Mục lục
Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Bí cảnh rộng lớn vô hạn, thiếu chủ của Ngọc Tiên Môn là Ngọc Hải đang ung dung hành tẩu bằng Lôi Ảnh Bộ, khóe miệng nhếch lên hết sức kiêu ngạo, sau lưng còn đeo lấy một thanh cự Kiếm nặng nề được quấn trong bao vải, tóc dài tiêu sái nhẹ bay hết sức phong độ…
“Ngươi nghe gì chưa? Tên Tà Tu kia một người độc chiến tam đại Thiên Tài của Vương Cấp Thế Lực, sau cùng còn đoạt hết chỗ tốt sau đó chuồn mất!”
“Đương nhiên nghe qua, chuyện này hiện tại trên khắp Bí Cảnh ai mà không biết?”
“Nghe nói Đạo Huyền Tông cùng với Hải Yêu Cung hiện tại đã liên thủ, thề sống chết cũng phải báo lại mối nhục lần này!”
“Khó…tên kia hiện tại ôm lấy ba chiếc nhẫn Trữ vật của Tiên Vương, nếu là ta đã lập tức rời khỏi Bí Cảnh, tìm một nơi vắng vẻ bế quan lĩnh ngộ, đợi mọi chuyện qua đi mới xuất thế, dù Vương cấp thế lực cũng đừng mong tìm ra!”
“Haizz, người so với người thật tức chết, ta nghe nói cũng có không ít kẻ nhận được truyền thừa của Tiên Vương, trong đó có cả Vô Lượng Quân của Vô Lượng Hải Các!”
“Địa Ngọc Huyền của Địa Tiên Môn gần nhất cũng nhận được truyền thừa của một vị nữ Tiên Vương, nghe nói Địa Tiên Môn đã xuất động toàn thể lực lượng nồng cốt để bảo vệ nàng tránh người khác ngấp nghé!”
“Ông trời không có mắt a, Bí Cảnh nhiều chỗ tốt như vậy tại sao không rơi xuống đầu ta?”
“Ha hả, ngươi có ngon tiến vào hạch tâm Bí Cảnh tranh đoạt đi!”
“Thôi đi, ta còn ngại mình sống quá lâu sao?”
“Nghe nói Bí Cảnh này vượt xa dự đoán ban đầu, nên các thế lực của Hải Vực Tinh đã cử thêm một số thiên tài cao cấp thăm dò…không biết thực lực thế nào!”
Bên tai Lạc Nam vang lên âm thanh nghị luận đến từ bốn phương tám hướng, sắc mặt hắn thản nhiên như không, thực chất trong lòng có chút kinh ngạc.

Không ngờ danh tiếng của mình lan truyền nhanh đến thế, chỉ sợ sau lần này khắp các Tiểu Tiên Giới lân cận đều có đồn thổi, chỉ bất quá vì không có lộ mặt ra ngoài…Điểm Danh Vọng thu được chắc hẳn cũng không quá nhiều.

Địa Ngọc Huyền nữ nhân kia nhận được truyền thừa của Nữ Tiên Vương, đây là chuyện lớn ở Tiểu Tiên Giới, toàn bộ Lam Cực Tiên Tinh sẽ vì đó chấn động, nếu để Địa Ngọc Huyền thành công trưởng thành…ngày sau Lam Cực Tiên Tinh là vật nằm trong túi của Địa Tiên Môn, bởi vì truyền thừa của Tiên Vương chắc hẳn vượt xa tích lũy của những Ngọc Cấp Thế Lực.

Trước cơ duyên to lớn như vậy, Địa Tiên Môn toàn lực bảo vệ Địa Ngọc Huyền là điều dễ hiểu…
Bất quá mọi sự không liên quan đến Lạc Nam, thứ khiến hắn chú ý là câu nói sau cùng kia, vội vàng gọi lại một tên tu sĩ ở phụ cận:
“Vị huynh đệ này…hạch tâm Bí Cảnh có chuyện gì xảy ra?”
Hiển nhiên việc mấy tên này kiêng kỵ hạch tâm bí cảnh như vậy khiến Lạc Nam có chút tò mò.

Chỉ tiếc tên tu sĩ kia gặp Lạc Nam bắt chuyện, sắc mặt hiện lên vẻ đề phòng lùi lại vài bước, Tiên Lực âm thầm vận chuyển, lạnh lùng nói:

“Chúng ta không quen, ta vì sao phải nói cho ngươi?”
Lạc Nam vuốt vuốt mũi, cười hì hì nói: “Tại hạ là Ngọc Hải, thiếu chủ của Ngọc Tiên Môn đến từ Lam Cực Tiên Tinh, không phải kẻ xấu!”
Trong lúc nói chuyện nhanh tay lấy ra mười khối Cực Phẩm Tiên Thạch nhét vào tay thanh niên tu sĩ.

“Hừ, ngươi xem ta là ăn mày?” Thanh niên tu sĩ một mặt xem thường nhìn mười khối Cực Phẩm Tiên Thạch, ánh mắt nhìn Lạc Nam đầy chế nhạo.

Người có thể tiến vào Bí Cảnh có ai là kẻ tầm thường ? kẻ này dùng mười khối Tiên Thạch muốn hối lộ hắn, đúng là nhà quê…bất quá cảm giác đề phòng trong lòng giảm đi không ít.

Lạc Nam cũng không xấu hổ, Tiên Thạch của hắn hiện tại khá nhiều nên không có khái niệm bao nhiêu là đủ, lại lấy thêm một túi Tiên Thạch khác ra nhét vào tay thanh niên tu sĩ.

Thanh niên tu sĩ lúc này mới hài lòng gật đầu, ra vẻ hiểu biết hỏi :
‘‘Nhìn bộ dạng của ngươi chắc mới vào Bí Cảnh hả ?’’
‘‘Không sai !’’ Lạc Nam gật bừa.

“Chẳng trách…” Thanh niên tu sĩ vuốt cằm, ra vẻ thần bí cao thâm nói: “Hạch tâm bí cảnh chính là chiến trường khốc liệt nhất trong quá khứ, tại đó số lượng cường giả vẫn lạc không ít…sát khí so với nơi này nồng đậm hơn gấp vài chục lần, với tu vi của ngươi một khi tiến vào chỉ có nổ não mà chết!”
“Ra vậy!” Lạc Nam bừng tĩnh đại ngộ, sát khí tại Bí Cảnh đã gây khó khăn cho không ít người, không ngờ tại vị trí hạch tâm còn khủng bố hơn như vậy.

“Rất nhiều thiên tài đến thử thăm dò hạch tâm Bí Cảnh, bất quá người thành công tiến vào chỉ đếm được trên đầu ngón tay, đa phần đều là thiên tài của Hải Vực Tinh Trung Tiên Giới!” Thanh niên tu sĩ có chút hâm mộ nói, sau đó thở dài:
“Những người thực lực yếu như chúng ta tốt nhất đừng tốn công vô ít, thăm dò các nơi ngoài rìa của Bí Cảnh nói không chừng đạt chút chỗ tốt còn hơn!” Thanh niên tu sĩ khuyên bảo Lạc Nam, hắn cũng từng muốn bén mảng đến hạch tâm bí cảnh, bất quá dù chưa tiến vào cũng đã phụt máu, nơi đó thật sự kinh khủng.

“Đa tạ!” Lạc Nam cười cười gật đầu, thi triển Lôi Ảnh Bộ rời đi.

Nhìn theo bóng lưng của “Ngọc Hải” dần khuất xa, thanh niên tu sĩ lắc đầu thở dài…theo hắn thấy lại có một tên không biết lượng sức muốn tự tìm đường chết rồi.



Lạc Nam mở ra Thấu Thị Vạn Lý phi hành với tốc độ cao, nếu đã cất công tiến vào Bí Cảnh, hắn đương nhiên muốn chơi lớn một lần, hạch tâm bí cảnh nghe qua đã không bình thường, nói không chừng tậu được Thiên Địa Dị Vật nào đó thì ngon.

Tu vi dậm chân tại chỗ ở Chân Tiên quá lâu đã làm hắn trong lòng bứt rứt…
“Thiếu Chủ………”
Đúng lúc này, một âm thanh thê lương thảm thiết vang vọng trời cao, Lạc Nam đã sớm chú ý đến toàn cảnh.

Chỉ thấy Ngọc Hư trưởng lão của Ngọc Tiên Môn đang bị một đám tu sĩ vây công, thân thể già nua tràn đầy các vết thương dữ tợn, sắc mặt tái mét tràn đầy mỏi mệt, đã sắp nỏ mạnh hết đà.

Đám Tu sĩ này có sáu người, hai trẻ bốn già, hai người trẻ gồm một nam một nữ tu vi Ất Tiên Hậu Kỳ, mà bốn lão già đều là Ngọc Tiên áp chế xuống còn Ất Tiên Viên Mãn.

Đứng giữa thế công liên miên bất tuyệt của sáu người, Ngọc Hư chỉ có thể điên cuồng phòng thủ để kéo dài mạng sống, ngay cả cơ hội phản kích cũng không có…
Nhìn thấy Lạc Nam thi triển Lôi Ảnh Bộ ở cách đó không xa, hắn vội vàng gào thét lên:
“Thiếu Chủ mau trốn, mấy kẻ này đều là người của Hắc Cực Tiên Tinh…đối địch với Lam Cực Tiên Tinh chúng ta đã vô số thế hệ!”
“Sắp chết còn già mồm!” Một tên lão già cười gằn, Hắc Ám Tiên Lực triển khai hóa thành nhất Trảo, vồ vào ngực Ngọc Hư.

Phốc…
Ngọc Hư lòng ngực bạo tạc, năm vết trảo dữ tợn xuyên thấu bạch cốt, cổ họng một lần nữa phun máu, thở hổn hển liên tục, sắp hấp hối rồi.

Cách Ngọc Hư không xa, một cổ thi thể lạnh như băng nằm bên dưới mặt đất, tay chân bị đánh nổ, diện mục dữ tợn như lệ quỷ, không phải Ngọc Quán thì là ai?
Lạc Nam thấy vậy có chút giật mình, không nghĩ đến Ngọc Quán lão già này vậy mà chết rồi…hắn còn chưa kịp ra tay đấy.


Chỉ bất quá nếu xét nguyên nhân sâu xa, nói Ngọc Quán là do Lạc Nam gián tiếp giết chết cũng chẳng khác là bao…
Bởi trong trận chiến bên ngoài Dưỡng Hồn Các vừa rồi, Ngọc Quán nhiều chuyện xen vào chuyện tốt của Lạc Nam, bị hắn dùng Hợp Linh Chưởng bắn trúng trực diện nên đã trọng thương cực kỳ nặng nề, vốn tưởng rằng may mắn gặp được Ngọc Hư sẽ có thể an toàn thoát thân, nào ngờ hai người lại vô tình chạm mặt với người của Hắc Cực Tiên Tinh, kẻ thù gặp mặt hết sức đỏ mắt, lập tức bị vây công.

Ngọc Quán chiến lực không còn đến một thành, dễ dàng bị sáu người Hắc Cực Tiên Tinh giết chết, mà Ngọc Hư cũng sắp nối gót theo sau.

Trong thời khắc mấu chốt, thiếu chủ “Ngọc Hải” lại vô tình chạy đến, Ngọc Hư nhìn thấy vội vàng hoảng sợ nhắc nhở hắn chạy trốn.

Lôi Ảnh Bộ vốn là thân pháp nổi danh của Ngọc Tiên Môn, đám người Hắc Cực Tiên Tinh nhìn thấy “Ngọc Hải” thi triển Lôi Ảnh Bộ đã nhận định thân phận của hắn, làm sao có thể tha mạng?
Lạc Nam ánh mắt có chút lấp lóe, quả nhiên Tu Tiên Giới luôn là nơi có hoàn cảnh khốc nghiệt, các Tiểu Tiên Giới có quan hệ thù địch với nhau không phải hiếm lạ, Lam Cực Tiên Tinh và Hắc Cực Tiên Tinh chính là kẻ thù qua nhiều thế hệ, bởi vì đôi bên có khoảng cách gần nhau, thường hay phát sinh xung đột trong quá trình tranh chấp tài nguyên bên ngoài Tinh Không, sau nhiều thế hệ thù oán đã sớm chồng chất khó thể hòa giải.

Lần trước Lạc Nam còn nghe nói trong Tuyển Tử Đại Hội, Hắc Cực Tiên Tinh chính là thế lực cản trở các thiên tài của Lam Cực Tiên Tinh nhiều nhất, Ngọc Chấn Lôi, Địa Mạnh Hùng đều ở trong tay Hắc Cực Tiên Tinh chịu thiệt thòi.

“Ha hả, lại có cừu non đi lạc?”
Nhìn thấy Lạc Nam lơ lửng trên bầu trời chưa có ý định rời đi, sáu người Hắc Cực Tiên Tinh sắc mặt dữ tợn cười sảng khoái.

Bọn hắn là người của hai cái Ngọc Cấp Thế Lực thuộc Hắc Cực Tiên Tinh, lần này kết đội tiến vào Bí Cảnh giống như Thiên Tiên Môn với Lam gia vậy, nào ngờ gặp được hai tên trưởng lão Ngọc Tiên Môn lạc bầy, trong đó một tên còn trọng thương chưa lành, làm sao có thể bỏ qua cơ hội tiêu diệt?
Tưởng như chỉ giết được hai tên Trưởng Lão là đã ghiền, không ngờ ngay cả tên thiếu chủ cũng tìm đến tận cửa, đúng là trúng mánh.

“Các vị trưởng lão toàn lực giết lão già này, kẻ kia cứ để ta và Đào nhi ra tay là được!”
Thanh niên trẻ tuổi trong nhóm sáu người sắc mặt hài hước mỉm cười, nhìn sang thiếu nữ trẻ tuổi bên cạnh mở miệng.

“Ân ca nói đúng, hai chúng ta liên thủ đủ sức làm thịt tên này, các vị trưởng lão đoạt mạng lão già Ngọc Hư là được!” Thiếu nữ cười hì hì nói, chỉ là bên trong nụ cười tràn ngập sát khí.

Thanh niên có tên Chu Ân, là người của Ngọc Cấp Thế Lực – Chu gia thuộc Hắc Cực Tiên Tinh.

Mà thiếu nữ có tên Cao Đào, là người của Cao gia, cũng là Ngọc Cấp Thế Lực.


Chu gia và Cao gia có mối quan hệ mật thiết qua nhiều thế hệ, Chu Ân và Cao Đào chính là thiên tài đệ nhất của hai gia tộc, đã có hôn sự từ khi chưa chào đời, chính là thanh mai trúc mã.

Hai người có giao tình nhiều năm, thường hay rèn luyện cùng nhau hình thành sự ăn ý hiếm có, vì thế lúc này cảm thấy cực kỳ tự tin, cho rằng liên thủ với nhau thì “Ngọc Hải” sẽ không có cơ hội trở mình nào.

“Lão già Ngọc Hư đã sắp chết rồi, vẫn để hai chúng ta yểm hộ Thiếu Chủ và Tiểu Thư cho yên tâm!” Hai tên trưởng lão Chu gia đề nghị.

“Tốt, để mạng Ngọc Hư cho hai người chúng ta!” Hai trưởng lão Cao gia cười gằn, không có ý kiến nói.

“Khốn kiếp, Thiếu Chủ rụng mất một sợi lông bổn trưởng lão cùng các ngươi đồng quy vu tận!”
Ngọc Hư thấy tình cảnh này điên cuồng gầm thét, Tiên Lực trong người ầm ầm cô đọng, hắn muốn ra sức tự bạo để đổi lại cơ hội chạy trốn cho Thiếu Chủ.

Bởi vì theo suy nghĩ của Ngọc Hư, Ngọc Hải không thể nào thoát khỏi sự truy sát đến từ bốn tên Ất Tiên được, trừ khi Đại Trưởng Lão xuất hiện kịp lúc.

Chỉ là Ngọc Hàn Lãnh cùng hai người bị đám Ong Bắp Cày dí ra các hướng khác nhau, đã sớm lạc mất tung tích rồi…
“Muốn tự bạo? ngươi hỏi ý chúng ta chưa?”
Hai tên trưởng lão Cao gia một mặt bình tĩnh, Ngọc Hư thương thế nặng nề, nỏ mạnh hết đà…muốn Tự Bạo cũng tốn thời gian ngưng tụ và kích nổ Tiên Lực, bọn hắn làm sao để tình cảnh đó diễn ra?
“Hỏa Ưng Chưởng!”
Vô tận Hỏa Tiên Lực dâng trào, hai con Hỏa Ưng hoành tảo thiên không, theo chưởng pháp của hai tên trưởng lão Cao gia đánh tới, Hỏa Ưng hóa thành chưởng ấn thiêu đốt thiên địa lao vút mà đi…
ẦM ẦM…
Hai cái Hỏa Ưng Chưởng xuyên thấu cơ thể Ngọc Hư, da thịt nhanh chóng bị đốt trụi, vô số vết thương lở loét chằn chịt không còn dáng người, ánh mắt hắn đỏ ngầu long lên sòng sọc, lục phủ ngũ tạng bị Hỏa Ưng nghiền nát, toàn thân chỉ còn lại xương cốt và thịt vụn…
BÙM…
Đám Tiên Lực đang tích tụ để tự bạo trong đan điền bị oanh tạc, đem nửa người dưới của Ngọc Hư hủy diệt triệt để…
Trước khi chết, Ngọc Hư cố nén một chút sức lực cuối đời…dùng cái đầu như lệ quỷ của mình ngẩng lên nhìn thiên không, hy vọng trông thấy kỳ tích nào đó giúp thiếu chủ bỏ trốn thành công…
Chỉ là rất nhanh, đồng tử của Ngọc Hư cấp tốc co rụt lại…


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK