Mục lục
Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Vừa đặt chân lên đỉnh Thiên Cấm, Lạc Nam liền cảm giác được một cổ trọng lực nặng nề kinh khủng đè ép lên cơ thể mình.

Đó là khí thế của một vị Thiên Phật Đế cấp cường giả.

Lạc Nam không có ý định che giấu, vì thế cũng chẳng bận tâm có đại năng phát hiện ra mình.

Hắn chỉ cảm thấy toàn thân như đang bị hàng vạn ngọn núi đè ép, bất quá vẫn mặt vô biểu tình, chậm rãi đặt từng bước chân vững vàng đi lên.

“Một bước nữa…chết!”
Một thanh âm uy nghiêm oanh tạc vào trong tai, ẩn chứa sát cơ nồng đậm.

Lạc Nam dừng lại bước chân, nhún nhún vai cười nhạt:
“Nghe nói Thiên Cấm Sơn rất mạnh, vốn muốn đến khiêu chiến một trận, không nghĩ đến có người chưa đánh đã sợ!”
Nói xong, thản nhiên xoay người muốn rời đi.

“Đứng lại!” Thanh âm trầm thấp lạnh lùng thốt lên:
“Mặc dù biết ngươi chỉ buông lời khích tướng, nhưng Thiên Cấm Sơn từ trước đến nay không e ngại bất kỳ lời tuyên chiến nào!”
“Có bản lĩnh thì lên đi!”
Lạc Nam khóe miệng nhếch lên: “Sảng khoái lắm, quả nhiên ở bất kỳ nơi nào cũng có những cá tính khác biệt, Thiên Cấm Sơn khác xa so với đám đầu trọc lúc nào cũng miệng hô “hữu duyên” kia!”
Người kia không tiếp tục hồi đáp, khí thế cũng tan biết mất dạng, để mặc Lạc Nam lên núi.

Đó là sự khí phách của Thiên Cấm Sơn, đừng nói là đến nghênh chiến…dù là kẻ thù mang theo địch ý tiến đến gây sự cũng sẽ không hề e ngại.

Một đường đi lên không có bất cứ trở ngại nào…
Lạc Nam đặt chân đến đỉnh, quảng trường rộng lớn với vô số làn ranh nứt vỡ đã hiện ra trong tầm mắt.

Vừa rồi có người thi triển công kích mạnh mẽ, hắn cũng cảm nhận được.

Thân là Thiên Trận Đế, vừa liếc mắt nhìn hắn đã xem thấu một tòa Trận Pháp được bố trí quanh quảng trường, chỉ cần Trận Pháp này vận hành…mọi hư hại sẽ khôi phục trong thời gian ngắn.

Cuối cùng, ánh mắt của Lạc Nam rơi vào thân ảnh nữ tử ở giữa quảng trường.

Hơi có chút hoảng hốt, toàn thân nhẹ run, Lạc Nam trong lòng cười khổ:
“Luân Hồi Thụ tiền bối thật sự biết cách trêu người…”
Nữ nhân này, đối với hắn không quá xa lạ, nhưng nói quen thuộc lại càng không phải.

Quả thật nàng không quá đẹp, không thể tạo ấn tượng cho bất kỳ ai khi lần đầu liếc ngang.

Nhưng nếu càng nhìn lâu, ngươi sẽ phát giác sự khác biệt của nàng, bị nàng hấp dẫn.

Thông tuệ, ôn nhu, biết hy sinh vì người khác…
Bên trong Vạn Kiếp Luân Hồi, chính dung mạo và khí chất này trở thành một trong hai nỗi tiếc nuối lớn nhất của hắn.

Chu Nhi…thê tử phàm nhân của Lạc Nam, sinh hạ nhi tử cho hắn…để rồi bởi vì không thể tu luyện, cô đơn chết già trong sự dằn vặt và day dứt của hắn.


Đương nhiên, Luân Hồi Thụ một lần nữa mượn dung mạo của nữ truyền nhân Tiên Ma Cung để tạo ra nhân vật khiến hắn không thể quên được trong Vạn Kiếp Luân Hồi.

Có lẽ việc tự do ngao du thời không đã khiến vị tiền bối này nhận ra điều gì đó nên mới có ý đồ để làm như vậy.

Bất quá đã có kinh nghiệm với Quân Trích Điệp, Lạc Nam cũng không thất thố hay mù quáng cho rằng nàng hiện tại là hiền thê Chu Nhi ngoan ngoãn, nhu nhuận của mình.

Nàng đang là Đại Sư Tỷ của Thiên Cấm Sơn, đối tượng cạnh tranh ngôi vị Phật Tử, đồng thời là truyền nhân của Tiên Ma Cung – Tư Mã Nguyệt Đình.

Người hắn cần tìm…
Trong lúc Lạc Nam lặng lẽ quan sát, tất cả ánh mắt tại quảng trường cũng đổ dồn về phía hắn.

“Ngươi…lại là người nào?” Một vị đệ tử trầm giọng hỏi.

Trên thân đệ tử của Thiên Cấm Sơn đều khoác y phục của Võ Tăng, tuy đơn giản nhưng mang theo phóng khoáng, thoải mái.

Khi nói chuyện cũng không chắp tay trước ngực niệm nam mô, không có những quy tắc lễ nghi ràng buộc.

Lạc Nam khá thích sự tùy ý như vậy, mỉm cười nói ra:
“Người đến khiêu chiến!”
“Haha!” Một vị nam đệ tử cười lạnh, khinh thường nói: “Chúng ta không tiếp nhận khiêu chiến của kẻ giấu đầu che đuôi như vậy!”
Lạc Nam hiểu hắn muốn nói gì, chậm rãi lột xuống Vô Tức Áo Choàng.

Dung mạo của một nam tử bình phàm hiện ra, chính là hình dạng của Văn Lang.

“Kẻ này là ai?” Đám đệ tử đưa mắt nhìn nhau.

Thiên Cấm Sơn hoạt động độc lập, hầu như không thèm để ý đến những náo động ở bên ngoài, đối với dung mạo đang làm mưa làm gió ở Ma giới như Văn Lang hoàn toàn không biết.

“Tại hạ Văn Lang, vốn là người ưa thích chiến đấu, chiến tích tạm thời bất bại, nghe nói chất lượng tu sĩ ở Thiên Cấm Sơn rất mạnh, bèn đến thử sức một phen xem có như lời đồn!” Lạc Nam thản nhiên nói.

Toàn trường khóe miệng giật giật, trong lòng thầm mắng một tiếng:
“Móa, con hàng này còn cuồng hơn cả chúng ta!”
Chiến tích bất bại?
Bọn hắn khó thể nghĩ ra có một ngày có người dám leo lên Thiên Cấm Sơn nói ra những lời như vậy.

Ngoại trừ Giáo Chủ, toàn bộ Tây Phương còn chưa ai dám vỗ ngực tự xưng bất bại trên đỉnh Thiên Cấm Sơn.

Thấy bộ dạng Văn Lang trông vẫn còn trẻ tuổi, một đệ tử Phật Đế Giả chậm rãi bước ra, Cửu Tầng Chiến Ý bùng phát, cười lạnh nói:
“Để ta xem thử thực lực của ngươi có sánh bằng miệng lưỡi của ngươi hay không!”
“Ngự Vực Binh Phật Công thức thức nhất – Quyền Phật Nộ!”
Tiếng nói vừa dứt, Đế Lực đã ngưng tụ thành Quyền, hư ảnh một tôn Kim Phật với đôi cánh tay lực lưỡng ngạo nghễ hiện ra, một tầng Quyền Vực với uy thế hùng hậu.

Đệ tử vung ra nắm đấm mang theo sức tàn phá mạnh mẽ, hung hăng nhắm vào mặt Lạc Nam oanh tạc mà đến, môi nở nụ cười tự tin.


Nhưng mà đối với thế công của đối thủ, Lạc Nam chỉ nhẹ nhàng phất ra một bàn tay.

PHỐC!
Răng môi lẫn lộn, thân ảnh đệ tử như một tấm giẻ rách thổ huyết bay ngược, quyền vực phá toái, hư ảnh Kim Phật vỡ tan, trên khuôn mặt hiện lên dấu bàn tay đỏ thẳm xung huyết.

“Cái này…”
Đám người sững sờ, một vị Phật Đế Giả bị người khác tùy ý bạc tay văng xa hàng trăm mét, điều này chứng tỏ cái gì?
“Hừ, ỷ vào tu vi cao hơn ăn hiếp tiểu bối có tài cán gì?” Một vị sư huynh Đại Phật Đế bất mãn nói.

“Ta còn chưa nói hết, các ngươi đã vội vàng động thủ lại còn trách ta?” Lạc Nam nhún vai ra vẻ vô tội.

“Nói cái gì?” Đám đệ tử Thiên Cấm Sơn vẻ mặt trở nên bất thiện.

“Tỷ thí mà không có thứ gì làm đặt cược thì vô vị mất vui không phải sao?” Lạc Nam cười nói.

“Ngươi muốn đặt cược thứ gì?” Một vị thanh niên anh tuấn, thân khoác kim sắc tăng bào bước đến hứng thú hỏi.

Hắn chính là nhị sư huynh trong hàng ngũ đệ tử của Thiên Cấm Sơn, tên gọi Bình Ngạn, lời nói rất có trọng lượng.

Lạc Nam như đợi lời này từ lâu, khóe môi mỉm cười lấy ra một kiện đồ vật.

OÀNH!
Đế Uy bạo phát khắp bốn phương tám hướng, kim quang lóa mắt, sát khí lẫm nhiên.

Đó là một thanh Đạo Bảo Đao dài chừng tám mét, toàn thân tử kim sắc luân chuyển, lưỡi đao bén nhọn đen tuyền như đêm đen, vừa nhìn đã biết không phải phàm vật.

“Đế Cấp Cực Phẩm Vũ Khí?” Vài vị đệ tử hô hấp trở nên dồn dập.

“Không…” Nhị sư huynh Bình Ngạc sắc mặt ngưng trọng nhìn Đại Bảo Đao nói:
“Nó đã hình thành linh tính khá cao, khoảng cách Đế Binh không còn xa!”
“Cái gì?”
Chúng nhân cả kinh.

Toàn bộ Tây Phương Giáo cũng chỉ có vài kiện Đế Binh mà thôi, vậy mà trước mặt bọn hắn lúc này chính là Vũ Khí tiệm cận Đế Binh rồi hả?
“Thế nào? nếu như các ngươi đánh bại ta, ta sẽ hai tay dâng tặng thanh Đại Bảo Đao này!” Lạc Nam cực kỳ có thành ý vỗ tay nói:
“Ngược lại nếu như ta đánh bại các ngươi, ta cũng sẽ tặng Đại Bảo Đao…nhưng sẽ kèm theo điều kiện!”
“Điều kiện của các hạ là?” Nhị sư huynh Bình Ngạn không vội vui mừng, trái lại nghiêm túc hỏi.

Có thể dùng Vũ Khí tiệm cận Đế Binh làm tiền cược, đủ thấy điều kiện mà người này đưa ra không hề đơn giản.

Lạc Nam đảo mắt nhìn toàn trường, cuối cùng ánh mắt dừng lại tại một thân ảnh, chỉ tay thẳng vào:
“Ta muốn nàng!”
Cả đám nhất thời trợn mắt há hốc mồm nhìn theo hướng ngón tay của Lạc Nam.


Người hắn chỉ định vậy mà là Đại Sư Tỷ?
Nữ nhân đối với động tác của Lạc Nam không có chút phản ứng nào, chỉ là đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm hắn, bên trong lóe lên những tia cảm xúc kỳ lạ.

“Không được! tuyệt đối không được!” Bình Ngạn phẫn nộ quát:
“Đại Sư Tỷ của chúng ta há có thể là đồ vật để ngươi mang ra đánh cược?”
“Nhị sư huynh nói rất hay!” Chúng đệ tử của Thiên Cấm Sơn cũng bừng bừng lửa giận trừng mắt nhìn Lạc Nam quát:
“Nếu ngươi có thiện ý khiêu chiến thì chúng ta nhận, nếu ngươi đến gây sự thì mau cút đi! bằng không liên thủ đánh gãy chân ngươi!”
Lạc Nam vuốt vuốt mũi, cảm giác mình thật sự giống nhân vật phản diện đang ỷ thế hiếp người, tìm cách mưu hại những người tốt vậy.

“Yên tâm đi, chỉ khi nàng đồng ý theo ta, ta mới mang nàng rời đi, hoàn toàn tôn trọng quyết định của nàng!” Lạc Nam chân thành nói.

“Ngươi muốn đại sư tỷ của chúng ta làm cái gì?” Bình Ngạn nhịn không được hỏi.

“Giúp nàng nhanh chóng hoàn thành mục tiêu sống, khoái ý ân cừu!” Lạc Nam giọng điệu nghiêm túc, hai mắt nhìn chằm chằm Tư Mã Nguyệt Đình.

“Buông lời xàm ngôn, Đại Sư Tỷ từ nhỏ đã lớn lên ở Thiên Cấm Sơn, làm gì có khoái ý ân cừu cần phải trả?” Bình Ngạn hừ một tiếng:
“Không cần điều kiện, ngươi thích luận bàn thì cứ chiến!”
“Cứ làm theo lời của hắn!”
Đột ngột, giọng điệu trong trẻo của Tư Mã Nguyệt Đình vang lên.

“Đại sư tỷ?” Toàn trường chấn động, mấy chục đệ tử trợn mắt há hốc mồm, không dám tin nhìn về phía nàng.

“Thiên Cấm Sơn chúng ta từ trước đến nay không sợ bất kỳ khiêu chiến nào, nếu hắn đã dám mang tiệm cận Đế Binh ra cược, chúng ta há có thể không dám ứng chiến?” Tư Mã Nguyệt Đình ra vẻ bình thản nói.

Ngoài mặt nói thế, trong lòng nàng tương đối rối loạn.

Ngày này rốt cuộc đã đến.

Từ khi giải trừ toàn bộ Ma Ấn bên trong cơ thể, Tư Mã Nguyệt Đình đã biết con đường nên đi của riêng mình.

Nàng không biết những truyền nhân Tiên Ma Cung khác cảm thấy thế nào, nhưng riêng bản thân nàng…nợ máu phải được trả bằng máu.

Săn Ma Điện và Tru Tiên Điện diệt đi Tư Mã Thế Gia, hãm hại vô số tộc nhân của nàng chết thảm, phụ mẫu của nàng ôm hận mà chết.

Thù hận đó, thân là nữ nhi độc nhất của Tư Mã Thế Gia, được ban phát sự sống…nàng sao có thể quên lãng?
Được Thiên Cấm Sơn thu nhận nuôi dưỡng, Tư Mã Nguyệt Đình trong lòng luôn ôm một ý nguyện.

Đó là cố gắng trở thành Phật Tử của Tây Phương Giáo, kế thừa ngôi vị trở thành Giáo Chủ…sau đó dùng lực lượng Tây Phương Giáo tiêu diệt Tru Tiên Điện và Săn Ma Điện.

Những năm qua, nàng vẫn luôn tìm hiểu và lưu ý các tin tức về động tĩnh liên quan đến hai thế lực này.

Gần nhất khi Tiên Ma Công Chúa xuất trận với lực lượng hùng hậu, khiến Săn Ma Điện và cả Tru Tiên Điện ra mặt nhưng cũng chẳng thể làm gì, trong lòng Tư Mã Nguyệt Đình đã lóe lên hy vọng báo được thù trong thời gian nhanh nhất.

Kế hoạch ban đầu của nàng đòi hỏi một quá trình rất dài, đầu tiên là nỗ lực cạnh tranh ngôi vị Phật Tử, sau đó còn phải bái Giáo Chủ làm sư phụ, học hết bản lĩnh và thủ đoạn của Tây Phương Giáo, học lễ nghi, kế thừa ý chí, lúc đó mới có thể chưởng khống toàn bộ lực lượng.

Quá trình này có lẽ lên đến vài trăm năm.

Tuy nói chỉ cần trả được thù, dù chờ đợi bao nhiêu năm cũng không tiếc, nhưng nếu có thể báo thù sớm hơn…ai nguyện ý chờ đợi lâu đến như vậy ?
Hơn nữa nếu như có thể, Tư Mã Nguyệt Đình cũng không nguyện ý kéo Tây Phương Giáo vào thù oán của cá nhân mình, dù báo được thù cũng sẽ hy sinh không ít sinh mệnh vô tội.

Vì thế mà khi nghe được thông tin Tiên Ma Cung xuất thế với lực lượng hùng mạnh, Tư Mã Nguyệt Đình thật sự vô cùng vui mừng.


Đáng tiếc, Tiên Ma Cung vẫn chưa công khai, hoạt động thần bí như thần long thấy đầu không thấy đuôi, dù nàng muốn tìm kiếm cũng không có biện pháp.

Hiện tại đệ tử của Tiên Ma Công Chúa là Văn Lang tìm đến tận cửa, nàng làm sao nguyện ý từ bỏ cơ hội?
Nhưng nàng cũng không thể nói ra thân phận và khổ tâm của mình cho các sư đệ và sư muội, chỉ đành thuận theo kế hoạch của Văn Lang vậy.

“Nhưng mà…” Thấy thái độ Tư Mã Nguyệt Đình cương quyết, mà các vị trưởng bối của Thiên Cấm Sơn dường như không có ý định ra mặt, đám đệ tử nhất thời do dự.

“Sợ cái gì? Chẳng lẽ chúng ta nhiều người như vậy còn không đánh lại hắn?” Tư Mã Nguyệt Đình chêm thêm một câu.

“Sư tỷ nói không sai, vì sao chưa đánh mà chúng ta đã sợ bại như vậy?” Tam sư huynh ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm Đại Bảo Đao:
“Chúng ta phải thắng để mang về tiệm cận Đế Binh mới đúng!”
Theo hắn thấy, Đại Sư Tỷ dù cho đi theo Văn Lang cũng vẫn là người của Thiên Cấm Sơn, chẳng lẽ có kẻ dám cướp Giáo Nữ của Tây Phương Giáo vĩnh viễn luôn hay sao?
Ngược lại dù thắng hay bại, Đại Bảo Đao cũng sẽ thuộc về Thiên Cấm Sơn bọn hắn, đây chính là đại thu hoạch a.

Như hiểu được suy nghĩ của hắn, đám đệ tử ánh mắt lấp lóe, tán thành gật đầu:
“Được lắm, chiến đi!”
“Mời!” Lạc Nam nhẹ nhàng bay lên giữa không trung, làm ra động tác mời.

“Ai lên?” Một vị đệ tử hỏi.

“Dựa theo biểu hiện vừa rồi, Văn Lang ít nhất cũng là Đại Đế…vậy để Thập Tứ Đệ lên đi!” Bình Ngạn trầm ngâm nói.

Thập Tứ Đệ Tử vừa vặn cũng là Đại Phật Đế, để giao chiến với Đại Đế như Văn Lang đã rất hợp lý rồi.

Nhận được chỉ thị, một nam tử cao lớn đạp không bước lên đứng đối diện Lạc Nam, chính là Thập Tứ Đệ.

“Ta nghĩ các vị cùng xông lên để đỡ mất thời gian của đôi bên!” Lạc Nam thành thật đề nghị.

“Cuồng vọng!” Thập Tứ Đệ phẫn nộ quát lớn:
“Ngự Vực Binh…”
“PHỐC!”
Hắn chưa kịp dứt lời, máu tươi cuồng phún, thân thể cao lớn ầm ầm rơi rụng đập mạnh xuống quảng trường, mặt đất rạn nứt.

Tàn ảnh lóe lên, Lạc Nam thu hồi Thiên Thạch Cước.

“Cái này…”
Cả đám ngơ ngác, xoa xoa hai mắt của mình, không dám tin những gì vừa được chứng kiến.

“Quả nhiên là đồ đệ của Công Chúa!” Tư Mã Nguyệt Đình mắt đẹp lóe lên dị sắc.

“Ngươi…” Bình Ngạn hai mắt nhíu chặt nhìn lấy Lạc Nam, vừa rồi tên này xuất thủ quá nhanh, ngay cả hắn cũng chưa kịp quan sát.

Điều này khiến Bình Ngạn ý thức được, những sư đệ và sư muội khó lòng địch nổi Văn Lang này, chỉ có hắn hoặc Đại Sư Tỷ ra mặt mới có thể cứu vãn cục diện.

Mà lúc này, Lạc Nam cũng dần mất kiên nhẫn, đại chiến với cường giả tối đỉnh đã quen, ngay cả hứng thú kéo dài thời gian với những tiểu bối này cũng không có.

“Nếu các vị không toàn bộ ra tay, vậy để ta động thủ!”

Chúc cả nhà ngủ ngon.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK