Mục lục
Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chương 464
“Không có manh mối nào cả.


Diệp Tranh liếc về phía phòng bếp, sau đó lấy một tập tài liệu ra, đưa cho Tiêu Khôn Hoằng: “Tư liệu của cô ta rất hoàn hảo, không tìm được bất kỳ lỗi nào cả, em thậm chí còn cử người đi hỏi thăm, cũng nhận được kết luận như vậy”
Cô chủ họ nhà họ Mạc vẫn luôn sinh sống ở nước Mỹ xa xôi, chưa từng đến Việt Nam.

Năm nay mới được tìm về, Kinh nghiệm sinh sống trước kia của cô chủ họ nhà họ Mạc cũng rất hoàn hảo, không tìm ra được bắt kỳ sơ hở nào.

Tiêu Khôn Hoằng mở tài liệu ra, nhìn tư liệu và các bức ảnh bên trong.

Ánh mắt anh trở lên lạnh lùng: “Tư liệu càng hoàn hào thi lại càng chứng minh có điều gì đó.

Nói rõ ngườiphía sau có ta có thể lực rất lớn, có thể làm đến trình đô này”
“Em cũng cảm thấy rất kỳ lạ”
Hôm qua khi lần đầu tiên nhìn thấy cô chủ họ nhà họ Mạc, Diệp Tranh cảm thấy như mình gặp ma vậy.

Ngũ quan của cô chủ họ nhà họ Mạc giống hết Bạch Mỹ Đình thì không nói làm gì, nhưng khi chất toàn thân, ngôn ngữ phương thức nói chuyện, tỉnh cách, lối sống đều giống hệt nhau.

Trên thế giới này có thể tồn tại hai người có ngũ quan giống nhau.

Nhưng ngũ quan giống nhau không có nghĩa là tính cách, lối sống cũng giống nhau, những cái này đều có liên quan đến kinh nghiệm sinh sống của mỗi một người.

Không thể giống nhau được.

Cho nên Diệp Tranh cũng cảm thấy cô chủ họ nhà họ Mạc có vấn đề, hơn nữa cô chủ họ kia vẫn luôn tỉnh kế với Thi Nhân, luôn giờ một chút thủ đoạn nhỏ.

Nhưng thứ này trông rất quen thuộc.

Rất nhiều năm về trước, khi Bạch Mỹ Đình còn đi học, vẫn luôn như vậy.


Lúc đó nhận khi của Bạch Mỹ Đình ở trường họclại rất cao, có rất nhiều người ái mộ, còn có hội fan nữ sinh nữa.

Bạch Mỹ Đình muốn vu oan hãm hại ai đó, đều rất dễ dàng.

Nhưng sau này, Bạch Mỹ Đình tự sát mất tích, khiến anh ba phải gánh tiếng xấu nhiều năm, Diệp Tranh vô cùng hận Bạch Mỹ Đình.

Trên thế giới sao lại có người phụ nữ độc ác như vậy chứ.

Thật đáng tiếc cho tài năng của cô ta khi không vào vòng giải trí.

Tiêu Khôn Hoàng thu tài liệu lại, đưa cho Diệp Tranh: “Tiếp tục điều tra, luôn cử người giám sát Bạch Mỹ Đình, thời gian lâu dài nhất định sẽ lộ cái gì đó.

“Em biết rồi.


Diệp Tranh cất tài liệu đi: “Đáng tiếc, Tiêu Vinh lại biến thành người thực vật ở trong bệnh viện, nếu như anh ta còn sống, nhìn thấy Bạch Mỹ Đình không phải sẽ giống như một cặp chó điên cắn chặt anh không buông sao.


Vẻ mặt Tiêu Khôn Hoằng thay đổi, không nói gì.

“Anh ba, em nói thật, em thật sự muốn hai người bọn họ có thể gặp lại nhau, đề Tiêu Vinh nhìn rõ bộmặt thật của Bạch Mỹ Đình”
Diệp Tranh không hiểu.

Tiêu Vinh văn luôn mủ quảng mê đắm trà xanh này như vậy, những năm nay vẫn luôn oán hận anh ba Nếu như bây giờ hai người đó gặp nhau, anh ngược lại rất mong chờ Sau khi Tiêu Vinh biết được bộ mặt thật của Bạch Mỹ Đình, sẽ có vẻ mặt thế nào, sẽ hối hận vì những năm nay đã hiểu lầm, làm những chuyện quá đáng với anh ba không.

“Cho dù thể nào, đều phải điều tra rõ ràng.

Tôi không muốn để cô ta làm hại người nhà tôi.



Ở một mức độ nào đó, sự nguy hại của Bạch Mỹ Đình không kém gì Tiêu Vinh.

Diệp Tranh gật đầu: “Anh yên tâm, em sẽ điều tra rõ ràng.


Những hiểu nhầm ban đầu cũng đã đến lúc giải quyết rồi.

Đáng tiếc, chắc Tiêu Vinh không thể thấy được ngày này, Phòng bếp.

Thi Nhân đang gọt hoa quả, bên cạnh có một côphục vụ nhỏ.

Có rửa sạch hoa quả, nhìn Mạc Từ Tây “Có phải em có gì muốn nói với chị không?
Nhìn biểu tình của Mạc Tử Tây, cô liền biết cô nhóc này có tâm sự.

“Nữ thần, em xin lỗi về chuyện xảy ra ở bữa tiệc tôi qua, em không biết ông nội sẽ tức giận như vậy”
“Cái này ấy à, chị biết em cũng không muốn như Mạc Từ Tây không phải là người như vậy.

vậy.

Thị Nhân nhìn cô ấy: “Không sao, chuyện này không trách em “Thật ra em muốn thông qua chuyện lần này để ông nội thấy được tài năng của chị, kết quả lại chữa lợn lành thành lợn què.


“Chị biết, có điều tạm thời chị không định giá nhập nhà họ Mạc, xin lỗi nha Tử Tây, chắc là khiến em thất vọng rồi.


Không chỉ riêng Mạc Tử Tây, còn có Mạc Đông Lăng vẫn luôn muốn để mình gia nhập nhà họ Mạc.

Nhưng cô không muốn lắm.


Cô không muốn bỏ lỡ quá trình trưởng thành của con mình, còn có khoảng thời gian ở bên cạnh Tiêukhốn Hoảng, năm sau Tiểu Khân Hoàng sắp phải tiến hành phẫu thuật rồi, cô nhất định luôn phải ở bên anh mới được.

Lúc này, cho dù là Tiêu Khôn Hoàng, hay là ba đứa nhỏ đều không thể rời xa cô được Đương nhiên những chuyện này không thích hợp để nói với Mạc Từ Tây.

“Nữ thần, thật ra còn có một chuyện, em vẫn luôn lừa chị”
Mạc Từ Tây cảm thấy mình sắp phát điên rồi, nếu cô còn không nói, cô thật sự không còn mặt mũi nào để gặp Thi Nhân nữa.

“Em nói đi.


Mặc dù Thi Nhân đã đại khái đoán được cô ấy muốn nói cái gì, nhưng vẫn cho Mạc Tử Tây cơ hội.

“Nữ thần, thật ra em vẫn luôn lừa chị, lúc đầu không phải em trốn khỏi nhà, em chỉ là cố ý tiếp cận chị, nên tùy ý tìm một cái cơ mà thôi.


Sau khi Mạc Tử Tây nói xong, cũng cảm thấy thoải mái rất nhiều, nói tiếp: “Nguyên nhân em tiếp cận chi là bởi vì rất giống chị họ Mạc Mộng Thần của em.


Quả nhiên là như vậy.

Khi ở trong bữa tiệc, khi Tiêu Khôn Hoằng nói vớimình bạn gái cũ của Hách Liên Thành là Mạc Mộng Thần, cô đã cảm thấy có gì đó không đúng.

Hách Liên Thành nói với mình, khi đuổi theo phía sau ở đường hàm Việt Nam, cũng là nhìn thấy có giống Mạc Mông Than, mới đồng ý đưa mình đến nước Mỹ, còn luôn đối tốt với cô.

Mạc Tử Tây và Mạc Mộng Thần là chị em họ, không thể không biết chuyện này được.

Cho nên, Mạc Tử Tây tiếp cận minh cũng là vì Mạc Mộng Thần.

Trong lòng Thi Nhân có chút khó chịu: “Lúc đầu khi em cố ý tiếp cận chi, ngoại trừ bởi vì Mạc Mộng Thần, còn có Hách Liên Thành đúng không?”
“Đúng, không sai.


Mạc Từ Tây cúi đầu nói: “Lúc đầu em nghe nói chị có thai, còn cho rằng cái thai là của Hách Liên Thành, em rất tức giận, muốn qua tìm chị gây sự, cho chị một bài học.



“Sau này tại sao em lại không làm gì cả?”
“Bởi vì em phát hiện chị không phải là người như vậy, hơn nữa cái thai cũng không phải là của Hách Liên Thành Mạc Tử Tây kéo tay cô: “Lúc đó cả nhà em đềuđang chim trong nổi bàng hoàng vị mất chi Mông Thán, bầu không khí trong nhà rất phiền muộn, em không chịu nổi mới trốn ra ngoài.


Người đã rời đi, cho dù có hối hận thế nào, cũng mãi mãi không thể quay về được nữa.

Thì Nhân nhìn viền mắt Mạc Tử Tây đó hàng, có thở dài: “Hai người thật sự rất thích hợp làm diễn viên Hollywood đẩy, lừa chị lâu như vậy.


“Bọn em không cố ý, sau này phát hiện chị không phải là loại người như vậy, hơn nữa chị còn rất tốt, em cảm thấy rất tự tại khi ở bên cạnh chị”
“Cho nên em mới luôn ở bên cạnh chi mà không đi sao?”
Mạc Tử Tây lộ ra vẻ mặt xấu hổ, sau đó gật đầu: Mở bên cạnh chị, lúc nào em cũng có một loại cảm giác, chính là chị Mộng Thần còn chưa chết vậy.


“Này này, em nói như vậy không sợ chị tức giận Sao?”
Cô không phải Mạc Mộng Thần.

“Em biết, lúc đầu em cũng cho là vậy.

Nhưng thời gian trôi qua, em dần dần ít khi nhớ đến chi Mộng Thắn, chị ấy dường như bị lãng quên theo thời gian.


Thi Nhân ngắn ra, cô nắm tay Mạc Từ Tây, có chútbuon.

Đúng vậy.

Cô có thể hiểu được cảm giác này, Lúc đầu cô luôn hận mẹ mình, nhưng theo thời gian, bọn nhỏ ra đời, cô ngày càng ít khi nghĩ đến me Thậm chí còn quân ngày giỗ của mẹ.

Sự thù hận vậy mà lại phai nhạt.

Loại cảm giác này, rất khó chịu, cũng rất tuyệt vọng.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK