổi giận, vô số Trận Văn xuất hiện trên tay, hướng về mấy tên tu sĩ kia ném đến.
“Làm sao có thể?”
Đám tu sĩ chỉ cảm thấy xung quanh mình đột ngột bị giam cầm, tiếp theo đó là trên trời cao xuất hiện vô vàng Biển Lửa đổ ập xuống đầu, nhất thời hoảng sợ đái ra máu.
“Hừ, ở trong Hỏa Thiên Trận của bổn tọa…các ngươi có thể đi chết!”
Nam tử trung niên cười lạnh một tiếng, âm thanh tràn ngập cao cao tại thượng.
Hắn là ai? Hắn là Ngọc Cấp Chiến Trận Sư, tại Dạ Lang Tiên Tinh cũng là nhân vật đáng gờm không người dám xem nhẹ.
Vài năm trước hắn và đồng bạn được Tứ Đại Ngọc Tiên ra lệnh hộ tống ba vị Thiếu Chủ thông qua truyền tống trận tiến xuống thăm dò Việt Long Tinh, sẳn sàng thanh tẩy khi cần thiết.
Nào ngờ trong lúc truyền tống, đại trận bất ngờ xảy ra sự cố…hắn và đồng bạn cũng là một Ngọc Cấp Chiến Trận Sư khác vì bảo hộ ba tên thiếu chủ nên bị cuốn vào vòng xoáy không gian.
Ở bên trong không gian nguy hiểm, đồng bạn của hắn bị nghiền ép đến chết…mà hắn may mắn hơn rất nhiều, bị cuốn vào vùng hư không có khá ít nguy hiểm, chỉ là phạm vi lại mênh mông rộng lớn một cách khó có thể tưởng tượng.
Vỗn nghĩ rằng bản thân sẽ kẹt ở trong hư không vĩnh viễn đến khi chết già, nào ngờ sau nhiều năm không bỏ cuộc, hắn rốt cuộc thành công khám phá được lối ra, may mắn khoét một lỗ hỏng hư không, tìm về Việt Long Tinh này.
Ở trong hư không nhiều ngày tháng, nam tử trung niên đương nhiên không biết tình hình bên ngoài, hắn cười lạnh nhìn một đám con mồi đang sắp bị thiêu đốt, mở miệng cười lạnh hỏi:
“Lục Bàng, Lưu Phách và Lý Đơn ba vị thiếu chủ ở đâu? Mau nói ta cân nhắc tha các ngươi mạng chó!”
“Các hạ muốn hỏi ai? Mấy tên này chúng ta chưa từng nghe qua!” Đám tu sĩ bị vây nhốt sợ hãi quá đỗi, bất quá vẫn không dám nói dối.
“Hừ…còn ai khác ngoài Lưu gia thiếu chủ, Lục gia thiếu chủ và Tam Huyền Tông Thiếu Tông Chủ?” Nam tử trung niên hừ lạnh một tiếng nói.
“Cái gì Lục Gia, cái nào Lưu gia? Tam Huyền Tông là đồ vật gì?” Đám tu sĩ dùng ánh mắt như nhìn thằng ngu xem nam tử trung niên.
Nam tử trung niên thấy biểu hiện của mấy tên này, nhất thời trong lòng cảm giác được không đúng.
Theo suy nghĩ của hắn, với thực lực tuyệt đỉnh thiên tài của ba vị Thiếu Chủ, tên tuổi đã sớm vang danh khắp Tinh Cầu cấp thấp này mới đúng…vì sao đám người này không hề nghe qua?
“Đây có phải Thí Luyện Chi Địa…à không, đây có phải Việt Long Tinh?” Nam tử trung niên dò hỏi.
“Chính xác!” Đám người vội vàng gật đầu.
“Kỳ quái…” Nam tử trung niên sắc mặt cảm thấy kỳ lạ, vội vàng hỏi tiếp:
“Tại Việt Long Tinh này, ai là người nổi danh nhất?”
Đám tu sĩ nghe thấy hắn hỏi như vậy, cả đám sắc mặt kính ngưỡng không thôi, tràn đầy kính nể nói:
“Đương nhiên là Bá Chủ Lạc Nam của chúng ta!”
“Bá Chủ?” Nam tử trung niên cười lạnh: “Ếch ngồi đáy giếng!”
Hiển nhiên trong lòng hắn cực kỳ xem thường, theo suy nghĩ của nam tử trung niên…Việt Long Tinh Cầu giống như rừng của một đám thổ dân ngu dốt, mà Lạc Nam tự xưng Bá Chủ kia chính là tên cầm đầu của đám thổ dân này.
“Hừ…trước hết đi tìm ba vị Thiếu Chủ, các ngươi cứ tận hưởng hỏa diễm thiêu đốt đi!” Nam tử trung niên phá lên cười, thả người muốn bay đi…
“Không cần tìm…bọn hắn đã thành cặn từ lâu rồi!”
Một âm thanh có chút lười biếng vang lên khiến nam tử trung niên trừng to mắt, vội vàng xoay đầu nhìn lại.
Không biết từ bao giờ, ở trước mặt hắn là một thanh niên thân mặc Bạch Y đơn giản, dung mạo anh tuấn pha lẫn tà dị, đang dùng một con mắt lơ lửng vầng khuyết nguyệt nhìn xem hắn.
Ở trước mặt thanh niên này, nam tử trung niên trong lòng rùng lên một cái, hắn cảm giác như mọi bí mật của mình đều bị đối thủ nhìn thấu.
Bất quá nghĩ đến bản thân là một Ngọc Cấp Chiến Trận Sư, ở hành tinh cấp thấp này chính là vô địch…nhất thời hắn lấy lại tinh thần, sắc mặt âm trầm lạnh lẽo nhìn lấy Lạc Nam:
“Tiểu tử, họa là từ miệng mà ra, tốt nhất là ăn nói cho cẩn thận…bằng không bổn tọa lấy cái đầu ngươi làm bô!”
“Bá Chủ…ngài là Bá Chủ?”
Lạc Nam chưa kịp trả lời, một đám tu sĩ đang bị vây trong trận nhất thời giật mình hét to, âm thanh tràn ngập sùng bái và ngưỡng mộ.
“Các ngươi đi trước đi!” Lạc Nam gật gật đầu, Tam Sắc Lôi Kiếp bùng nổ mà ra, hình thành cột sét khủng bố hướng trận pháp kia nện xuống.
ẦM ẦM ẦM…
Trong ánh mắt ngưng trọng của nam tử trung niên, Hỏa Thiên Trận bị đánh đến vỡ nát, mà mấy tên tu sĩ kia cũng ba chân bốn cẳng chạy mất dạng.
Nam tử trung niên đánh giá Lạc Nam từ trên xuống dưới, mặc dù Hỏa Thiên Trận chỉ là Trận Pháp Chân Cấp hắn tiện tay bố trí ra, nhưng một kẻ chỉ có tu vi Độ Kiếp trước mặt lại thành công phá nát nó, quả thật đáng kinh ngạc.
“Tam Sắc Lôi Kiếp? có chút bản lĩnh, chẳng trách dám cuồng vọng cầm đầu đám thổ dân!” Nam tử trung niên sắc mặt ngạo nghễ.
“Ngươi có thể cút! Mấy người mà ngươi muốn tìm đã chết, ngay cả đám Ngọc Tiên lúc sau tìm đến cũng đã xong đời, không cần thiết tốn công vô ích!” Lạc Nam lắc lắc đầu, âm thanh bình thản.
“Ha hả!”
Nam tử trung niên phá lên cười, như nghe được chuyện tiếu lâm nhất thế gian.
Hắn dùng ánh mắt như nhìn thằng ngu nhìn xem Lạc Nam, khóe môi cười gằn dữ tợn.
Chỉ là rất nhanh…nụ cười trên mặt nam tử trung niên cứng ngắc lại.
Bởi vì kẻ trước mặt đã động thủ…dám chủ động lao về phía hắn.
“Nhóc con, ngươi thật chán sống!”
Nam tử trung niên cười gằn không thôi, mặc đối chiến trực diện không phải là sở trường của Chiến Trận Sư, bởi vì bọn hắn còn phải tốn thời gian và nguyên liệu để bố trí các trận pháp cao cấp.
Điển hình như các Ngọc Cấp Chiến Trận Sư, bọn hắn có thể bố trí Ngọc Cấp Trận Pháp, nhưng cần đến khoảng nửa giờ để thành công bày trận…
Bất quá ở trong mắt nam tử trung niên, đối phó với tiểu tử không biết trời cao đất dày như Lạc Nam, chẳng cần dùng đến các Trận Pháp cấp cao là gì.
Nghĩ đến đây…vô số Trận Văn ở trong tay nam tử trung niên xuất hiện, ở trước mặt hắn nhanh chóng kết thành một cái Tiểu Trận tròn vo lập lòe ánh sáng.
“Cực Cấp Hạ Phẩm Trận Pháp – Tiểu Xuyên Kiếm Trận!”
Nam tử trung niên lạnh nhạt quát, vô số Tiên Lực kết thành các thanh Tiên Kiếm…từ trong Tiểu Trận bay vọt mà ra, đâm đến Lạc Nam.
XOẸT XOẸT XOẸT XOẸT…
Trong ánh mắt trợn tròn của Nam tử trung niên, có đến vài trăm thanh Kiếm hàng thật giá thật đột ngột xuất hiện, uốn lượn nhảy múa trên không trung xung quanh đối thủ.
KENG KENG KENG KENG…
Các thanh Tiên Kiếm được bắn ra từ Tiểu Xuyên Kiếm Trận như gặp khắc tinh, ở trên không trung va chạm cùng đám Kiếm thật, toàn bộ bị chém nát thành hư vô.
“Làm sao thống ngự được nhiều Kiếm đến như vậy?” Nam tử trung niên có chút kinh hãi.
Rất nhanh hắn rợn cả tóc gáy…bởi vì ở hư không xung quanh hắn bất chợt xuất hiện 8 thanh Kiếm đen kịch bất thình lình, đâm về cơ thể hắn.
“Ất Cấp Trận Pháp – Huyền Quy Gia Thân Trận!”
Nam tử trung niên không hổ là Ngọc Cấp Chiến Trận Sư, Ất Cấp Trận Pháp hắn bố trí chỉ trong vài hô hấp ngắn ngũi.
ÒM…
Vô số Trận Văn kết thành một cái Trận Pháp có hình dạng rùa lớn, đem nam tử trung niên bao trùm…
KENG KENG KENG…
Tám thanh Hư Không Kiếm đâm vào thân rùa, toàn bộ bị đánh ngăn cản ở bên ngoài, không thể xuyên thủng.
“Hừ…thời của ta đã đến!”
Nam tử trung niên thấy Lạc Nam không thể phá vỡ phòng ngự của mình, nhất thời yên tâm cười lạnh.
Hai bàn tay hắn hóa thành vô số luồng tàn ảnh, từng luồng từng luồng Trận Văn tung bay, đất trời trở nên u ám, không gian xung quanh tầng tầng băng liệt, nguy hiểm dị thường…
Nam tử trung niên muốn bố trí Ngọc Cấp Đại Trận, hơn nữa còn mang tính hủy diệt cực lớn.
“Ha hả, đợi Diệt Ngọc Kỳ Trận của ta hoàn thành, ngươi chỉ có con đường chết!”
Nam tử trung niên đắc ý cười to, Diệt Ngọc Kỳ Trận là một Ngọc Cấp Trung Phẩm trận pháp có thể diệt sát cả Ngọc Tiên Trung Kỳ, muốn bố trí được nó hắn cần thời gian gần nửa tiếng…
Bất quá có Huyền Quy Gia Thân Trận, nam tử trung niên tự tin có thể bảo hộ hắn hơn nửa giờ đồng hồ…
“Không hổ là Ngọc Cấp Chiến Trận Sư, mặc dù bị hạn chế không ít trong chiến đấu cận chiến…nhưng cũng có thủ đoạn riêng biệt!” Lạc Nam ánh mắt lấp lóe cảm thán nói.
Không dám xem thường, Lôi Hỏa bùng cháy dữ dội hòa vào vài trăm thanh Kiếm, toàn lực đâm đến Huyền Quy Gia Thân Trận.
KENG KENG KENG KENG KENG…
Vô vàn âm thanh va chạm vang lên, Huyền Quy Gia Thân Trận vậy mà cứng cáp đến cực điểm, bị các thanh Kiếm đâm vào nhưng chỉ ảm đạm màu sắc một chút, vẫn còn có thể phòng ngự.
“Ha hả!” Nam tử trung niên khinh thường cười, Huyền Quy Gia Thân Trận là Ất Cấp Thượng Phẩm Trận Pháp, đám Kiếm của tiểu tử này chỉ là hàng Cực Cấp…làm sao phá hỏng nó?
“Đáng tiếc không mang theo Tiểu Hồng Nhi!” Lạc Nam có chút thở dài nói.
Nếu Tiểu Hồng Nhi có ở đây, cái mai rùa của tên này không tồn tại được lâu như vậy.
Bất quá như nghĩ đến điều gì…khóe môi Lạc Nam cười lạnh nhạt, ở trong lòng khẽ hô một tiếng:
“Hợp Đỉnh!”
ẦM ẦM ẦM ẦM…
Đan Điền rung động, tám tôn Đại Đỉnh nhanh chóng dung hợp vào nhau, hóa thành một tôn Cự Đỉnh to đến đáng sợ.
“Ta gọi ngươi là Bá Đỉnh!” Lạc Nam tuyên bố.
Ở bên trong Bá Đỉnh lúc này…Đế Diễm, Dị Thủy, Dị Mộc, Dị Thổ, Dị Quang, Dị Kim, Kiếp Lôi, Chân Long Lực và Nghịch Long Lực…
Các loại lực lượng hoàn toàn riêng biệt lúc này hòa quyện thành một thể, tạo thành một cỗ lực lượng hoàn toàn mới, cuồng bạo đến không cách nào để hình dung…
Cổ lực lượng này không có màu sắc cụ thể, mà luân chuyển liên tục các loại màu khác nhau, nhìn qua hết sức rối não, giường như có thể nổ tung bất cứ lúc nào…
Lạc Nam khóe môi cười gằn dữ tợn: “Ngươi sẽ là Bá Lực, loại lực lượng độc nhất vô nhị…chỉ thuộc về Bá Chủ ta!”
ẦM ẦM ẦM ẦM…
Thiên địa động dung lắc lư liên tục, ý niệm vừa động…Bá Lực cuồn cuộn hội tụ vào lòng bàn tay Lạc Nam, ngưng tụ thành một Chưởng.
“Cái gì thế này?”
Trong khoảnh khắc này, vốn hết sức lười biếng không thèm để ý chút nào Tuế Nguyệt Nữ Đế toàn thân đứng bật dậy…
Nhìn thẳng về cổ lực lượng quái lạ trong tay Lạc Nam, tận sâu trong đôi mắt đẹp của nàng là thật sâu rung động…
“Một chưởng này…ta gọi Bá Lực Chưởng!”
Danh Sách Chương: