Mục lục
Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chương 317
Không chỉ có Thi Nhân, thật ra tất cả mọi người trong bộ phận thiết kế cũng đều có biểu cảm như thế.
Đây rốt cuộc là cái quỷ gì chứ?
“Bà Tiêu, xin bà tiếp nhận lời xin lỗi từ chúng tôi.

Lúc trước là do chúng tôi không đúng thế nên mới tạo nên ảnh hưởng không tốt đối với bà.”
Mấy người trong ban giám đốc đều cúi đầu chào Thi Nhân.
Thi Nhân cực kỳ kinh ngạc.
Xin lỗi nghiêm túc như thế sao?
Cô không nói gì, mấy người bên cạnh cũng không dám động đậy, vẫn cúi người như cũ.
Không khí dường như bị ngưng đọng lại.
Đúng lúc này bên cửa lớn xuất hiện một người đàn ông,mày nhíu sâu nhìn về phía cô, từng bước một đi về phía Thi Nhân.
Quả nhiên sau khi nhìn thấy biểu cảm ngạc nhiên của cô vợ nhỏ không hề cảm thấy có chút nào ngoài ý nghĩ.
Tiêu Khôn Hoằng vẻ mặt trấn định đi đến bên cạnh cô: “Bọn họ đã nhận ra lỗi lầm to lớn của chính mình, đã kiểm điểm lại hành động của chính mình.

Cảm thấy cực kỳ có lỗi cho nên đến xin lỗi em.
Thi Nhân không biết nên bày ra cái biểu cảm như thế nào nữa.
Những lời này nói dối cũng quá trắng trợn rồi chứ, những người này chắc chắn không thể nào là tình nguyện đến đây để xin lỗi được.
Trừ khi có người giở trò ở phía sau.

Chắc chắn chính là Tiêu Khôn hoằng uy hiếp bọn họ mới có thể khiến cho những tên đàn ông khoa trương này tự mình đến đây xin lỗi.
Quả nhiên, vẫn là chồng nhà mình mạnh nhất cho nên cô cũng được dính chút hào quang.
Lúc này Thi Nhân mới nhìn đến những tên đàn ông đang cúi người kia, cô không nói gì bọn họ thực sự là không dám đứng dậy.
Cô chầm chậm nói: “Xin lỗi tôi nhận rồi, hy vọng qua chuyện lần này mọi người có thể tự rút ra được bài học cho mình.”
Nếu như nói Tiêu Khôn Hoằng là người không dễ động vào.
“Chúng tôi nhất định sẽ rút ra bài học từ sự việc lần này, bà Tiêu cứ yên tâm, nhất định sẽ khiến bà hài lòng.” Giám đốc Tùng lúc này mới dám thở nhẹ một hơi.
Thật sự là bị ép đến đường cùng mà.
Vừa nãy sau khi Tiêu Khôn Hoằng lấy ra chứng cứ có liên quan tới Tiêu Vinh, sau đó tổng kết ra những việc mà ban quản trị đã làm trong thời gian này, thật sự là tỉ mỉ tới nỗi khiến người nghe phải lạnh sống lưng.
Nếu như Tiêu Khôn Hoằng thật sự động chân động tay đằng sau thì bọn họ ai cũng đều chạy không thoát.
Từ một mức độ nào đó mà nói, Tiêu Khôn Hoằng cũng không khác gì so với Tiêu Vinh.

Chỉ là Tiêu Vinh điên cuồng hơn một chút thôi.
Tiêu Khôn Hoằng lúc trước cũng giống như vậy, bây giờ chắc là có thêm vợ con cho nên mới trở về giống người bình thường một chút.
Những người trong ban quản trị cuối cùng cũng chịu rời khỏi.
Bộ phận thiết kế bỗng trở nên tĩnh lặng, dù sao sau khi xem hết một vở kịch vừa rồi – sợ hãi: ai có thể biết được rằng đường đường lad ban quản trị của tập đoàn lại cúi lưng xin lỗi chứ, mà lại chỉ để lấy được sự tha thứ của cô.
Sợ hãi: Ai biết được rằng đường đường là chủ tịch của cả một tập đoàn bởi vì muốn bảo vệ vợ lại có thể ép cả ban quản trị xin lỗi cơ chứ!
Cho dù là xét về khía cạnh nào, dù sao thì cũng thật sự có chút ghen tị đó.
Bởi vì có Tiêu Khôn Hoằng ở đây nên mọi người đều rất thận trọng.
Vừa muốn hóng chuyện lại không dám, sợ bị ông chủ nhìn thấy sẽ đánh giá làm việc không chăm chỉ, sẽ bị trừ lương đó.
Thi Nhân nhận thấy ánh mắt nóng bỏng của mọi người, đặc biệt là của Triệu Nhược Trúc.

Cô ta lôi kéo Tiêu Khôn Hoằng: “Sao anh lại đi xuống đây?”
Không nhìn thấy đang có rất nhiều người ở đây ư?
“Họp xong không nhìn thấy em đâu, đây không phải là anh muốn đi qua tìm em hay sao chứ?”
“Anh bận việc của anh, anh đến tìm em làm gì chứ?”
“Không nhìn thấy em anh không thể làm việc được.”
Giọng nói của Tiêu Khôn Hoằng rất nghiêm túc, cực kỳ không để ý mà nắm lấy tay cô, Thi Nhân xấu hổ, chính là không muốn cho anh dắt.
Anh ngẩng mặt lên nhìn quanh bốn phía, tất cả mọi người đều nhanh chóng cúi đầu, nhìn vào chiếc máy tính trước mặt mình, tài liệu, giả dạng như mình thực sự đang rất bận rộn.
Anh nhíu nhẹ đuôi mày, sau đó nhìn về phía Triệu Nhược Trúc: “Cô chính là tổ trưởng tổ thiết kế?”
“Đúng, đúng, tổ trưởng Triệu Nhược Trúc”
“Ngày mai đến phòng làm việc của tôi một chuyến.”
“Dạ ok sếp, không vấn đề gì.”
Triệu Nhược Trúc cả một vẻ mặt kích động, chẳng lẽ là muốn thăng chức? Quả nhiên cứ ôm chặt chân của bà chủ, chắc chắn sẽ gặp chuyện tốt lành.
Sau khi Tiêu Khôn Hoằng dặn dò xong liền đưa theo Thi Nhân đi.
Để lại một đám quần chúng ăn dưa ở lại, nhìn đến há hốc miệng – đây thật sự là dáng vẻ của ông chủ mà bọn họ quen biết từ trước tới giờ sao?
Vừa nãy còn đói dắt tay bằng được, còn nói là không nhìn thấy vợ thì sẽ không thể làm việc được, bị quỷ nhập hay sao chứ?
_______ Tiêu Khôn Hoằng dắt tay vợ đi ra khỏi tổ Thiết Kế, vênh váo xuất hiện trước mặt các đồng nghiệp.
Thi Nhân đã nhiều lần thử rút tay về, nhưng cuối cùng đều không thể.
Hai người đứng trước cửa thang máy, thang máy giống như một tấm kính vậy, trên đó có hình ảnh phản chiêu của cả hai, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Ánh mắt của người đàn ông nhìn về phía cô vợ nhỏ, vừa nãy còn kiên quyết xấu hổ không cho nắm tay.

Lúc trước tại sao lại không phát hiện ra cô vợ nhỏ lại có tính khí xấu như vậy chứ.
Bao nhiêu người mong muốn có thể được công khai với anh như vậy mà còn không có cái phúc phần đó kìa.
“Anh nhìn cái gì chứ?”
Thi Nhân nhịn rồi nhịn, cuối cùng vẫn không thể nhịn được mà ngẩng lên nhìn anh.
“Ngăm em, rất xinh.”
“Không cho phép ngắm.”
“Anh ngắm vợ của anh, sao lại không được chứ?”
“Em không cho phép.”
“Vậy không được.”
Cửa thang máy mở ra, Tiêu Khôn Hoằng dắt theo cô xuất hiện tại tầng cao nhất, bên ngoài phòng làm việc đã xuất hiện không ít người đều cầm theo tài liệu muốn sếp xử lý.
Kết quả đợi cả nửa ngày, lại đợi được cảnh ông chủ đang dắt theo vợ thể hiện tình cảm đi qua.
Thi Nhân nhìn thấy nhiều người như vậy, liền muốn trốn tránh, nhưng mà không thể trốn tránh được.

Tiêu Khôn Hoằng giả vờ như không nhìn thấy, trực tiếp dắt theo Thi Nhân vào phòng làm việc, lúc này mới buông tay: “Anh cho người chuẩn bị giúp em một chút đồ ăn, ngồi đó đợi anh làm việc xong nhé.”
“Em, em vẫn nên đi đến phòng nghỉ thì hơn.”
Thi Nhân cảm giác lúc này mình không thể ở đây được.
Tiêu Khôn Hoằng gật đầu: ” Cũng được, Em ở đây sẽ ảnh hưởng đến khả năng tập trung của anh.”
“Vậy chi bằng để em rồi khỏi trước.”
“Không được, anh sẽ làm xong mọi việc rất nhanh thôi, cùng nhau tan làm rồi đi đón con.”
Thi Nhân nhìn nhìn thời gian, cũng được.
Cô cũng không hề phản đối, trực tiếp đi đến phòng nghỉ, ở trong này tương đối yên tĩnh.
Ở đây có thể cách âm, cực kỳ yên tĩnh.
Hơn nữa tầm nhìn cũng cực kỳ tốt, đứng từ đây nhìn ra bên ngoài, ở bên dưới chính là một vườn hoa, chỉ là có quá nhiều nhà cao tầng, cho nên dùng không hết.

Thi Nhân ngồi trên tấm thảm cạnh cửa sổ sát đất, bên ngoài là ánh nắng chiếu vào nhìn vào cực kỳ chói mắt.
Thời khắc an nhàn thư thái như thế này dường như đã rất lâu không có rồi.
Trong thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện rồi.

nghĩ lại bản thân mình của mấy tháng trước, tuyệt đối không ngờ rằng mình lại có thể ở cùng một chỗ với Tiêu Khôn Hoằng.
Hơn nữa anh ấy lại còn rất tốt với mình Cho dù là làm bố hay là bạn trai thì anh đều tốt hơn rất nhiều so với tưởng tưởng của mình.
Bên ngoài phòng làm việc.
Tiêu Khôn Hoằng lại quay về với vẻ mặt lạnh lùng khó gần như trước kia.
Nhìn đến phương án mà quản lý cấp cao đưa tới, đôi môi mỏng mím lại, thân sắc giữa lông mày còn đáng sợ hơn lúc trước.
Trong phòng làm việc rất yên tĩnh, chỉ có âm thanh lật giấy.
Những người quản lý cấp cao đều cẩn thận thở nhẹ, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Sau khi xem xong Tiêu Khôn Hoä ngẩng đầu, ngón tay dài nhẹ nhàng gõ: “Các người không thấy rằng những thứ rác rưởi này rất lãng phí giấy hay sao?”
“Vậy, vậy chúng tôi xin phép quay trở về làm lại.”
Tiêu Khôn Hoằng vứt tài liệu qua, cũng không hề lớn tiếng mắng chửi ai cũng không tiếp tục nói lời khó nghe nữa.
Tình huống này thực sự khiến mọi người được sủng mà lo lắng.
Đây, đây, đây, sếp thay đổi rồi.
Hơn nữa còn phát hiện ra mặc dù vẻ mặt của ông chủ vẫn khó coi như lúc trước, giọng điệu vẫn lạnh lùng nhưng mà giọng nói cũng thay đổi khá nhiều, đè thấp giọng để nói chuyện.
Có rất nhiều quản lý cấp cao khác đến muộn cũng không biết là tại sao.
Sau khi ra ngoài, bọn họ mới bắt đầu cầu cứu trong nhóm, hôm nay thái độ của ông chủ cứ là lạ là tại sao?
Có người trả lời một câu: “Bà Tiêu đang ở trong phòng nghỉ đó.”
Ngay tức khắc mọi người liền hiểu, hóa ra hôm nay ông chủ ăn nói nhỏ nhẹ như thế hóa ra là không muốn làm ồn đến bà Tiêu ở trong phòng nghỉ.”
Cái bát cơm chó này ăn đến muốn ngán luôn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK