“Vẫn là tự do tự tại thoải mái nhất!”
Lạc Nam một mặt mãn nguyện thong thả bên trong bí cảnh, cảm giác này đã lâu rồi mới trở lại.
Thời gian qua hắn đóng vai Ngọc Hải, lúc nào cũng phải ngó trước nhìn sau, thời thời khắc khắc đều phải đóng kịch, gò bó khó chịu đến cực điểm.
Nếu không phải nể mặt Huyết Cốt Cơ Băng cùng với Vạn Kiếm Lôi, hắn đã sớm làm thịt Ngọc Hải sau đó chuồn mất, đợi đến khi có đủ thực lực sẽ quay về làm thịt Ngọc Tiên Môn cũng không muộn…
Lúc này không còn kiêng dè gì nữa, Bạch Nguyệt Đoạt Hồn Nhãn mở ra, Thấu Thị Vạn Lý cùng Nhìn Xuyên Yếu Điểm triển khai đến cực hạn, đem bốn phương tám hướng xung quanh thu vào trong tầm mắt, bắt đầu thăm dò Bí Cảnh…
Càng vào sâu bên trong, sát khí đọng lại trong không gian càng trở nên nặng nề, dù có Sát Kim Đỉnh ra sức kháng cự, Lạc Nam vẫn cảm thấy mình bị ảnh hưởng đôi chút về mặt chiến lực.
“Xem ra chỉ có Thiên Đế Biến mới có thể hoàn toàn giải trừ!” Lạc Nam lẩm bẩm, khóe miệng nhếch lên.
Chỉ với cường độ sát khí như thế này cũng đủ để làm khó phần lớn tu sĩ có ý định vào thăm dò sâu trong Bí Cảnh, bởi vì toàn bộ người vào đây chỉ có thể áp tu vi dưới Ngọc Tiên, mà các luồng sát khí tồn động còn sót lại này kém nhất cũng là Tiên Vương cấp cường giả.
Bất quá với gia sản của Lạc Nam, truyền thừa của Tiên Vương hắn chưa chắc để ý, nếu có sẳn thì tiện tay thu lấy mà thôi, cũng không quá mức truy cầu.
“Kim Nhi…bầy Ong Bắp Cày vừa rồi nhìn qua cũng không phải dạng vừa, phải có thủ đoạn gì mới nuôi dưỡng và khống chế được chúng nó?”
Vừa thi triển Huyễn Quang Vô Cực, Lạc Nam vừa bắt đầu bổ sung kiến thức bằng cách hỏi thăm Kim Nhi, quả thật loại thủ đoạn nuôi dưỡng côn trùng để chiến đấu hắn chưa từng thấy qua, bất kể là Việt Long Tinh, Man Hoang Tinh hay Huyết giới cũng không có thủ đoạn như thế.
Thử tưởng tượng đám Ong Bắp Cày không phải bị cô lập trong Bí Cảnh mà là có được không gian sinh tồn với đầy đủ tài nguyên phát triển, đến lúc đó hàng tỷ cá thể Ngọc Yêu hay thậm chí còn cao hơn, sẽ là một cảnh tượng kinh khủng như thế nào?
“Công tử đừng ảo tưởng quá mức, từ cổ chí kim…thuật Ngự Trùng chưa bao giờ là đơn giản, lượng tài nguyên để nuôi dưỡng chúng nó là cả gia tài kết xù, dù là Tiên Đế cường giả muốn bồi dưỡng một quân đoàn Côn Trùng đạt đến Yêu Vương cũng phải táng gia bại sản!” Kim Nhi bĩu môi nói.
Phải biết bầy Ong bắp cày kia sống ở Bí Cảnh này không biết bao nhiêu thời đại, tuổi của bất kỳ con nào trong số chúng nó cũng đủ làm tổ tông của tổ tông của Lạc Nam nên mới có được tu vi Cực Yêu như vậy…
“Ngự Trùng Thuật…lợi hại lắm sao?” Lạc Nam bừng tĩnh đại ngộ, hắn cảm thấy như mình được chạm vào một cánh cửa mới.
“Các loại côn trùng đa dạng phong phú với đầy đủ chủng loại, có Ma Trùng, có Yêu Trùng…cũng có Cổ Trùng, trong đó Cổ Trùng là thứ quỷ dị khó lường nhất, đôi khi chỉ cần một con Cổ Trùng cũng giúp chủ nhân của chúng tung hoành ngang dọc rồi!” Kim Nhi tràn đầy nghiêm túc nói.
“Bầy Ong Bắp Cày kia là loại Trùng nào?” Lạc Nam hứng thú bừng bừng hỏi.
“Là Yêu Trùng, hơn nữa là loài đẳng cấp phổ thông nhất trong các Yêu Trùng, vì thế mặc dù cả đám đạt đến cấp Cực Yêu vẫn không chống nổi một Kích mang theo Lôi Hỏa của Chân Tiên như công tử!” Kim Nhi trịnh trọng nói:
“Đổi lại là Cổ Trùng lợi hại, đừng nói là Lôi Hỏa…dù là Long Lực cũng không giết được chúng nó!”
“Hít!” Lạc Nam hít một ngụm khí lạnh, trong lòng đối với cái gọi là Cổ Trùng kia có chút kiêng kỵ.
Hơn ai hết hắn hiểu Long Lực mạnh mẽ như thế nào, vậy mà Cổ Trùng có thể chống lại, không thể xem thường…
Kim Nhi hiểu được suy nghĩ của hắn, nàng cười tủm tỉm: “Từng có một tên Ngự Trùng Sư điên cuồng, vì muốn bồi dưỡng Cổ Trùng của mình mà lén lút săn bắt Long Tộc làm thức ăn, mặc dù sau cùng bị Long Tộc cường giả giết chết…nhưng cũng khiến uy danh của Long Tộc bị lung lay trong thời gian dài!”
Lạc Nam khóe miệng co giật, dùng thịt rồng cho Trùng ăn…thế giới này quá điên cuồng.
“Theo một nghĩa nào đó mà nói…Côn Trùng cũng được xem là Yêu Thú, bất quá đối với các Ngự Trùng Sư lợi hại, bọn hắn tôn sùng và xem Côn Trùng là một nhánh hoàn toàn riêng biệt, tự mặc định các đẳng cấp là Chân Trùng, Cực Trùng, Ất Trùng, Ngọc Trùng, Trùng Vương, Trùng Tôn, Trùng Đế…” Kim Nhi cười nói:
“Đương nhiên đó là cách nhìn của đám Ngự Trùng Sư, cả Tiên giới không hoàn toàn công nhận, đa phần vẫn đem chúng nó gộp chung cùng Yêu Tộc!
Lạc Nam vuốt vuốt cằm, xem ra tại bí cảnh này năm xưa có một vị Ngự Trùng Sư, vì thế mới sinh ra bầy Ong Bắp Cày như hiện tại.
Luyện Đan Sư, Luyện Khí Sư, Chiến Trận Sư, Phù Sư, Khôi Lỗi Sư, hiện tại lại biết thêm một chức nghiệp là Ngự Trùng Sư…
Thế giới quả nhiên muôn màu muôn vẻ, Lạc Nam cảm thấy tương đối kích thích…không biết trong tương lai sẽ còn đối thủ dạng nào đang chờ đợi hắn.
VÙ VÙ VÙ VÙ…
Đúng lúc này, sắc mặt Lạc Nam bỗng nhiên đại biến…
Bởi vì vốn yên tĩnh nằm trong Đan Điền của hắn, đóa Ôn Hồn Liên đột ngột như nổi điên, cấp tốc xoay tròn dữ dội, vô tận Hồn Lực tuôn trào mang theo khát vọng và tham lam cực độ, như bị thứ gì đó hấp dẫn…
Lạc Nam không ức chế được rùng mình, cảm giác mà Ôn Hồn Liên mang lại cho hắn lúc này y hệt thời điểm các Đại Đỉnh cảm ứng được Thiên Địa Dị Vật vậy.
“Chẳng lẽ…trong Bí Cảnh này, có Dị bảo loại Linh Hồn?” Lạc Nam hít sâu một hơi, nhịp tim đập lên thình thịch.
Mặc dù khả năng này là cực thấp…nhưng biểu hiện của Ôn Hồn Liên không thể nào là giả được, nó đang cảm ứng được thứ gì đó hấp dẫn, còn tỏa ra Hồn Lực chỉ đường cho Lạc Nam.
Dị Bảo loại Linh Hồn là tồn tại cực hiếm, Lạc Nam xuất đạo đã có một thời gian, tầm mắt cũng rộng rãi hơn xa phần lớn tu sĩ đồng cấp, vậy mà trong suốt quá trình chỉ đạt được duy nhất Ôn Hồn Liên mà thôi.
Hơn nữa Ôn Hồn Liên còn là vật trấn tộc duy nhất năm xưa của Hồn Tộc để lại, theo lời Hồn Nguyệt Ánh, năm xưa Hồn Tộc từng muốn tự bồi dưỡng một Dị Bảo loại Linh Hồn thứ hai ngoại trừ Ôn Hồn Liên, nhưng dù đã tiêu tốn vô số tài lực vẫn thất bại ê chề, công sức đổ sông đổ biển.
Thời gian trước Lạc Nam còn có ý tìm cách nâng cao Ôn Hồn Liên, lúc này đã có manh mối, chẳng khác nào buồn ngủ gặp chiếu manh.
Không tiếp tục chần chờ, dù nguy hiểm cũng phải liều một phen, Huyễn Quang Lôi Cực triển khai, thân thể như sao băng xẹt ngang bầu trời, chuyển đổi phương hướng di chuyển…
Hắn di chuyển toàn bộ dựa vào chỉ dẫn đến từ Ôn Hồn Liên, cảm giác ham muốn của nó ngày một lớn…
Lạc Nam vì quá vội vàng di chuyển mà không để ý, đã có không ít tu sĩ lân cận bị Thân Pháp của hắn hấp dẫn, ánh mắt cả đám lập lòe tham niệm…
Loại Thân Pháp biến thân thể thành một quần sáng đặc biệt như thế này…chẳng phải một trong các điểm mô tả của Ngọc Tiên Môn sao?
Tên Tà Tu bị toàn Lam Cực Tiên Tinh truy nã sau thời gian dài biệt vô âm tính kia, rốt cuộc xuất hiện rồi!
Trong lúc nhất thời, các thế lực thuộc Lam Cực Tiên Tinh bắt đầu tìm cách liên hệ với nhau, âm thầm bám sát.
…
Lạc Nam sắc mặt tập trung đến cực điểm, trong mắt hắn lúc này là một Lầu Các hoàn hảo vô hại, Lầu Các làm bằng gỗ đơn giản, trang nhã và thanh cao, so với phần lớn phạm vi hoang tàn ở Bí Cảnh này có sự khác biệt cực lớn…có vẻ yên bình hơn nhiều lắm.
Nhưng điều đó không làm Lạc Nam thả lỏng, trái lại càng thêm nghiêm túc…
Bởi vì hắn có thể nhìn thấy ba bộ thi thể nằm bẹp dí bên ngoài Lầu Các nhỏ này, tạo nên cảm giác trùng kích cực kỳ mãnh liệt.
Những thi thể này có hai nam một nữ, mặc dù đã chết đi vô số năm…nhưng thân xác của bọn hắn vẫn còn lành lạnh một cách hoàn hảo, khí tức cường đại thoáng ẩn thoáng hiện, sát khí ngập trời vẫn còn…
Chỉ có điều…thể xác hoàn hảo nhưng Linh Hồn đã sớm nát bấy, chứng tỏ toàn bộ đã trở về cõi tiên.
“Những thi thể này…khi còn sống toàn bộ là Tiên Vương cấp cường giả!” Kim Nhi nghiêm túc cho ra kết luận.
Lạc Nam đồng tử co rụt lại…trong đầu lớn mật nghĩ đến một khả năng.
Có thể đánh nát Linh Hồn của các Tiên Vương cường giả mà thân thể của bọn hắn vẫn không chút hư hại…chỉ có thể là Linh Hồn công kích cực kỳ cường đại.
Nói cách khách, người giết chết các Tiên Vương cao cao tại thượng này là một vị Hồn Tu, có tu vi thấp nhất cũng là Hồn Vương hoặc hơn thế nữa…
Không vội thu hồi thi thể của các Tiên Vương, Nhìn Xuyên Yếu Điểm đảo quanh lui tới, đề phòng có nguy hiểm rình rập…
Thình thịch…
Nhịp tim đập lên gia tốc…Lạc Nam rốt cuộc phát hiện manh mối mới…
Chỉ thấy bên trong Lầu Các, một thi thể nam tử không đầu lẳng lặng mà nằm mà trên giường gỗ, thân thể hắn vẫn còn Hồn Lực cực kỳ hỗn loạn, hai tay an tường đặt trước bụng, dù không có đầu nhưng lại khiến người khác cảm giác được một cảm giác hài lòng và tự hào hơn bao giờ hết.
Bên cạnh nam tử, một thanh Cổ Cầm nhiễm đầy tiên huyết, dây đàn đỏ thẩm như máu, hết sức thê mỹ…
Thân thể Lạc Nam rung lên bần bật, ánh mắt của hắn như muốn mờ đi, một viễn cảnh xa xăm bất chợt hiện lên trong trí tưởng tượng…
Có ba vị Tiên Vương sát khí ngập trời ngự không lao đến Đài Các, mong muốn tiêu diệt nam tử ở bên trong vì một nguyên nhân nào đó…
Trước ba vị Tiên Vương tìm đến tận cửa…nam tử sống trong Lầu Các biết số mình đã tận, bởi với thực lực của hắn không thể nào chống lại ba vị Tiên Vương liên thủ…
Nhưng nam tử thà ngọc vỡ chứ không làm ngói lành, thi triển một loại Hồn Kỹ cường liệt nào đó, tay đánh Cổ Cầm…dùng toàn bộ Hồn Lực của mình tập kích ba vị Tiên Vương khi bọn hắn chưa kịp tiến vào Lầu Các.
Nam tử sống trong Lầu Các này…vậy mà là Hồn Vương cấp cường giả…
Kết quả cuối cùng, vì thi triển Hồn Kỹ cường đại vượt qua giới hạn của bản thân…đầu của vị Hồn Vương bạo tạc thành mưa máu đem Cổ Cầm nhuộm đỏ, thân thể không đầu an tường ngã xuống giường gỗ, mà Hồn Kỹ khủng khiếp của hắn trực tiếp nghiền nát Linh Hồn của ba vị Tiên Vương đồng cấp…khiến cả ba lìa đời dù cơ thể vẫn hoàn hảo vô hại.
“Phốc!”
Lạc Nam bất chợt phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt trở về hiện tại, bên trong còn ẩn giấu vẻ kinh hãi dị thường…
Không phải là tưởng tượng…vị Hồn Vương bên trong Lầu Các kia đã thông qua một loại thủ đoạn nào đó khiến người đầu tiên tìm đến nơi này có thể thấy được chiến tích huy hoàng của hắn…
Lạc Nam hít sâu một hơi, đã không nhịn được muốn tiến vào Lầu Các…hắn muốn xem xem, vị Hồn Vương này cất giấu thứ gì kêu gọi được Ôn Hồn Liên của mình.
“Là thi thể của Tiên Vương…”
Đúng lúc này, hàng loạt âm thanh kích động đến tột cùng vang lên bên tai, mang theo vô tận kinh hỉ…
Lạc Nam sắc mặt lạnh xuống…
Không biết từ bao giờ, bên cạnh hắn đã vây quanh vài chục thân ảnh, cả đám dùng ánh mắt tham lam đến cực điểm quét tới quét lui trên người hắn, một số khác như phát điên nhìn chăm chú ba cổ thi thể Tiên Vương đã chết đi…
Nhất là khi trong tay ba vị Tiên Vương vẫn còn Nhẫn Trữ Vật hoàn hảo…
Ánh mắt đảo một vòng, Lạc Nam vậy mà nhìn thấy người quen…
Thiên Bất Phàm, Lam Thiên, Lam Minh và Lam U…Địa Ngọc Huyền, cùng một đám trưởng lão Thiên Tiên Môn, Lam gia cũng như Địa Tiên Môn…
Trưởng lão của Ngọc Tiên Môn – Ngọc Quán…
Ngoài ra còn có không ít tu sĩ đến từ các Tiểu Tiên Giới khác, nhân số tổng cộng lên đến vài chục người…
Trừ người của Địa Tiên Môn và Địa Ngọc Huyền sắc mặt phức tạp, cả đám còn lại vậy mà đang dùng ánh mắt chó săn đánh giá con mồi nhìn chăm chú lấy hắn.
Đối diện với những ánh mắt như vậy…
ẦM ẦM ẦM ẦM…
Lạc Nam nhẹ nhàng nâng lên hai tay, Đế Diễm tay phải, Kiếp Lôi tay trái…
Sau lưng hắn, hư ảnh vô số Dị Hỏa tung hoành hiện lên, trên bầu trời là Ngũ Sắc Lôi Kiếp ầm ầm đánh xuống…
Đám tu sĩ thấy tình cảnh này, sắc mặt cả đám đại biến, sau đó chuyển thành vặn vẹo âm u đến đáng sợ…
Có ghen tị, có tham lam, có đố kỵ, có sát khí…hận không thể đem những thủ đoạn trên người tên “tà tu” này chuyển thành của mình…
Không đợi cả đám lấy lại tinh thần, Lạc Nam đã vểnh nhẹ khóe môi…một âm thanh bá đạo pha lẫn cuồng ngạo nhẹ nhàng vang lên:
“Dùng thân cẩu vây hùng Sư…các ngươi đã xác định chưa?”
…
Danh Sách Chương: