Đang mãi mê tập trung vào trận đấu, Kiều Tố Tố đột nhiên cảm giác được một cánh tay vòng qua eo mình.
Toàn thân nàng cứng đờ, một cảm giác phẫn nộ và nguy hiểm dâng lên, tưởng chừng gặp phải kẻ địch, Cửu Sắc Lôi Kiếp đã điên cuồng điều động.
Nhưng ngay sau đó, bên tai bất chợt vang lên thanh âm ôn nhu nhưng đầy khí phách:
“Nữ nhân Làng Nhất Thế không phải người các ngươi có thể khi dễ…”
Khí tức nam tử trầm ổn quen thuộc tràn vào cõi lòng, toàn thân Kiều Tố Tố bất chợt thả lỏng, ngay cả lực lượng cũng chìm xuống, cảm giác an tâm bao phủ toàn bộ trái tim.
Giường như vừa từ vực sâu tăm tối nhìn thấy ánh bình minh, ngay cả việc bị nam nhân công khai ôm eo cũng quên bén đi đâu mất.
Nàng hoảng hốt nhìn thấy da thịt của Lạc Nam và Tiểu Tinh đầy máu, thậm chí xương cốt cũng lộ ra hết sức dọa người, vội vàng lo lắng hỏi:
“Ngươi không sao chứ?”
“Vừa mới luyện thể xong, không thành vấn đề…” Lạc Nam mỉm cười nói, ôn nhu đút vào môi Kiều Tố Tố một viên Tiên Đan chữa trị thương thế.
Kiều Tố Tố lúc này mới an tâm, nàng hiểu sự khủng bố của nam nhân này.
Thử thách ở bảy tầng liên tục đối với người khác có lẽ là vô cùng nguy hiểm lại chẳng khác nào trò đùa trong mắt Lạc Nam.
Bởi vì ngay cả nàng cũng có thể vượt qua bảy tầng…càng đừng nói yêu nghiệt như hắn.
“Là ngươi!” Dịch Thập Cửu ở phía đối diện gầm lên từng chữ, ánh mắt oán hận khóa chặt lấy thân ảnh Lạc Nam.
Hắn từ khi xuất sinh đến giờ đã là Đế Tử của Săn Ma Điện, dù là những thiên tài nổi trội hơn ở các thế lực lớn khác nhìn thấy hắn cũng vô cùng khách khí.
Vậy mà từ khi xung đột với Lạc Nam, người thua thiệt luôn là Dịch Thập Cửu hắn, ngay cả nữ nhân trong mộng là Mộng Chi Tiên cũng bị hớt mất tay trên.
Chưa dừng ở đó, Dịch Gia còn bởi vì hắn bị Lạc Nam làm cho tức giận bất tỉnh mà xấu hổ vạn phần, ở Kiêu Hoành Giới bị đàm tiếu không ngẩng đầu lên được.
Nếu nói người Dịch Thập Cửu hận nhất là ai, không ngoài cái tên Lạc Nam.
Chưa kể nếu có thể diệt được Lạc Nam đem toàn bộ Dị Thuộc Tính của hắn hiến cho Nhị Lang Thần, địa vị của Dịch Thập Cửu hắn chắc chắn sẽ lên như diều gặp gió, thậm chí Dịch gia có khả năng được sư phụ của Nhị Lang Thần là một trong những Nguyên Lão xem trọng, lợi ích không thể tưởng tượng nổi.
Vì thế đối với sự có mặt của Lạc Nam lúc này, Dịch Thập Cửu chẳng những không cảm thấy phiền toái, trái lại còn vô cùng hưng phấn.
“Ngươi là kẻ nào?” Mà lúc này, Lôi Long cũng chú ý đến Lạc Nam, giọng điệu uy nghiêm quát hỏi.
Kẻ có thể tiến vào tầng tám của Ngạo Lôi Tháp chắc chắn không phải nhân vật tầm thường, Lôi Long sẽ không ngu xuẩn đến mức xem nhẹ Lạc Nam.
Theo hắn thấy, Lạc Nam như một biến số khó lường nhưng hắn đã đứng về phía Kiều Tố Tố thì cũng là đại địch của mình.
“Lôi Long huynh, hắn là Côn Lôn Thiếu Chủ…chỉ là một cái Thiên Đế Cấp Thế Lực mới nổi mà thôi, không cần e ngại!” Dịch Thập Cửu lên tiếng cười lạnh nói.
“Ồ?” Lôi Long nhẹ gật đầu, nhìn Dịch Thập Cửu nói:
“Vậy ngươi lên trước đi!”
Lôi Long cũng không ngu xuẩn để Dịch Thập Cửu nói vài lời là thành công lừa gạt.
Ngược lại có thể trở thành Đế Tử mạnh nhất của Lôi Long Tộc thì hắn cũng là một kẻ cực kỳ giảo hoạt và cẩn thận.
“Hừ!” Dịch Thập Cửu âm thầm mắng một tiếng Lôi Long cáo già.
Bất quá, Dịch Thập Cửu đối với thực lực của mình lúc này vô cùng tự tin.
Hắn nhận được truyền thừa của một trong những thế lực hùng mạnh thời thượng cổ…
Chẳng lẽ một tiểu tử như Lạc Nam có thể chống lại hay sao?
“Lên!”
Động lấy ý niệm, năm con Phệ Lôi Trùng ra sức đập cánh, Thất Sắc Đế Lôi hóa thành biển lôi gầm thét, điên cuồng oanh tạc.
“Đây là biển lôi mà chúng nó hấp thụ được từ tầng bảy Ngạo Lôi Tháp, chậm rãi tận hưởng đi, khà khà!”
Dịch Thập Cửu cười gằn dữ tợn.
Nhưng ngay sau đó, sắc mặt hắn bỗng nhiên cứng đờ, mà ngay cả Lôi Long ở bên cạnh cũng trợn mắt há hốc mồm.
Lạc Nam thản nhiên cất bước, để mặc Thất Sắc Đế Lôi nện thẳng vào cơ thể mình, không chút cảm xúc.
Tiểu Tinh ở phía sau đưa mắt cười nhạo Dịch Thập Cửu.
Tên này bị ngu sao? nó và chủ nhân dùng Thất Sắc Đế Lôi luyện thể chán rồi, lúc này còn dùng lực lượng cùi bắp này muốn tổn thương chủ nhân?
“Chết!” Lạc Nam biến mất tại chỗ.
Một lần nữa xuất hiện đã ở trước mặt Dịch Thập Cửu, Phật Nộ Hàng Ma Quyền ngạo nghễ hiện ra giữa không gian, nhất quyền nện xuống.
“Mau ngăn hắn!” Dịch Thập Cửu gầm lên.
Năm con Phệ Lôi Trùng nâng lên đôi cánh, tầng tầng Lôi Đình hóa thành màn chắn phòng ngự ở trước mặt.
XOẸT XOẸT XOẸT XOẸT…
Chỉ nghe máu tươi cuồng phún, 18 thanh Vũ Hoàng Kiếm từ không gian xuất hiện, xuyên qua thân thể chúng nó, triệt để kết lấy án tử của năm con tiếp cận Đế Trùng.
Phật Nộ Hàng Ma Quyền cường liệt nện xuống.
ẦM!
Lạc Nam nhướn mày, bởi vì một quyền của hắn đấm vào khoảng không.
“Ngu xuẩn!” Dịch Thập Cửu xuất hiện ở một nơi khác, ánh mắt chế nhạo nhìn lấy Lạc Nam.
Lạc Nam mở ra Bạch Nguyệt Đoạt Hồn Nhãn, phát hiện trên lưng của Dịch Thập Cửu lúc này có một con Côn Trùng khác đang đeo bám.
Con Trùng này toàn thân trong suốt vô hình vô ảnh, lại ẩn chứa lực lượng không gian, có liên kết với không gian phạm vi ngàn dặm.
“Nó là Dịch Không Trùng, có thể mang theo chủ nhân dịch chuyển Không Gian, tốc độ không kém gì mạt tướng!” Từ Vũ Phong Đỉnh, Đế Vũ Phong Ảnh lên tiếng nhắc nhở.
“Vậy sao?” Lạc Nam nhếch miệng khẽ cười.
Thiên Hạ Vô Cực triển khai, thân ảnh hắn lại biến mất.
“Haha, tốn công vô ích!” Dịch Thập Cửu thấy cảnh này mở miệng chế nhạo, ra hiệu Dịch Không Trùng mang mình biến mất.
Ngay khi hắn vừa xuất hiện ở một nơi khác, Lạc Nam đã như u linh đứng chờ ở đó trước một nhịp, hung hăng tung đấm trực diện.
ĐÙNG!
Âm thanh oanh tạc vang lên, hàm răng của Dịch Thập Cửu lìa khỏi miệng, sái cả quai hàm, ngã lăn xuống mặt đất, máu tươi cuồng phún.
“Làm sao có thể?” Dịch Thập Cửu như muốn phát điên, trong đầu ngổn ngang trăm mối câu hỏi.
Vì sao Lạc Nam biết trước nơi mà hắn dịch chuyển?
“Ta không tin! Chỉ là trùng hợp!” Dịch Thập Cửu lắc đầu, một lần nữa dịch chuyển mất dạng.
Lạc Nam lại xuất hiện, đạp xuống một cước, có Hồng Hoang Tiên Văn gia trì ở bàn chân.
RĂNG RẮC…
Cổ của Dịch Thập Cửu gãy đôi, đầu bị lỏm xuống.
Cấm Kỵ Chi Nhãn lấp lóe, Dò Thám Tương Lai triển khai, Dịch Không Trùng hoàn toàn bất lực.
Tưởng chừng Dịch Thập Cửu đã xong đời, nào ngờ cảnh tượng tiếp theo khiến Lạc Nam kinh ngạc.
Chỉ thấy thương thế của Dịch Thập Cửu lấy một tốc độ nhanh chóng khôi phục, cái đầu trồi lên, hết sức quái dị.
Không để Dịch Thập Cửu có cơ hội, Lạc Nam lại bằng tốc độ khủng bố tiếp cận.
Lần này hắn đánh toàn lực, Lạc Hồng Kiếm lóe lên mang theo Kiếm Vực trảm xuống.
PHỐC!
Thi thể Dịch Thập Cửu bị chẻ làm đôi.
Chỉ là chưa được bao lâu, hai mảnh vở thân thể của Dịch Thập Cửu nhanh chóng khép lại, khiêu khích nhìn Lạc Nam:
“Muốn giết ta? Ngươi còn non lắm!”
Nói xong, hắn quay sang Lôi Long gầm thét: “Còn không ra sức giúp ta? Đợi ta bị hắn đánh chết thật sự sao?”
Lạc Nam nhíu mày, Nhìn Xuyên Yếu Điểm quét ngang quét dọc trên thân Dịch Thập Cửu, vẫn chưa thấy nguyên nhân khiến hắn có thể khôi phục nhanh chóng như vậy.
“Ồ?” Rất nhanh, Lạc Nam phát hiện dưới chân của Dịch Thập Cửu có xác của hai con côn trùng nhỏ, kích cỡ của chúng chỉ bằng con ruồi.
Một con bị gãy cổ lởm đầu, một con khác bị tách thành hai nửa.
Rất giống hiện trạng trước đó của Dịch Thập Cửu.
“Đó là…” Lạc Nam nghi hoặc.
“Trùng Thế Mạng!” Bắc Cung Hàm Ngọc ngưng trọng nói:
“Loại cổ trùng quý hiếm mà chỉ số ít Trùng Sư mới có thể sở hữu, năm đó Tiên Ma Cung chỉ một vị Trùng Sư có được, công dụng duy nhất của nó là chết thay cho chủ nhân khi cần thiết, đem tất cả tổn thương của chủ nhân chuyển dời lên cơ thể mình!”
“Kinh khủng như vậy?” Lạc Nam cả kinh.
Đây chẳng khác nào là nhiều hơn người khác mấy cái mạng a, trong chiến đấu sinh tử sẽ phát huy công hiệu lớn vô cùng.
“Đừng tưởng bở, muốn nuôi Trùng Thế Mạng cũng phải trả giá rất lớn, để nó hút lấy máu huyết và sinh mệnh thì mới sinh sôi nảy nở được!” Bắc Cung Hàm Ngọc nói ra điểm yếu của Trùng Thế Mạng.
Lạc Nam gật gù, chẳng trách tên Dịch Thập Cửu này trước đây cũng xem như anh tuấn phong độ nhưng hiện tại da thịt trắng bệch, diện mạo hốc hác như xác chết trôi.
Chắc hẳn là tốn không ít để nuôi Trùng Thế Mạng.
Tuy nhiên nói gì thì nói, thủ đoạn của Dịch Thập Cửu lần này quả thật là đa dạng và phong phú.
Điều này khiến Lạc Nam có hứng thú đối với tài sản của hắn.
Một Trùng Sư như Dịch Thập Cửu có giá trị rất lớn để Liễu Tú Quyên nghiên cứu.
“Chết!”
Đúng lúc này, Lôi Long ngửa đầu gầm lên, Cửu Sắc Đế Lôi uy nghiêm cuồn cuộn, Long Uy kéo dài, há mở miệng rộng, ngưng tụ một khỏa Lôi Pháo như tinh cầu hung hăng bắn đến Lạc Nam.
“Lôi Long Pháo!”
Hiển nhiên, Lôi Long đã nhận ra độ nguy hiểm của Lạc Nam, muốn liên thủ với Dịch Thập Cửu làm thịt hắn.
NGAO!
Tinh Không Long Mã ngửa đầu gầm lên, thân hóa Lôi Đình lao vọt đến, ánh mắt hiện đầy sát khí.
Muốn đánh lén chủ nhân nó? Xem nó là vô hình sao?
“Hừ, một con Tinh Không Thú cũng dám láo lếu trước mặt Thần Thú?” Lôi Long khinh bỉ cười lạnh, Lôi Long Pháo chuyển đổi mục tiêu bắn đến Tiểu Tinh.
Trước thế công cường liệt của Lôi Long, Tinh Không Long Mã trong mắt xuất hiện cuồn cuộn uy nghiêm.
Kháng Lực kích hoạt.
Ngay khoảnh khắc, khả năng đối kháng với các loại lực lượng của Tinh Không Long Mã tăng lên vô số lần.
Nó ngạo nghễ phi không, đâm thẳng vào Lôi Long Pháo của Lôi Long cấp Bán Yêu Đế.
“Muốn chết!” Lôi Long thấy con ngựa này ngu xuẩn như vậy âm thầm chế nhạo.
NGAO!
Đáp lại sự cười nhạo của Lôi Long, Tinh Không Long Mã cường thế xuyên thẳng Lôi Long Pháo, đem nó đánh thành vô số tia lôi đình rạn vỡ.
“Làm sao có thể?”
Không những là Lôi Long, mà hàng loạt cường giả bên ngoài Đại Điện nhìn thấy cảnh tượng này cũng buông lời kinh hãi.
Uy thế của Lôi Long Pháo vừa rồi không thua gì Tiên Đế công kích, vậy mà con Tinh Không Thú biến dị kia chỉ dùng nhục thân có thể đối kháng sao?
Chuyện gì xảy ra?
“Ác mộng…” Lôi Long Tộc Trưởng sắc mặt tái nhợt.
“Khả năng Kháng Lực của Cự Hoàng Lực Thể!” Bụt cùng Ngô Đế liếc nhau, nhìn thấy từ mắt đối phương một tia kinh ngạc.
Kháng Lực là công năng gia tăng sức đối kháng của thân thể đối với ngoại lực, bất kể là Tiên Lực, Ma Lực hay thậm chí là Hồn Lực cũng có thể đối kháng.
Nhờ như vậy, Tinh Không Long Mã mới có thể ngang nhiên xé tan Lôi Long Pháo.
Bởi vì Lôi Long Pháo cũng là một loại lực lượng.
“Ta mới không tin!” Lôi Long Đế Tử như bị xúc phạm tôn nghiêm, bản thể khổng lồ lao đến Tinh Không Long Mã.
Vuốt rồng vươn dài, mang theo Đế Lôi cuồn cuộn, muốn xé xác Tiểu Tinh.
NGAO!
Tiểu Tinh không chút sợ hãi, ngược lại hưng phấn thét gào, ánh mắt cao ngạo nhìn xuống Lôi Long.
Hết sức đột ngột, Lôi Long bỗng nhiên cảm thấy thân thể của mình trở nên nặng nề như núi, giường như có thái sơn áp đỉnh đè lên, làm tốc độ và lực công kích của hắn trở nên suy giảm.
Nhân cơ hội đó, Tinh Không Long Mã thân hóa Lôi Đình, như một tia sấm sét hung tợn đâm thẳng vào.
PHỐC!
“AAAAAAAAAAAAA” Lôi Long thảm thiết thét lên đau đớn.
Thân rồng khổng lồ của nó xuất hiện một cái lỗ hổng, lục phủ ngũ tạng bị xới tung, Tinh Không Long Mã xuyên qua thân rồng, ngửa đầu thét dài đầy chiến ý.
“Tiểu Tinh thật mạnh!” Đình Manh Manh vỗ tay khen hay, hai mắt tỏa sáng nhìn Tinh Không Long Mã oai phong trong Màn Ảnh, âm thầm quyết định sau này phải cưỡi nó đánh trận thể hiện uy thế Tiểu Ma Vương…à không, Đại Ma Vương của mình.
Bởi vì nàng nghe Lạc Nam nói, bên cạnh hắn còn có Tử Lôi Sư Bàng Điểu cực kỳ hùng mạnh rồi.
Sau này Lạc Nam kỵ Tử Lôi Sư Bàng, Đình Manh Manh nàng cưỡi Tinh Không Long Mã.
Hai người tung hoành ngang dọc, ức hiếp bốn phương…có bao nhiêu khí phách a.
Chúng nữ nhìn thấy hai mắt Đình Manh Manh tỏa ra ánh sao, môi hồng chảy nước dãi, cả đám bất đắc dĩ.
Người lớn nhưng tâm không lớn a…
…
“Ngươi quá yếu!”
Lạc Nam lại một lần nữa xuất hiện ở phía sau Dịch Thập Cửu, Lạc Hồng Kiếm trảm xuống.
“Ngươi quá kiêu ngạo!” Dịch Thập Cửu phẫn nộ gầm lên.
VÈO VÈO VÈO VÈO…
Từ dưới mặt đất, một khu rừng dây leo bỗng nhiên lao vọt đến, trói chặt lấy thân thể Lạc Nam.
Hướng mắt nhìn xuống, có thể chứng kiến một bầy Cổ Trùng với thân thể màu xanh nhạt đang ra sức khống chế hắn.
“Thủ đoạn rất nhiều, nhưng trước thực lực tuyệt đối quá mức vô nghĩa!” Lạc Nam lạnh nhạt nói.
Tẩy Linh Thanh Thủy bao trùm toàn thân, đám dây leo có dấu hiệu buông lỏng.
Hắc Cốt U Minh Ám bùng lên, đem tất cả dây leo ăn mòn sạch sẽ.
Chít chít chít…
Đám Côn Trùng phía dưới nhao nhao phẫn nộ, tiếp tục muốn phóng ra dây leo.
Đáng tiếc, Xích Luyện Hỏa Xà cùng Mộc Chu Kết Dính nhanh hơn một bậc, đem toàn bộ chúng nó trói chặt, cưỡng ép thu vào Linh Giới Châu bắt sống.
“Không, ngươi dám cướp Khống Mộc Trùng của ta?” Dịch Thập Cửu sắc mặt tái mét.
Lạc Nam đáp lại bằng cách đánh ra Phật Nộ Hàng Ma Quyền.
“Hừ!” Dịch Thập Cửu hừ lạnh.
Một con Côn Trùng nhỏ xíu nhưng có thể hình lực lưỡng nhanh chóng chui vào da thịt hắn.
ẦM!
Lực lượng trong người Dịch Thập Cửu bạo phát, toàn thân hóa thành khổng lồ, cơ bắp cuồn cuộn tung quyền.
ĐÙNG!
Lấy cứng đối cứng với Lạc Nam, thân thể hai người bị phản chấn bay ngược trở về.
“Đó là Bạo Lực Trùng, gia tăng sức mạnh thân thể của chủ nhân lên cấp số nhân!” Bắc Cung Hàm Ngọc cung cấp kiến thức kinh khủng của mình.
Lạc Nam cười lạnh, Phật Nộ Hàng Ma Quyền tiếp tục nện xuống.
Chỉ là lần này có thêm 20 đường Hồng Hoang Tiên Văn.
Dịch Thập Cửu phản kích…
Phốc…
Trước uy thế của Hồng Hoang Tiên Văn, ngay cả Bạo Lực Trùng cũng bó tay, Dịch Thập Cửu như một tấm giẻ rách bay ra ngoài, Bạo Lực Trùng bị phản chấn bay khỏi cơ thể, Lạc Nam lại dùng Mộc Chu Kết Dính bắt sống nó.
Chưa đợi Dịch Thập Cửu ổn định thân hình, Lạc Nam đã truy kích theo sau.
Hai tay như gọng kìm nắm chặt.
“Chít chít chít…”
Mặc kệ Dịch Không Trùng kêu la, nó bị hắn cưỡng ép tách khỏi lưng Dịch Thập Cửu.
“Không…súc sinh, ngươi dám…trả lại chúng cho ta!” Dịch Thập Cửu như muốn phát điên, vừa hoảng sợ vừa phẫn nộ.
Hối hận sinh ra từ tận đáy lòng, hắn không hiểu vì sao kẻ này lại yêu nghiệt đến như vậy, vì sao lại hùng mạnh đến như vậy, mình dù nhận được truyền thừa nhưng ở trước mặt hắn cũng không ngốc đầu lên nổi.
Tại sao mình vì chút chuyện nhỏ mà đi đắc tội với hắn?
Mặc kệ Dịch Thập Cửu nghĩ gì, Lạc Nam nâng chân đạp lên người hắn, hờ hững nói:
“Cổ Trùng ở trong tay ngươi quá vô dụng, có bao nhiêu lấy ra dùng hết đi!”
Kiều Tố Tố nhìn thấy một màn này, ánh mắt lóe lên dị sắc nhìn lấy bóng lưng Lạc Nam, môi tím lẩm bẩm:
“Quá mạnh!”
…
Chúc cả nhà ngủ ngon.
Danh Sách Chương: