Mục lục
Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Tỷ thí Luyện Đan?”
Dương Diệp vừa nói ra, toàn trường lập tức sững sờ…ánh mắt cổ quái nhìn lấy hắn.

Mà Lạc Nam trong lòng cũng âm thầm cười lạnh.

Thân là một Đan Tử của Đan Thần Tháp, trình độ Luyện Đan của Dương Diệp không cần nói cũng biết, chắc chắn là trội hơn Luyện Đan Sư đồng cấp vô số lần.

Mà những gì Lạc Nam biểu hiện từ đầu đến giờ chính là chiến lực siêu quần, lấy tu vi Tiên Tôn đại chiến Tiên Đế không rơi vào thế hạ phong, kinh khủng đến rối tinh rối mù.

Chỉ cần nhìn sơ qua, là có thể thấy được sự khác biệt giữa Lạc Nam và Dương Diệp.

Một người tinh thông Luyện Đan, một người thiên tài chiến đấu.

Dương Diệp muốn dùng sở trường của mình là Luyện Đan để đấu với một người tinh thông chiến đấu, quả thật là xảo trá…tinh ranh vô cùng.

Bất kể là Hoàng Đế của Đại Mộc Đế Triều, Trưởng Công Chúa, Ngũ Binh Lão Tổ…thậm chí là Kiếp Nhược và Mộc Ái My, không ai cho rằng Lạc Nam sẽ đồng ý.

Lời đề nghị của Dương Diệp chỉ là hành vi vô nghĩa mà thôi.

Chỉ là rất nhanh, sắc mặt của bọn hắn đột ngột biến đổi, dùng ánh mắt ngờ vực nhìn lấy Lạc Nam ngay khi hắn mở miệng:
“Ngươi có thứ gì để đánh cược?”
Dương Diệp chỉ chờ có thế, nhếch miệng khích tướng nói: “Ta liền biết ngươi sẽ đồng ý, Luyện Đan Sư một khi từ chối tỷ thí Luyện Đan, đây chính là hành vi sỉ nhục cả đời của hắn…”
Lạc Nam khoác tay cắt đứt lời hắn: “Đừng có nói nhảm, ngươi muốn đánh cược như thế nào?”
Chút thủ đoạn khích tướng của Dương Diệp thật sự hắn lười nghe tiếp.

Dương Diệp trong lòng giận dữ, Lạc Nam thái độ so với hắn còn ngông cuồng hơn, điều này khiến Dương Diệp cực kỳ biệt khuất.

Hắn gằn từng chữ nói: “Nếu ta thắng, ngươi trả lại Mộc Linh Tộc và hai tên Đan Đế, đồng thời dâng lên Ngũ Long Đế Cung và mỹ nhân bên cạnh ngươi!”
Dương Diệp ánh mắt xuất hiện từng tia tham lam nhìn chăm chú Ngũ Long Đế Cung và Kiếp Nhược.

Hiển nhiên, cả Pháp Bảo và Mỹ Nhân hắn đều muốn.

Lạc Nam cười cười, nhếch miệng hỏi: “Nếu ngươi thua?”
“Haha!” Dương Diệp cười lớn, như nghe thấy chuyện buồn cười nhất thế gian, hắn nhìn Lạc Nam trêu tức: “Ngươi nghĩ ta sẽ thua?”
Đám người hai mặt nhìn nhau, sự tự phụ của Dương Diệp ngay cả bọn hắn cũng không nhìn nổi.

Ngươi nếu đã chắc thắng, còn muốn người khác tỷ thí với ngươi?
Kiếp Nhược với Mộc Ái My ánh mắt lạnh lẽo như băng, hận không thể lập tức lao đến chém chết Dương Diệp.

“Lười cùng ngươi nói nhảm!” Lạc Nam lắc đầu, thản nhiên nói: “Nghe cho rõ! Người bên cạnh ta không phải công cụ để mang ra đánh cược, bất kể là Mộc Linh Tộc hay Kiếp Nhược cũng thế, chúng ta cược thứ khác còn lớn hơn, chẳng biết ngươi có đủ can đảm đánh cược hay không?”
Mấy nữ nhân có mặt ở đương trường nghe xong lời của Lạc Nam, từng đôi mắt đẹp lóe lên dị sắc.

“Ngươi muốn cược thứ lớn hơn?” Dương Diệp kiêu ngạo nói: “Nói đi! Không có thứ gì mà bổn Đan Tử không dám cược!”
“Vậy đơn giản…” Lạc Nam sắc mặt lạnh lùng, gằn từng chữ nói:
“Ta muốn cược Dị Hỏa trên cơ thể ngươi, toàn bộ tài sản mà ngươi đang mang theo bên người nếu ta thắng, không được cản trở chúng ta rời đi!”
“Đổi lại nếu ngươi thắng, ta giao cho ngươi Ngũ Long Đế Cung và một loại Dị Hỏa!”
Đám người nghe xong âm thầm gật đầu, cảm thấy Lạc Nam đưa ra đề nghị hợp lý.


Bởi vì sự quý giá của Ngũ Long Đế Cung không cần nói cũng biết, hiện tại một đám cường giả vây quanh cũng không thể đánh tan phòng ngự của nó, chưa kể bề ngoài uy phong, khí phách bất phàm.

Mặc dù Dương Diệp là Đan Tử của Đan Thần Tháp, nhưng đám người không cho rằng tài sản của hắn gộp lại còn quý hơn cả Ngũ Long Đế Cung.

Dùng tài sản của Dương Diệp cược với Ngũ Long Đế Cung xem như hợp tình hợp lý…
Về phần Dị Hỏa cược Dị Hỏa càng là không có gì phải bàn cãi.

“Ngươi biết ta có Dị Hỏa?” Dương Diệp ánh mắt lóe lên nhìn lấy Lạc Nam, không nghĩ ra mình bị kẻ này nhìn thấu.

Hắn quả thật có một loại Dị Hỏa dùng để Luyện Đan, cực kỳ quý giá.

“Thế nào? có dám đánh cược?” Lạc Nam hỏi ngược lại, giọng nói tràn ngập khiêu khích.

Hắn đã sớm cảm nhận được Dương Diệp có Dị Hỏa trong người, điều này cũng phù hợp với thân phận Đan Tử của đối phương.

Nói thật, nếu Dương Diệp không có Dị Hỏa…Lạc Nam đã sớm bạo lực phá tan vòng vây sau đó chuồn đi, đâu rảnh rỗi ở lại nói nhảm.

Lạc Nam học Luyện Đan chỉ để phụ trợ cho chúng nữ Bồng Lai Tiên Đảo, trong tương lai muốn cho mấy bà vợ Hậu Cung bất ngờ mà thôi.

Hắn cũng không có đam mê quá lớn đối với việc Luyện Đan, càng chưa từng xem trọng cái gọi là tỷ thí Luyện Đan.

Bất quá nếu có thể thông qua việc này lấy được Dị Hỏa của Dương Diệp đường đường chính chính, thì Lạc Nam cũng không ngại.

“Ngươi sẽ vì sự cuồng vọng của mình trả giá thật nhiều, bổn Đan Tử chấp nhận đánh cược!” Dương Diệp ngạo nghễ nói.

Thân là Đan Tử của Đan Thần Tháp, Dương Diệp có lòng tin mãnh liệt đối với khả năng Luyện Đan của mình.

Trong cùng thế hệ trẻ tuổi, số người có thể trội hơn hắn tuyệt đối không vượt quá đầu ngón tay, hơn nữa chắc chắn không có mặt ở nơi này.

Ngũ Long Đế Cung và một loại Dị Hỏa, hắn lấy chắc rồi.

Nghĩ đến đây, Dương Diệp lắc người rời khỏi lưng Tinh Không Cự Tượng, lơ lửng trên không trung.

Lạc Nam cũng cùng lúc nhảy khỏi Ngũ Long Đế Cung, bay đến phía đối diện.

Kiếp Nhược cùng Mộc Ái My lo lắng nhìn bóng lưng Lạc Nam, lo lắng hắn sẽ chịu thiệt thòi.

Mặc dù Mộc Linh Nhu từng nói Lạc Nam có tài nghệ Luyện Đan rất cao siêu, nhưng kiến thức của Mộc Linh Nhu dù sao cũng là hữu hạn, mà đối thủ của hắn còn là Đan Tử của Đan Thần Tháp.

Không hề dễ nhằn chút nào…
“Ngươi muốn tỷ thí thế nào?” Lạc Nam trầm giọng hỏi, đối với việc này hắn không có kinh nghiệm.

“Rất đơn giản!” Dương Diệp nhếch miệng:
“Chúng ta cùng Luyện cùng một loại Tiên Đan, người nào luyện ra số lượng Tiên Đan nhiều hơn, hiệu quả cao hơn trong thời gian nhanh hơn sẽ giành thắng cuộc!”
“Không thành vấn đề!” Lạc Nam gật đầu.

“Để cho công bằng, bổn Đan Tử cũng không ức hiếp ngươi!” Dương Diệp nhếch miệng cười tự tin, quay sang Trưởng Công Chúa của Đại Mộc Đế Triều ôn hòa nói:
“Mời Trưởng Công Chúa đứng ở vai trò trung lập ra đề, chỉ đích danh loại Tiên Đan mà ngươi muốn để chúng ta luyện!”
Nghe vậy, Trưởng Công Chúa nghi ngờ hỏi: “Nếu loại Tiên Đan ta muốn vượt qua khả năng của hai vị, hoặc hai vị không có nguyên liệu thì sao?”

Dương Diệp thong thả nói: “Kẻ nào không có nguyên liệu xem như thua cuộc, về phần đẳng cấp của Tiên Đan giới hạn Tôn Cấp Thượng Phẩm trở xuống!”
Trưởng Công Chúa gật đầu, ánh mắt liếc nhìn Lạc Nam một chút, muốn đoán thử đẳng cấp Luyện Đan Sư như hắn sẽ là gì.

Sau khi chứng kiến bộ mặt ghê tởm của Dương Diệp, nàng cực kỳ không muốn kẻ này giành thắng lợi.

Mà tu vi Luyện Đan Sư của Dương Diệp chính là Đan Tôn Hậu Kỳ, có thể luyện ra Tôn Cấp Thượng Phẩm Tiên Đan.

Nếu nàng ra đề là Tôn Cấp Hạ Phẩm Tiên Đan, như vậy Dương Diệp chỉ cần nháy mắt là có thể luyện chế, Lạc Nam rất khó chiến thắng.

Ngược lại, nếu nàng ra đề là Tôn Cấp Thượng Phẩm, thì lại lo lắng Lạc Nam không đủ khả năng luyện chế, dù sao thì hắn quá vô danh.

Cẩn thận nghĩ một phen, Trưởng Công Chúa hít sâu một hơi nói:
“Vậy các ngươi cùng luyện chế Tôn Cấp Trung Phẩm – Đại Tôn Đan đi!”
“Không thành vấn đề!” Dương Diệp nhếch miệng cười tà, sắc mặt mang theo tự tin mãnh liệt.

Lạc Nam lại hơi nhíu mày.

Hắn biết rõ Đại Tôn Đan, đây là loại Tiên Đan có thể trợ giúp Tôn Giả bình thường gia tăng tỷ lệ đột phá Đại Tôn.

Nhưng mà vấn đề ở chỗ, Đại Tôn Đan chỉ có Đan Tôn Trung Kỳ mới có thể luyện chế.

Trong khi, Lạc Nam hiện tại chỉ là Đan Tôn Sơ Kỳ mà thôi.

“Ta đã giúp hết sức…mọi thứ phải dựa vào bản lĩnh của ngươi!” Trưởng Công Chúa nhìn sắc mặt Lạc Nam không tốt, trong lòng than nhẹ một tiếng.

Vô số người cũng chú ý đến thần sắc của Lạc Nam, cả đám âm thầm cười lạnh: “Không có bản lĩnh thì đừng tỷ thí!”
“Thế nào? nếu cảm thấy khó quá thì nói ra, bổn Đan Tử cho ngươi đổi đề!” Dương Diệp chế nhạo nói.

Lạc Nam trong lòng cân nhắc một phen, từ tốn nói:
“Đừng có nói nhảm! bắt đầu đi!”
“Hừ, không biết điều…” Dương Diệp kiêu ngạo nói: “Khả năng luyện chế thành công Đại Tôn Đan của bổn Đan Tử là tám phần mười, ngươi chờ thua đi!”
Nói xong, khí thế toàn thân Dương Diệp bất chợt biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Từ tự phụ ngạo mạn, thoáng chốc đã thu liễm tất cả vào cơ thể, diện mục đường hoàng, khí chất lão luyện trầm ổn, như hóa thành một con người hoàn toàn khác.

Chỉ trong một giây ngắn ngũi, hắn đã gạt bỏ tạp niệm, tiến vào trạng thái tốt nhất của Luyện Đan Sư, tâm vô tạp niệm.

“Quả nhiên là một Đan Tử!” Đám người chứng kiến cảnh này hít một ngụm khí lạnh, chấn kinh không thôi.

Muốn gạt bỏ tạp niệm không hề đơn giản, vậy mà Dương Diệp thành công chỉ trong thoáng chốc.

Quả nhiên là Đan Tử của Đan Thần Tháp, một vị Luyện Đan Sư chân chính.

Thấy cảnh này, ánh mắt của Lạc Nam cũng hơi híp lại, đối thủ đúng thật là có bản lĩnh.

Chưa dừng lại ở đó, Dương Diệp bàn tay nhẹ phất.


ẦM!
Đế Uy sôi trào, một tôn Đan Đỉnh ầm ầm hàng lâm giữa hư không, toàn bộ thân đỉnh trong suốt như ngọc thạch, bên trên có từng luồng đan vận lưu chuyển, cực kỳ bất phàm.

“Đỉnh tốt!”
Toàn trường lại tiếp tục cảm thán.

Mặc dù không phải người trong nghề, nhưng bọn hắn cũng hiểu Đan Đỉnh góp phần rất quan trọng trong sự thành công của Luyện Đan Sư.

Sở hữu Đan Đỉnh cấp cao, ngươi sẽ có được rất nhiều ưu thế như hạn chế dược hiệu thất thoát ra ngoài, kiểm soát cường độ hỏa diễm theo ý muốn, ngăn ngừa khả năng bạo đỉnh…vân vân.

“Đó là Đan Ngọc Đỉnh – một kiện Đế Cấp Trung Phẩm Pháp Bảo của Đan Tử, do một vị Khí Đế Hậu Kỳ luyện chế nên!” Địa Đế Hộ Pháp của Đan Thần Tháp tự hào nói.

Dương Diệp trong trạng thái tập trung cao độ, không để ý đến người xung quanh…
Đan Đỉnh đã có, hắn lại tiếp tục phất tay…động tác thành thục ổn trọng.

Xoẹt xoẹt xoẹt…
Thoáng chốc, một đống nguyên liệu Luyện Đan hảo hạng từ bên trong Nhẫn Trữ Vật bay ra, lơ lửng trước mặt.

Mỗi một loại Nguyên Liệu đều đạt đến phẩm cấp cao nhất cần thiết, cực kỳ hoàn mỹ và tinh thuần, đơn giản bởi vì chúng nó được hái từ Dược Viên của Đan Thần Tháp.

ĐÙNG!
Từ bên trong cơ thể Dương Diệp, một ngọn lửa màu trắng phóng lên tận trời, sau đó ở sau lưng hắn hóa thành bốn cánh tay hỏa diễm.

Vô cùng nhanh chóng, bốn cánh tay hỏa diễm màu trắng thực hiện công việc của riêng chúng.

Hai cánh tay hóa thành cuồn cuộn ngọn lửa nóng bỏng với nhiệt độ kinh người, dung nhập vào trong Đan Ngọc Đỉnh, thiêu đốt nó.

Hai cánh tay còn lại tiến hành phân loại nguyên liệu, trực tiếp cầm lấy từng loại bỏ vào bên trong Đan Ngọc Đỉnh.

Từ đầu đến cuối, Dương Diệp không hề cử động, hắn chỉ dùng ý niệm điều khiển bốn cánh tay hỏa diễm thay mình thực hiện các bước Luyện Đan.

“Đan Tử thật lợi hại…”
Không ít người mở miệng khen ngợi.

Hàng loạt động tác của Dương Diệp thể hiện ra một sự già dặn kinh nghiệm, mây trôi nước chảy, hơn nữa dùng cách thức Luyện Đan mới lạ, quả thật vô cùng hoàn mỹ.

Bọn hắn chỉ có thể cảm thán, không hổ là Đan Tử của Đan Thần Tháp.

“Dị Hỏa của Đan Tử chính là Tứ Thủ Bạch Hỏa, bọn chúng có thể trực tiếp tiến vào bên trong Đan Đỉnh, khống chế nhiệt độ, chiết xuất dược hiệu…đây là điều mà các Luyện Đan Sư thông thường chẳng thể nào làm được!” Địa Đế Hộ Pháp ngông nghênh nói.

“Quả nhiên lợi hại…” Đám người gật đầu.

Lúc này, bọn hắn mới nhìn sang Lạc Nam.

Tên này vẫn đang nhìn Dương Diệp hành động mà chưa làm ra động tác nào, thậm chí ngay cả Đan Đỉnh cũng chưa lấy ra.

“Chẳng lẽ hắn bỏ cuộc?” Đám người sắc mặt quái dị.

Nếu là vậy, Lạc Nam này cũng quá lỗ mãng, phải mất đi Ngũ Long Đế Cung rồi…
Kiếp Nhược mấy nữ siết chặt nắm tay lo lắng, bất quá cũng không dám lên tiếng quấy rầy Lạc Nam.

“Có chút ý tứ…” Lạc Nam cười cười, thu hồi ánh mắt.

Hắn nhìn Dương Diệp, là muốn xem thử Dị Hỏa sắp trở thành của mình có hình dạng gì mà thôi.


Lúc này, mới chính thức hành động.

Lạc Nam cũng phất tay, từng đống lớn Nguyên Liệu xuất hiện, số lượng so với Dương Diệp còn nhiều hơn gấp ba lần.

Toàn bộ đều là hàng lấy được ở Dược Điền của Đan Huyền Môn.

“Hắn lấy nhiều nguyên liệu như vậy làm gì?” Có người thắc mắc hỏi.

“Haha, đương nhiên là không tự tin khả năng luyện đan của mình, phải cần đến ba phần nguyên liệu đề phòng thất bại chứ sao?” Địa Đế Hộ Pháp cười lạnh nói:
“Bất quá làm vậy cũng vô nghĩa, dù cuối cùng ngươi có thể thành công luyện chế, thì thời gian hoàn thành cũng chậm hơn Đan Tử mà thôi!”
Đám người hai mặt nhìn nhau, cảm thấy lời của Địa Đế Hộ Pháp vô cùng có lý.

Phần thắng của Lạc Nam càng thêm mong manh a.

Mặc kệ bọn hắn nghĩ gì, Lạc Nam cũng ngay lập tức tiến vào trạng thái tâm vô tạp niệm trong nháy mắt, sắc mặt thuần một vẻ bình tĩnh.

Không lấy ra Đan Đỉnh như dự đoán của đám người, ngược lại…một ngọn lửa đỏ thẳm dữ dội từ cơ thể Lạc Nam bất chợt xuất hiện.

Ngọn lửa đỏ thẳm kết tụ thành một tôn Đan Đỉnh, thiêu đốt hừng hực ở trước mặt Lạc Nam.

“Hả? Dị Hỏa hóa đỉnh?” Đám người cả kinh.

Ngay cả sắc mặt của Địa Đế Hộ Pháp cũng nghi ngờ hỏi “Đây là loại Dị Hỏa gì?"
Chính là Đỉnh Thiên Diễm…
Nếu nói về khả năng phụ trợ cho Luyện Đan Sư, Đỉnh Thiên Diễm không biết vượt trội hơn Tứ Thủ Bạch Hỏa bao nhiêu lần.

Chỉ cần là người có ánh mắt, sẽ nhận ra đẳng cấp khác biệt giữa hai loại Dị Hỏa.

Một loại chỉ có thể hỗ trợ quá trình Luyện Đan, còn một loại trực tiếp kiểm soát cả quá trình đó.

“Tốt…tốt, nếu Đan Tử thắng, Dị Hỏa lợi hại này sẽ thuộc về hắn!” Địa Đế Hộ Pháp hưng phấn nói, hắn không cho rằng chỉ dựa vào Dị Hỏa chênh lệch, Lạc Nam có thể đánh bại Đan Tử của mình.

Nhưng mà, cảnh tượng tiếp theo lại khiến toàn trường một lần nữa phải hãi hùng khiếp vía.

Đỉnh Thiên Diễm xuất hiện chỉ là bước đầu tiên.

Theo sau đó, toàn bộ Diễm Tâm Đỉnh bên trong đan điền Lạc Nam chấn động.

VÈO VÈO VÈO VÈO…
Lấy tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy, Tử Tâm Phần Không Viêm, Kim Ô Hư Hỏa, Bát Hoang Hoành Thiên Viêm, Huyết Cốt Cơ Viêm, Nham Tượng Trọng Viêm, U Minh Quỷ Hỏa, Nộ Lôi Cương Hỏa, Xích Luyện Hỏa Xà, Dục Tình Yêu Hỏa, Vạn Thú Mộ Hỏa, Phần Lực Thiêu Tiên Viêm…
Hàng loạt Dị Hỏa ngang trời xuất hiện, trước ánh mắt trợn tròn của vô số người, chúng nó dung nhập vào bên trong Đỉnh Thiên Diễm.

Đế Diễm sôi trào hình thành Đan Đỉnh, tiến hành Luyện Đan.

Mà ở phía bên kia, cảm ứng được khí thế hùng mạnh của Đế Diễm, Tứ Thủ Bạch Hỏa bất chợt run rẩy dữ dội đầy sợ hãi, như là con gặp bố, không nói hai lời trốn thẳng vào cơ thể của Dương Diệp.

Không dám đi ra…
Dương Diệp đang tập trung Luyện Đan, Dị Hỏa đột nhiên bỏ chạy…
Biến cố quá mức đột ngột khiến hắn chẳng biết phải làm sao.

BÙM!
Đan Đỉnh bị mất kiểm soát, ầm ầm nổ tung trước ánh mắt mộng bức của Dương Diệp.


Chúc cả nhà ngủ ngon.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK