Mục lục
Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Ta đây là…”
Từ hắc ám vô tận tỉnh lại, Lạc Nam vẫn còn mơ mơ màng màng.

Phải một hồi lâu, hắn mới phát hiện xung quanh mình là một màn đen, toàn bộ thân thể như được một thứ gì đó bao trùm, cảm giác rất là ấm áp…
Lạc Nam tập trung định thần để đoán xem hiện tại mình đang ở đâu, trong hoàn cảnh nào, ở kiếp này lại làm cái gì.

Thoáng chốc, hắn nghe có tiếng gió thổi qua giữa không trung…
“Chít chít chít…”
Lại có một thanh âm êm tai dễ nghe ở sát bên cạnh, nhưng hắn vẫn không thể nhìn thấy.

“Chim…lần này là trứng chim?”
Lạc Nam trong lòng cười khổ.

Nói thật ra, kiếp đầu tiên cố gắng nhiều như vậy để sinh tồn, nỗ lực nhiều như thế để có thể hóa rồng, kết quả nhận được lại tàn khốc đến cực điểm quả thật mang lại đả kích không nhỏ cho hắn.

Ở kiếp này luân hồi thành trứng chim, không biết tương lai sẽ phải đối mặt với cái gì.

Bất quá lúc này đây, cảm giác ấm áp thư thái bao vây, sự sống của mình dần hình thành, bên tai lại vang vảng tiếng chim hót giữa không trung, Lạc Nam cảm thấy không tồi chút nào.

Hơn nữa ở bên cạnh hắn vẫn còn một quả trứng khác, xem như huynh đệ hoặc tỷ muội trong tương lai.

Hiện tại hai quả trứng được chim mẹ ấp nở trên tổ chim, tận hưởng tiếng hót thánh thót và hơi ấm dễ chịu đương nhiên đến từ chim mẹ mang lại.

Lạc Nam hiểu, mình còn một khoảng thời gian nữa mới có thể khỏe mạnh nỡ ra.

Nhận diện được tiếng hót của chim mẹ, hắn rốt cuộc biết kiếp này mình là giống loài gì.

Chim Chích…
Một loại chim có bản tính khả ái, hiền lành, nhút nhát, chuyên ăn các loại côn trùng như sâu, nhộng để sinh tồn.

Nếu như được quyền lựa chọn, hắn đương nhiên mong muốn chuyển kiếp thành các loại chim săn mồi oai vệ như đại bàng, diều hầu, thậm chí Thần Thú như Phượng Hoàng, Bất Tử Điểu cũng không tệ.

Bất quá kiếp số là do luân hồi sắp đặt, mong ước cũng chẳng được gì.

Lạc Nam biết, một khoảng thời gian sắp tời mình sẽ chẳng cần phải làm gì, chỉ cần nở ra từ trong trứng, sau đó toàn bộ thức ăn sẽ do chim mẹ mang về cung cấp, mãi đến thời điểm tập giương cánh bay mới rời xa mẹ…
“Kiếp trước vất vả, kiếp này tận hưởng một phen vậy…” Lạc Nam âm thầm suy nghĩ, lười biếng cuộn mình trong lớp vỏ trứng.

Bất quá, thời gian yên bình của Lạc Nam không kéo dài quá lâu, chỉ hai ngày sau, tổ của hắn có kẻ lạ xâm nhập.

Nhân lúc chim chích mẹ đi tìm mồi, Lạc Nam rõ ràng cảm ứng được có một loài chim nào đó ghé ngang tổ của mình, âm thanh xé gió mà nó mang lại mạnh mẽ hơn rất nhiều so với chim chích mẹ.

Kik Kik Kik…
Mọi chuyện sẽ không có gì đáng nói nếu như trước khi bay đi, loài chim này không cất tiếng kêu của nó, sau đó đem quả trứng bên cạnh Lạc Nam thưởng thức bồi bổ, và để lại một quả trứng khác do chính nó sinh ra thế vào.

Lạc Nam toàn thân giật mình, cảm giác lạnh lẽo bao trùm toàn thân, vừa may mắn mình thoát khỏi án tử, vừa giận dữ quả trứng huynh đệ bị kẻ gian ăn mất, cũng rốt cuộc hiểu chuyện gì đang diễn ra.


Trong tự nhiên, có một loài chim với bản tính tự nhiên gian xảo, tàn độc và lưu manh bậc nhất…
Tu Hú…
Thông thường, bất kỳ loài vật nào trong tự nhiên được sinh ra cũng thường được nuôi dưỡng và dạy dỗ từ phụ mẫu, nhưng loài chim Tu Hú lại hoàn toàn khác biệt.

Thay vì làm tổ, đẻ trứng, ấp và chăm con như các loài chim khác…thì vào mùa sinh sản, chim tu hú thường tìm đến các tổ chim chích và gửi trứng của mình ở đó.

Vì trứng của chim tu hú và chim chích có kích thước và hoa văn khá giống nhau, chim chích mẹ sẽ không đủ linh trí để phát hiện đâu là con của mình, đâu là kẻ ngoại lai xâm nhập, từ đó vô tư ấp nở quả trứng tu hú một cách tự nhiên.

Điều đáng nói chính là, trứng của chim tu hú sẽ nở trước trứng của chim chích, kích thước con non cũng lớn hơn chim chích.

Khi chim Tu Hú non nở ra, mắt còn chưa kịp mở thì bản tính thiên bẩm gian ác của nó được di truyền qua bao thế hệ lại bộc lộ, dùng sức mạnh vượt trội của mình đem quả trứng chim chích hoặc chim chích non đẩy ra khỏi tổ nhằm độc chiếm nguồn thức ăn mà chim chích mẹ vất vả tìm kiếm.

Chim chích mẹ sẽ vẫn tiếp tục bị lừa gạt, tưởng rằng đứa ký sinh này là con của mình, hàng ngày chăm chỉ phục vụ, tìm kiếm thức ăn cho cái mồm tham lam của tu hú con.

Khi đã vắt cạn sức của chim chích mẹ và đủ lông đủ cánh, tu hú sẽ tự động bay đi mà không một lời từ biệt.

Thành ngữ “nuôi con tu hú” cũng từ đó mà có…
Nếu là bình thường, có lẽ Lạc Nam sẽ không để tâm đến vấn đề này, bởi vì đó chỉ là bản năng của giống loài, càng tô điểm thêm bức tranh muôn màu muôn vẻ của thiên nhiên.

Nhưng hiện tại, hắn lại ở trong vai nạn nhân.

Hắn là trứng chim chích, người huynh đệ ruột thịt cạnh bên đã trở thành bữa ăn ngon lành trong miệng tu hú mẹ, thay vào đó là quả trứng của kẻ gian sẳn sàng lấy mạng hắn khi thành công nở ra.

“Không được, ta phải nở ra trước nó!” Lạc Nam âm thầm quyết định.

Hắn quyết định đấu tranh ở mỗi kiếp mình trải qua, không khuất phục trước bất kỳ tình cảnh nào cho đến khi chết.

Chẳng biết trứng tu hú bao giờ sẽ nở, Lạc Nam cố gắng cử động thân thể còn yếu ớt bên trong quả trứng của mình, nhưng phát hiện thân thể quá yếu nhược, ngay cả động cũng không động được.

“Phải chờ thêm một đêm được ấp nữa…” Lạc Nam hít sâu một hơi.

Dựa theo hắn ước tính, còn khoảng bốn ngày để mình nở ra một cách tự nhiên.

Nhưng hắn sẽ cố gắng nở ra sớm hơn ba ngày, nở trước trứng chim tu hú, đem trứng của nó hất khỏi tổ chim.

Chít chít chít…
Không lâu sau, chim chích mẹ trở về, quả nhiên không hề phát hiện con của mình đã bị thay đổi, vẫn vô tư bắt đầu ấp hai quả trứng.


Một đêm ấp trứng qua đi, chim chích mẹ tiếp tục bay đi kiếm ăn, Lạc Nam đã có chút sức lực cử động.

Hắn cố gắng lay chuyển thân thể của mình, cọ quậy, vặn vẹo dữ dội bên trong vỏ trứng, với ý đồ làm vỡ vỏ trứng để nở ra sớm hơn tự nhiên.

Bởi vì thân thể yếu ớt, mỗi một lần cử động sẽ làm Lạc Nam đau thấu trời xanh, cảm giác như xương cốt muốn băng liệt.

Nhưng sự cứng đầu và ý chí là hai thứ mà Lạc Nam không hề thiếu, vẫn điên cuồng cọ quậy.


Trời không phụ lòng người, cố gắng gần một ngày…
Răng rắc…
Có tiếng vỏ trứng vỡ vụn, cái đầu nhỏ của Lạc Nam chui ra, những tia sáng đầu tiên chiếu rọi vào trong mắt.

Lạc Nam cố gắng mở mắt nhanh nhất có thể để hoàn thành mục đích.

Nhưng khi vừa mở mắt thành công, trái tim hắn đã lạnh xuống một nửa.

Bởi vì ngay khi hắn vừa chui ra từ trong trứng, thì ở phía bên cạnh…con tu hú non cũng từ trong trứng xuất hiện.

Kích thước của nó so với Lạc Nam còn lớn hơn gấp rưỡi, toàn thân đầy cơ bắp săn chắc, không giống như Lạc Nam thân thể nhỏ bé yếu ớt đáng thương.

“Khốn nạn, quả nhiên tu hú mẹ đã tính trước con nó sẽ nở trước mình!”
Lạc Nam thầm mắng một tiếng, lại cảm thấy may mắn vì mình quyết tâm nở ra sớm hơn dự định ba ngày, bằng không e rằng bất lực chịu trận.

Đúng như dự đoán, con tu hú non gian ác vừa ra đời đã thức tỉnh bản năng, nó cọ quậy cơ thể to lớn, ý đồ đem tất cả những thứ có bên trong tổ hất văng ra ngoài, chỉ còn lại một mình độc chiếm.

Vì diện tích tổ chim quá nhỏ, rất nhanh nó đã cảm nhận được Lạc Nam, bèn dùng sức mạnh đẩy lấy hắn.

Vừa mới tiếp xúc, Lạc Nam lập tức biết nếu so về sức mạnh, mình tuyệt đối không thể chiến thắng nó.

Bất quá hắn cũng không nằm im chờ chết, trái lại tận dụng ưu thế nhỏ bé của mình, cố gắng luồn lách bên trong tổ chim, tránh né những lần xô đẩy của tu hú.

Sau vài lượt đẩy thất bại, tu hú non và Lạc Nam đều kiệt sức, cái bụng đói meo, trận chiến tạm dừng.

Chít chít chít…
Mà lúc này, chim chít mẹ vừa lúc trở về, trong mắt xuất hiện vẻ nghi hoặc, không hiểu vì sao hai đứa con của mình lại nở sớm như vậy.

Bất quá linh trí không cao, nó cũng không thèm để ý.

Quát quát quát…
Tu hú non hé mở cái miệng rộng rên la đòi ăn.

Lạc Nam cũng không cam lòng yếu kém gọi chin chít, hắn biết nếu mình không ăn sẽ không có sức để chiến đấu, kết cục nhất định rất thê thảm.

Chim chích mẹ thấy vậy vội vàng bay đi, khi trở về đã mang theo hai con sâu.

Nhờ hình thể to lớn, tu hú non lập tức há miệng đớp trọn.

Lạc Nam ở bên cạnh vội vàng kêu la kháng nghị.

Chim chích mẹ tiếp tục lao đi, mang theo một con sâu khác trở về.

Tu Hú non nhào lên tiếp tục đòi ăn, nhưng lần này chim chích mẹ theo bản năng bỏ vào miệng Lạc Nam, hắn vội vàng đớp trọn, tạm đủ chất dinh dưỡng.


Có chim chích mẹ ở tổ, tu hú non tỏ vẻ ngoan hiền đến lạ kỳ, yên tĩnh ngủ say.


Sáng hôm sau, khi chim chích mẹ đi săn, lại là lúc tu hú non thực hiện hành vi gian xác, dùng sức mạnh thân thể đẩy lấy Lạc Nam, muốn hất văng hắn xuống đất.

Lạc Nam nổi lên sát khí, hắn biết cứ tiếp tục tránh né mãi cũng không phải là cách.

Theo thời gian, khoảng cách thực lực giữa mình và tu hú sẽ cách biệt ngày một lớn, bởi vì giống loài tu hú vốn to hơn chim chích như hắn rất nhiều.

Càng kéo dài, đối với hắn càng bất lợi.

Lạc Nam động não, hai mắt đảo quanh quan sát tu hú non một phen, tìm ra nhược điểm của nó.

“Có!” Đầu óc Lạc Nam lóe sáng.

Chim non có một nhược điểm đó là khá chậm mở mắt, tu hú non cũng không ngoại lệ, tất cả hành vi của nó từ lúc nở ra đến nay đều theo bản năng hành động.

Mà Lạc Nam hắn vì có được ý thức riêng, đã sớm cưỡng ép mở mắt ra, mặc dù cực kỳ đau nhứt nhưng đã miễn cưỡng nhìn thấy hoàn cảnh xung quanh.

Thế là, hắn cử động thân thể, cố gắng tiếp cận phía trước tu hú non bên trong tổ.

Không nói lời nào, Lạc Nam nhắm ngay con mắt vẫn còn nhắm chặt của nó hung hăng dùng mỏ nhọn mổ xuống.

Phốc!
“QUÁT…QUÁT…QUÁT!” Bị mù một con mắt, tu hú con đau đớn kịch liệt rú lên, thân thể giãy dụa điên cuồng.

Ong ong ong…
Tổ chim lắc lư kịch liệt, một khi từ trên cao rơi xuống, Lạc Nam và tu hú non đều sẽ chết.

Nhưng hắn đã quyết tâm liều mạng, nếu hiện tại không ra tay, một ngày sau tu hú non mở mắt là mình hết cơ hội.

Thế là bất chấp nó giãy dụa, Lạc Nam nhắm ngay con mắt còn lại mổ vào.

“Quát!”
Tu hú non đau đến chết đi sống lại, sợ rằng ngay cả tổ tiên nó cũng không ngờ sẽ có một ngày tu hú sẽ bị chim chích phản kích.

Cơn đau quá mức khiến tu hú non ngất đi, mà Lạc Nam cũng mệt đến mức không còn chút sức lực sau giờ phút giằng co, cũng may tổ chim chưa rơi xuống.


Những ngày sau đó, vì tu hú bị mù, Lạc Nam đã có được lợi thế, ung dung giành lấy thức ăn từ trong miệng chim chích mẹ.

Theo thời gian, nhờ có ưu thế về mặt thức ăn, Lạc Nam sức khỏe mạnh hơn, nhân lúc chim chích mẹ rời tổ, đem tu hú hất văng khỏi tổ.

BẸP…
Hóa thành một đống thịt vụn…
Lạc Nam đắc ý không thôi, nằm trên tổ chim chờ chim mẹ trở về.

Nhưng mà, thiên nhiên một lần nữa lại khắc nghiệt đối với hắn.

Hết cả ngày hôm đó, chim chích mẹ không hề trở về…
Lạc Nam kiên nhẫn chờ đợi.

Ngày thứ hai…
Ngày thứ ba…

Chim mẹ vẫn không về.

Lạc Nam liền biết, chim chích mẹ chắc chắn gặp nạn.

Thiên nhiên muôn loài, chim chích mẹ bận rộn nuôi con không có nghĩa là những động vật săn mồi trên không trung sẽ buông tha cho nó.

Mà bản thân hắn hiện tại còn chưa mọc lông, cơn đói đã bao trùm thể xác…
Bất quá lúc này, Lạc Nam lại vô tình nhìn thấy ở cái tổ chim chích đối diện, một con Tu Hú mẹ khác mang trứng gửi nhờ, sau đó tung cánh bay đi.

Hắn dường như biết mình nên ăn thứ gì.

Bất chấp thân thể còn yếu kém, Lạc Nam dùng sức trườn mình ra khỏi tổ, sau đó cố gắng vươn đôi cánh thịt nhỏ bám lấy cành cây, trườn toàn bộ thân thể từng chút một, từng chút một…
Hơn một ngày lại qua đi, khi thân thể nhỏ bé của hắn phủ đầy vết trầy xướt, cơn đói khiến hắn sắp ngất lịm đi, Lạc Nam thành công qua đến tổ chim chích đối diện.

Vừa hay, bên trong tổ còn lại một quả trứng chim chích, một quả trứng tu hú.

Không hề do dự, Lạc Nam mổ ra trứng tu hú, tham lam hút sạch mọi thứ bên trong.

Cơn đói được thỏa mãn, hắn khép mắt lại nằm trên đống trứng tu hú vỡ vụn, tuyệt nhiên không làm hại đến quả trứng chim chích còn sót lại.

Kik Kik Kik…
Mà ngay khi hắn vừa ngủ say, một bóng đen to lớn khác lại mang trứng của mình đến gửi ngay tổ trứng chim chích.

Chứng kiến có một chim non, một quả trứng và đống vỏ trứng vỡ bên trong tổ, bóng đen hung hăng vươn ra móng vuốt của mình bắt lấy chim non, hiển nhiên nó cho rằng chim non này vừa mới nở, chỉ cần diệt nó và đem trứng thế vào, chim chích mẹ chắc chắn không thể nào phát hiện.

Lạc Nam chưa kịp mở mắt, ý thức của hắn lại một lần nữa chìm vào bên trong hắc ám.

Tu Hú mẹ có được bữa ăn bổ dưỡng, sau khi gửi lại quả trứng con non, hài lòng vỗ cánh bay vụt đi…

“Con mẹ nó, thật là khốn kiếp, luân hồi khốn kiếp!”
Thực tại, hàng trăm người đồng loạt từ trạng thái Luân Hồi bừng tỉnh, há miệng mắng ầm lên, mồ hôi lạnh chảy dọc khắp toàn thân, xém chút nữa lao đến liều mạng với Luân Hồi Thụ.

Hiển nhiên, những gì bọn hắn đã phải trải qua ở từng kiếp luân hồi đều không phải chuyện tốt đẹp gì.

Có kẻ trở thành súc sinh, có kẻ trở thành côn trùng, có kẻ trở thành nhân loại nhưng lại có cuộc sống ngay cả heo chó cũng không bằng.

Ý chí, tâm cảnh, nghị lực chịu không nổi, bị đào thải khỏi Luân Hồi, chẳng đọng lại được gì cả…
Đối với một đám tu sĩ bất mãn, Luân Hồi Thụ lại biểu hiện hết sức bình thường.

Mọi việc đều có cái giá của nó, nếu muốn thực lực tiến bộ nhanh chóng, tâm cảnh vững như bàn thạch, có đủ trải nghiệm để sáng tạo công pháp, thần thông…một chút đau khổ còn không nếm được thì tốt nhất đừng mơ mộng.

Từng kiếp luân hồi sẽ đi từ thấp lên cao, từ động vật bậc thấp cho đến nhân loại…thậm chí là cường giả mà ở thực tại chưa thể trở thành.

Các loại tình huống sẽ liên tục phát sinh, những trải nghiệm bên trong luân hồi toàn bộ sẽ là kiến thức quý giá để ngươi phát triển vượt bậc sau này.

Đối với những kẻ nghị lực kém cõi, Luân Hồi Thụ chẳng buồn giải thích, chỉ tiếc nuối vì bảo tọa của mình bị đám người vô dụng như vậy ngồi lấy, thật là uổng phí.

Nghĩ đến đây, nó đảo mắt một vòng ở hàng ghế thứ tư…
Trong lòng quyết định sẽ ban thưởng cho những ai biểu hiện ưu việt, vượt qua càng nhiều kiếp luân hồi càng tốt…
“Di?” Nhưng mà khi quét đến một thiếu nữ tên Tuế Nguyệt, nó lại phải kinh ngạc thốt lên:
“18 kiếp rồi? tâm cảnh nàng này thật là khủng bố…”

Chúc cả nhà ngủ ngon.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK