Mục lục
Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Được.

Xin đợi một chút.” Ông chủ ở phía sau nhà bếp đi ra nói với ï Vận Thư.
Vừa nhìn đã biết Vân Thư là khách quen.
Tạ Mẫn Hành nhắc nhở: “Tôi ăn ớt.”
Vân Thư trợn anh: “Buổi sáng chưa ăn gì, buổi trưa chưa ăn gÌ, cả ngày, hôm nay bụng không có gì, còn muốn ăn ớt sao, anh đánh giá cao cái bụng của anh rồi đó.”
Tạ Mẫn Hành nghe thấy Vân Thư quan tâm anh, trong lệ bỗng nhẹ như mây, nụ cười trên mặt không tự chủ được mà ngoác lên.
Mì được bưng lên, Vân Thư trộn giúp Tạ Mẫn Hành rồi đưa cho anh: “Ăn đi, không có rau thơm.”
Trong lòng Tạ Mẫn Hành hiểu rõ, Vân Thư muôn ăn cùng anh nên mới qua đây, chỉ là vẫn tò mò: “Sao cô biết tôi không ăn rau thơm?” Anh chưa nói với bât kỳ ai mà.
“Tôi thấy bằng mắt.


Mẹ cũng biết anh chưa ăn.” Vân Thư ngậm trứng gà trong miệng, lời nói mơ: hồ không rõ ràng, hai gò má phồng lên.
“Thì ra lúc ăn cơm cô còn lén nhìn tôi, cô thích tôi sao?”
Trong lòng Vân Thư “lộp bộp” một tiêng, nuốt trứng gà, đưa tay CƯỚP bát của Tạ Mẫn Hành: “Anh có ăn hay không? Không ăn thì tôi ăn.
Tạ Mẫn Hành năm lây bàn tay nhỏ bé đang cướp cơm đặt trên bàn gõ, trong đôi mắt hẹp dài hiện lên ý cười: “Không có rau thơm cô ăn nôi sao?”
Trong khoảng thời gian này không chỉ có Vân Thư vô tình hiệu được Tạ Mẫn Hành, mà Tạ Mẫn Hành còn dành thời gian đề hiểu rõ Vân Thư, vết bớt trên người ở đâu, Tạ Mẫn Hành có thể nói cho cô biết..

.

bụng dưới.
Vân Thư đã ăn trưa ở nhà nên không ăn được nhiều mì đông nữa, cô chọc đũa vào bát, trong mắt rất đói, nhưng bụng lại nói với cô không ăn được nữa.

Nhưng không được lãng phí, Vân Thư nhấn nhịn ăn thêm mây miếng.

Tạ Mẫn Hành ăn ngon, nhìn dáng vẻ Vân Thư như ăn không hết, Tạ Mẫn Hành lo lắng cô ăn nhiều sẽ mệt, cho nên bưng bát của cô lên ăn.
Vận Thư nhìn bát bị cướp đi, đôi mắt vốn tròn của cô trợn tròn hơn: “Đó là phần còn lại của tôi.”
Tạ Mẫn Hành: “Chẳng độc chết người được.”
Giờ phút này, Vân Thư rất muốn ôm lấy Tạ Mân Hành rồi hôn hôn anh, nêu Tạ Mẫn Hành là búp bê vải của cô thì tốt biết bao.
Tạ Mẫn Hành lau miệng đứng dậy đi tính, tiền, Vân Thư ngôi.

tại chỗ không muốn đứng dậy, thật yên tính, muôn ngủ.
Vân Thư lười biêng được Tạ Mân Hành kéo tay băng qua đường, có người dẫn đường, Vân Thư nhắm mất lại, đi theo anh.
Tạ Mẫn Hành hỏi: “Lát nữa cô đi đâu?
Về nhà thì để tôi bảo tài xé đưa cô về.
Đi mua sắm thì bảo Mẫn „lây ra ngoài với cô.

Về nhà mẹ thì buổi tôi tôi sẽ đi đón cô.”
Vân Thư lắc đầu: “Tôi muốn đến công Ty.
Tạ Mẫn Hành bật hệ thống sưởi, nhiệt độ trong xe tăng lên, Vân Thư đỏ mặt như quả táo nhìn là muốn gặm một miêng, Tạ Mẫn Hành đã bị dạy dỗ, nên chỉ đưa tay nhéo nhéo thịt trên mặt cô: “Đến công ty làm gì?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK