Mục lục
Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chương 346
Trong bài báo, một bản giám định quan hệ cha con của Hải Đào được đăng chi tiết, mối quan hệ DNA với Tiêu Khôn Hoằng bằng không, điều này chứng tỏ mối quan hệ cha con giữa hai người cũng bằng không.
Lấy bản giám định quan hệ cha con này làm tiêu đề, cũng thu hút được rất nhiều người quan tâm.
Phần sau mô tả rằng mẹ của Hải Đào là Vương Ngọc San, còn có Châu Chính Bắc là cha ruột của đứa bé, cũng có mối quan hệ là bạn trai của Thi Nhân khi họ còn học đại học.
Mối quan hệ này ngay lập tức thu hút được sự chú ý của rất nhiều người.
Cũng chỉ ra rằng Thi Nhân biến mất vào năm năm trước, cũng liên quan đến đứa bé này, đều nghĩ rằng đứa bé này là con của Tiêu Khôn Hoằng, nhưng sự thật lại không phải vậy.
Tiêu Khôn Hoằng bị người tính kế cho cắm sừng suốt năm năm qua, khi biết được Thi Nhân trở về nước với thân phận là Mạc Hồi, bên cạnh cô còn dẫn theo ba đứa con, thì anh mới biết được là mình đã bị tính kế.
Tiêu Khôn Hoằng đã bị người cho cắm sừng suốt năm năm qua, cụm từ tìm kiếm hot này nhanh chóng trở thành top hot search.
Khi Thi Nhân nhìn thấy bài tiêu đề facebook này, cô không khỏi tức giận đến mức muốn nổ tung, đây là chuyện quỷ quái gì vậy?
Rốt cuộc là ai đã vạch trần chuyện của Hải Đào?
Ai lại thất đức đến như vậy?
Tiêu Khôn Hoằng đương nhiên biết được chuyện này từ phía trợ lý Tiêu, anh cũng không cảm thấy ngạc nhiên chút nào, hiện tại Tiêu Vinh hẳn là nên sốt ruột lắm rồi.
Dù sao Vương Ngọc San cắn ngược lại anh ta, dù không màng tính mạng cũng phải kéo theo Tiêu Vinh để chịu tội thay.
Lúc này Tiêu Vinh mới bắt đầu lấy chuyện của Hải Đào mưu tính hành động, nhằm muốn tất cả mọi người đều biết được rằng anh đã bị cắm sừng, nuôi dạy con trai của người khác trong suốt năm năm qua và bỏ rơi con của chính mình ở bên ngoài.
Ước tính rằng những người đàn ông bình thường đều không thể chịu đựng được sự tồn tại của Hải Đào.
Bằng cách này, Vương Ngọc San sẽ sợ ném chuột vỡ bình, nghi kỵ liệu Tiêu Khôn Hoằng có thực sự đối xử tốt với Hải Đào hay không.

Sau khi Thi Nhân đưa con ra xe của trường mẫu giáo, cô quay lại đại sảnh, thì nhìn thấy Tiêu Khôn Hoằng đi xuống: “Anh hẳn là đã biết được chuyện của Hải Đào trên mạng xã hội rồi phải không.”
“Ừ, anh đã cho người đi xử lý rồi.”
“Rốt cuộc là ai đã làm điều này? Thật quá thất đức đi, Hải Đào chỉ là một đứa trẻ mà thôi.”
Vẻ mặt của Tiêu Khôn Hoằng rất bình tĩnh: “Thật ra đã rất rõ ràng là ai đã làm chuyện này rồi.”
Anh nói ngắn gọn về những gì Vương Ngọc San đã làm.
Thi Nhân sững lại: “Em cảm thấy khá bất ngờ, em không ngờ Vương Ngọc San sẽ làm như vậy.”
Nhưng hiện tại Tiêu Vinh rõ ràng là muốn nhắm vào Hải Đào, đồng thời cũng là vì muốn làm nhục Tiêu Khôn Hoằng, bây giờ tất cả mọi người đều biết rằng anh đã nuôi đứa con hoang của người khác trong suốt năm năm qua, còn bản thân anh thì chẳng hay biết gì.
Người đàn ông đặt chiếc cà vạt vào tay cô: “Bọn họ nói không sai, trước đây anh thực sự là rất đáng đời.

Nếu bị họ chửi rủa vài câu, ít ra còn có thể khiến cảm giác tội lỗi trong lòng anh được với đi phần nào.”
“Anh có phải ngốc không, em và bọn nhỏ cũng không có trách anh.”
Thi Nhân nhận lấy cà vạt, nhướng chân thắt lên người anh: “Huống hồ lúc đó cũng không hoàn toàn là lỗi của anh, em và anh đều không biết đứa bé là con của ai, kết quả mới bị người khác lợi dụng.”
“Nếu lúc trước anh có thể biết quan tâm em nhiều hơn một chút, thì loại chuyện này sẽ không thể xảy ra rồi.”
Sự việc này luôn là một cái gai trong mắt Tiêu Khôn Hoằng.
Bây giờ bị bại lộ có thể anh sẽ cảm thấy mất mặt, nhưng anh lại không tức giận như bản thân mình tưởng tượng, mà ngược lại anh lại thở phào nhẹ nhõm.
Thi Nhân giúp anh thắt cà vạt, rồi ngẩng đầu nhìn lên ngũ quan tuấn tú của người đàn ông: “Đừng nhắc đến những chuyện trong quá khứ nữa.”

Đều đã qua hết rồi.
Tiêu Khôn Hoằng nhéo nhéo lỗ tai cô: “Quà mừng chuẩn bị xong chưa?”
“Còn thiếu một chút nữa là có thể hoàn thành rồi, hẳn là có thể làm kịp.”
Chỉ còn một tháng nữa là đến cuối năm, trong khoảng thời gian này lại xảy ra biết bao nhiêu chuyện, cô còn sợ rằng mình sẽ không thể vượt qua được, may mà mọi chuyện đã trở nên tốt đẹp.
“Cố lên, thư mời của nhà họ Mạc đã được gửi đến, đến lúc đó có thể đưa bọn trẻ đi du lịch nước Mỹ.”
“Được chứ.”
Sau khi Thi Nhân nghe thấy nước Mỹ, cô lại đột nhiên nghĩ đến chuyện của nhà họ Hách, trong tiềm thức lên tiếng nói: “Vụ án của bà Hách vẫn chưa kết thúc sao?”
“Chưa.”
Tiêu Khôn Hoằng trả lời một cách lạnh lùng, anh rũ mắt xuống nhìn cô: “Sao vậy? Người nhà họ Hách đến tìm em sao?”
“Không phải như vậy, em chỉ là vừa từ trên mạng xem được tin tức.”
Trong khoảng thời gian này Thi Nhân cũng không có liên lạc với Hách Liên Thành, lần trước tại buổi gặp mặt phúng viếng của ông cụ, hai người họ đánh nhau có gặp qua một lần, rồi cũng không gặp lại nữa.
“Ừ, em đừng quan tâm đến chuyện này nữa.

Nếu như cái tính kiêu ngạo của bà Hách không ai thèm quan tâm, vậy anh sẽ thay xã hội dạy cho bà ta một bài học.”
Vốn dĩ Thi Nhân còn muốn nói gì đó, nhưng hiện tại cô cũng không còn gì để nói nữa.
Đúng vậy, về chuyện bà Hách vẫn không thể trở về nước, cô biết rằng đó là do Tiêu Khôn Hoằng làm.

Chẳng qua là bà Hách xưa nay tiếng hống hách, e rằng chuyện này nổi cũng không biết là đã xảy ra bao nhiêu lần rồi, nhưng lần nào cũng bị thế lực của nhà họ Hách trấn áp đi.
Điều này đã khiến cho tính khí của bà Hách trở nên như thế này.
Thi Nhân ngước mắt lên nhìn anh: “Được rồi, em biết rồi.”
Nếu như bà Hách không được dự tiệc rượu cuối năm của nhà họ Mạc, thì e là sẽ mất mặt lắm đây.
Thua nhà họ Mạc còn chưa nói, còn bị mắc kẹt ở nước ngoài không thể quay về.
Khi cô nghĩ đến khuôn mặt méo mó không cam tâm của bà Hách, tâm trạng của Thi Nhân liền cải thiện đi rất nhiều, cái tính khí của bà Hách cũng đến lúc nhận được một bài học rồi.

Tiêu Khôn Hoằng nói không sai.
Hà tất cô phải đi lo chuyện bao đồng chứ.
Sau khi Tiêu Khôn Hoằng đi làm, chỉ còn lại Thi Nhân ở nhà một mình chuẩn bị món quà cho nhà họ Mạc, chỉ còn lại một chút nữa là có thể hoàn thành.
Khi Thi Nhân trở lại phòng làm việc, cô lấy điện thoại di động ra nhìn những lời chế giễu trên mạng xã hội, đâu đầu cũng đều là những người vui sướng khi thấy người gặp họa.
Cô có chút không chịu đựng được, mà trực tiếp đăng nhập vào facebook của mình lên bắt đầu đánh chữ: “Mọi người à, tôi thật sự không thể chịu đựng được những tin đồn xuất hiện trên mạng xã hội gần đây, nên tôi muốn nói vài lời.

Liên quan đến lai lịch của Hải Đào đứa trẻ này, lúc đầu người ta đã từng nói rằng cậu bé được đưa đến cho làm con thừa tự, chuyện này không liên quan gì đến việc tôi biến mất cách đây năm năm trước.

Đứa trẻ vẫn còn nhỏ, mọi người đừng tùy tiện đoán bừa mà làm tổn thương đến cậu bé, đứa trẻ là vô tội.
Về chuyện mọi người nói về di sản mà Hải Đào được thừa kế, chúng tôi sớm đã thực hiện nó theo di chúc của cụ nhà rồi, những thứ mà Hải Đào nhận được sẽ không hề thiếu bất kỳ thứ gì.
Bây giờ tôi cầu xin mọi người, xin đừng thảo luận những chuyện về Hải Đào nữa, đứa trẻ là vô tội.
Bài phát biểu của chính bản thân Thi Nhân đăng lên, hoàn toàn có đủ có sức thuyết phục.

Chuyện của Hải Đào dù có là thật hay giả, có lẽ cũng đã không còn quan trọng nữa.
Tiêu Khôn Hoằng trực tiếp đi đến tập đoàn, khi anh đi vào trong công ty, đều có không ít người đưa ánh mắt nhìn theo anh.
Đại khái đều đang thảo luận về chuyện của Hải Đào.
Tiêu Khôn Hoằng cũng không quan tâm, anh vẫn cứ căng chặt khuôn mặt, hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Nếu như một chút chuyện này cũng có thể ảnh hưởng đến anh, thì cuộc chiến giữa anh với Tiêu Vinh đã thất bại từ lâu rồi.
Tiêu Khôn Hoằng đi vào phòng họp, tất cả mọi người trong ban giám đốc đều ở đó, một trong những người giám đốc nói: “Hiện tại có rất nhiều tin đồn về anh trên mạng xã hội.

Điều này sẽ ảnh hưởng đến sự hợp tác giữa nhà họ Mạc và tập đoàn, anh có phải là nên mở một cuộc họp báo, thanh minh một chút có thể sẽ tốt hơn không?”
Dù sao bất kỳ người đàn ông nào bị người ta đội lên đầu ba chữ bị cắm sừng, cũng đều sẽ không thể ngẩng đầu lên nổi.
Tiêu Khôn Hoằng ngồi trên ghế, ánh mắt lạnh lùng quét qua những người có mặt tại đây: “Các anh cảm thấy rất xấu hổ? Là tôi bị cắm sừng, chứ đâu phải là các anh đâu, các anh lo lắng làm gì chứ?”
Mọi người trong ban giám đốc đều cúi đầu, bọn họ chỉ cảm thấy chuyện này ảnh hưởng không tốt.
Nhưng không ngờ phản ứng của Tiêu Khôn Hoằng lại bình tĩnh như vậy, anh bị cắm sừng cũng không hề bị ảnh hưởng gì sao? Hiện tại bên ngoài đã có rất nhiều lời đồn đại, chẳng lẽ anh một chút phản ứng cũng không có sao?
Tiêu Khôn Hoằng nhàn nhạt lên tiếng: “Bây giờ Tiêu Vinh cũng chỉ có thể sử dụng những thủ đoạn cỏn con này thôi.”
Tiêu Vinh?
Sau khi nhắc đến cái tên này, những người trong ban giám đốc đều đồng loạt đưa mắt nhìn nhau, đây là tình hình gì vậy?
Sự việc này có liên quan đến Tiêu Vinh sao?
 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK