Chương 447
Cô chủ nhà họ Mạc bây giờ lại thành thục quyến rũ, mái tóc màu đen dài càng tăng thêm vài phần thanh thuần, nếu lúc trước Bạch Mỹ Đình lớn đến bây giờ, có lẽ cũng là bộ dạng hiện tại.
Vẻ mặt Tiêu Khôn Hoằng không thay đổi, anh thản nhiên mà lên tiếng: “Cô Đình, anh Hàn.”
“Anh Hoằng, vừa rồi hình như là tôi đã nói lời không nên nói, chọc cho Tiêu phu nhân tức giận rồi.
Tôi muốn xin lỗi với cô ấy ở đây, không cần để bụng những lời tôi vừa mới nói đâu.”
Bạch Mỹ Đình cầm ly rượu sâm banh trên tay, trên mặt cô ta lộ ra nét dịu dàng mang theo vẻ áy náy, đoán chừng là đàn ông thì đều không thể từ chối được.
Đây là sức mạnh của trà xanh ôn nhu.
Chỉ có điều Tiêu Khôn Hoằng là người đàn ông bình thường sao chứ? Tất nhiên không phải.
Anh nhìn thoáng qua ly rượu, anh cũng không hào phóng mà nâng ly rượu của mình qua, nhất thời không khí trở nên có chút lúng túng.
Bạch Mỹ Đình cũng không nghĩ tới thế mà Tiêu Khôn Hoằng lại không nhận lấy.
Tiêu Khôn Hoằng thản nhiên lên tiếng: “Tôi cảm thấy nếu như cô đã muốn xin lỗi, vậy thì hẳn là nên tìm vợ tôi mà xin lỗi thì tốt hơn, tôi cũng không thể quyết định thay được.”
Vẻ mặt của Bạch Mỹ Đình cứng đờ “Tôi tìm một vòng mà cũng không nhìn thấy cô ấy đâu, thế cho nên mới chỉ có thể tìm anh thôi.”
“Vợ tôi đang ở chỗ khu vui chơi giải trí bên kia, cũng dễ tìm lắm.”
Tiêu Khôn Hoằng hoàn toàn không cho một chút mặt mũi nào, anh làm bộ như nghe không hiểu lời khách sáo của Bạch Mỹ Đình.
Rõ ràng là người ta chỉ muốn tìm một lý do để nói chuyện thôi, cũng không phải thật sự muốn xin lỗi, nhưng Tiêu Khôn Hoằng lại xem như là cô chủ của nhà họ Mạc muốn xin lỗi.
Cảnh này càng trở nên lúng túng hơn nữa.
Tay của Bạch Mỹ Đình siết chặt ly rượu, Tiêu Khôn Hoằng anh thật sự là không khác gì trước kia, không có một chút thay đổi nào cả.
Cô ta ra vẻ bình tĩnh mà trả lời: “Vậy được rồi, đợi lát nữa tôi tự mình đi qua đó xin lỗi.”
“Ừ, tôi đợi.”
Tiêu Khôn Hoằng ra vẻ đương nhiên gật đầu.
Bạch Mỹ Đình thiếu chút nữa bị tức đến hộc máu: “Xem ra quả thật là anh Hoằng và cô Nhân rất thương yêu với nhau.”
“Cô nói cũng không sai, thế cho nên đừng tùy tiện đắc tội vợ tôi, tôi rất là nhỏ nhen đó.”
Nói một câu, đối lại một câu.
Từ sau khi Bạch Mỹ Đình đến ở nhà họ Mạc thì mọi việc đều luôn rất thuận lợi, cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp phải tình huống như vậy.
Thiếu chút nữa cô ta đã không giữ được vẻ mặt của mình nữa.
Vẫn là Mạc Tử Hàn lên tiếng giải vậy, cho Bạch Mỹ Đình một cái bậc thang để leo xuống, cô ta gượng gạo nói: “Thật ngại quá, xin lỗi không tiếp được.”
Thật sự là cô ta không ở lại nổi nữa rồi.
Lại cứ nhìn Tiêu Khôn Hoằng nhiều thêm chút nữa, cô ta sợ rằng mình sẽ không nhịn được mà chất vấn anh, sau đó bị người của nhà họ Mạc nhìn ra sơ hở.
Mấy năm nay qua đi, Tiêu Khôn Hoằng anh không có một chút cảm giác chột dạ áy náy nào sao?
Nếu như anh có một chút cảm giác hổ thẹn áy náy với Bạch Mỹ Đình, thì anh sẽ không đối xử với tôi như vậy.
Người của nhà họ Tiêu, tim gan đều là làm bằng sắt cả.
Sau khi Bạch Mỹ Đình rời đi, Mạc Tử Hàn nhìn Tiêu Khôn Hoằng rồi nói: “Tổng giám đốc Hoằng không khỏi có chút không hợp lẽ rồi, cũng không thương hoa tiếc ngọc một chút nào cả.”
“Tôi là một người đàn ông đã kết hôn, không có bản lĩnh thương hoa tiếc ngọc đầu, vợ tôi quản rất nghiêm.
Câu trả lời của Tiêu Khôn Hoằng tương đối khéo léo, ít nhất cũng giành được thiện cảm của tất cả bà vợ ở đây, một người đàn ông như vậy thật sự là hiếm có mà.
Chí ít thì đại đa số đàn ông, đều không thấy rõ được những thủ đoạn của trà xanh.
Tiêu Khôn Hoằng lơ đãng mà nhìn thoảng về phương hướng mà Bạch Mỹ Đình rời đi.
Thật ra anh còn có một đặc điểm, đó chính là khắc trà xanh.
Mánh khỏe nói chuyện của Bạch Mỹ Đình, anh chỉ liếc mắt một cái là đã nhìn thấu được, giống y như đúc cách mà Bạch Mỹ Đình nói chuyện hơn mười năm trước.
Vốn anh chỉ là cảm thấy trùng hợp mà thôi.
Nhưng bây giờ anh bắt đầu nghi ngờ thân phận của cô chủ của nhà họ Mạc, có phải là có liên quan đến Bạch Mỹ Đình hay không?
Dù sao thì lúc trước cũng không tìm thấy được thi thể của Bạch Mỹ Đình.
Bỗng nhiên cảm thấy được những thứ này, giống như luôn có một đôi tay ở phía sau màn đổ tất cả mọi thứ lên nhau.
Diệp Tranh cũng luôn đứng bên cạnh nhìn, anh ta luôn cảm thấy có gì đó không thích hợp.
Từ khi buổi tiệc bắt đầu, ngay một khắc khi nhìn thấy biểu tiểu thư của nhà họ Mạc, thiếu chút nữa là anh ta đã cho rằng anh ta nhìn thấy Bạch Mỹ Đình vẫn còn sống.
Vừa rồi giọng điệu của cô chủ nhà họ Mạc lúc đến đây nói chuyện, cũng khiến cho Diệp Tranh cảm thấy không thích hợp.
Chắc không phải là Bạch Mỹ Đình vẫn còn sống đó chứ?
Lúc trước nếu không phải vì người phụ nữ này, anh Ba và Tiêu Vinh cũng sẽ không biến thành bộ dạng người chết ta sống như bây giờ.
Bạch Mỹ Đình chính là một ngôi sao chổi.
Tóm lại là bữa tiệc lần này tràn ngập những chuyện xấu.
Bạch Mỹ Đình nổi giận đùng đùng mà đi tới phòng nghỉ, đập hết một lượt các đồ vật bên trong căn phòng, vẻ mặt cô ta tối tăm một mảnh.
Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì chứ?
Tiêu Khôn Hoằng anh lại còn dám nói chuyện với tôi như vậy, chẳng lẽ anh không biết tôi là cô chủ nhà họ Mạc, chứ không phải là hoa hậu giảng đường nghèo khó tùy ý để cho nhà họ Tiêu các người ức hiếp lúc trước sao?
Chết tiệt.
Cô ta chỉ cần nhớ tới giọng điệu nói chuyện vừa rồi của Tiêu Khôn Hoằng là đã nhớ đến một màn hơn mười năm trước, cũng giọng điệu giống vậy, ánh mắt như vậy, làm cho người ta phẫn nộ.
Thủ đoạn của cô ta, cho tới bây giờ cũng không có ai nhìn ra được.
Nhưng Tiêu Khôn Hoằng là ngoại lệ.
Đã lâu rồi Bạch Mỹ Đình không tức giận như vậy.
Không bao lâu sau, trợ lý của cô ta tiến vào phòng, nhỏ giọng mở miệng: “Cô chủ, hôm nay cô đã thất lễ rồi.”
“Tôi biết, không cần cô tới dạy tôi.”
Sau khi Bạch Mỹ Đình phát tiết xong, cảm xúc cũng dần dần khôi phục lại như bình thường, vẻ mặt của cô ta thản nhiên mà nhìn người trợ lý: “Dọn dẹp chỗ này cho tốt, đừng để cho ông nội biết.”
“Được, chỉ có điều vừa rồi cô chủ bỗng nhiên làm khó dễ cô hai, tốt nhất là cô suy nghĩ xem nên ăn nói thế nào với bên phía anh ấy đi.”
Sắc mặt Bạch Mỹ Đình chợt thay đổi.
Đáy mắt cô ta hiện lên một mặt sợ hãi, cô ta lắp bắp trả lời: “Tôi biết, không cần cô tới nhắc nhở tôi.”
Cô ta phẫn nộ mà đi vào phòng nghỉ, đáy mắt mang theo lệ khí.
Đợi cho cô ta thành công đứng vững gót chân ở nhà họ Mạc, xem những người này còn dám khoa tay múa chân thế này với cô ta nữa không, những người mà đã đắc tội với cô ta lúc trước, một người cô ta cũng đều sẽ không bỏ qua.
Lúc Bạch Mỹ Đình lạnh mặt đi vào nhà vệ sinh thì cô ta bỗng nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, là cô?
Bạch Mỹ Đình vội vàng tránh vào chỗ rẽ, cô ta nhìn thấy Thi Nhân đang hỏi đường, hẳn là cô muốn đi tới nhà vệ sinh.
Đây là Thi Nhân.
Vừa rồi không phải là cô ta chỉ nói có vài câu thôi, kết quả là Tiêu Khôn Hoằng lại nói giúp cho người phụ nữ đó như vậy, bộ dạng bao che khuyết điểm của anh khiến cô ta nhìn thấy mà ghen ti.
Một người đàn ông với trái tim sắt đá như Tiêu Khôn Hoằng, người phụ nữ như thế nào mới có thể làm cho anh rung động được chứ?
Trong lòng Bạch Mỹ Đình không cam lòng.
Người đàn ông mà cô ta không chiếm được, người khác cũng không có tư cách chạm vào.
Vừa đúng lúc cô ta nhìn thấy có một người đàn ông đi từ bên cạnh tới, cô ta tươi cười chào hỏi: “Cậu Lưu, đã lâu không gặp.”
HỒ, cô chủ nhà họ Mạc, cô càng ngày càng xinh đẹp so với trước kia nha.”
Trên người đối phương mặc một thân hàng hiệu, lại có vẻ dáng vẻ lưu manh.Bạch Mỹ Đình che dấu vẻ không vui trong đáy mắt, cô ta cười cười ghé vào lỗ tại của anh ta mà nói vài câu.
Đối phương nghi ngờ lên tiếng hỏi: “Cô chắc chắn chứ?”
“Chẳng lẽ tôi còn có thể lừa anh được sao? Ngay ở nhà vệ sinh bên kia, bỏ qua cơ hội thì đừng trách tôi.”
Bạch Mỹ Đình đẩy người ra một cái, đáy lòng hiện lên vẻ khinh thường.
Nếu như ở trong một bữa tiệc quan trọng như vậy mà cô Nhân bị mất mặt, thử xem Tiêu Khôn Hoằng còn có thể đắc ý tới khi nào.
Không phải anh chiều vợ như vậy sao?
Vậy thì nhìn xem, lúc vợ của anh bị mất mặt thì anh sẽ làm thế nào.
Vẻ mặt Bạch Mỹ Đình lạnh lùng: Tiêu Khôn Hoằng, đây là cái giá phải trả cho việc anh đã coi thường tôi.
Thi Nhân đi vào nhà vệ sinh, cô còn dặm lại lớp trang điểm, điều chỉnh cảm xúc lại rôi mới đi ra ngoài.
Nhưng cô chỉ vừa mới đi ra, trước mặt đã ngửi thấy mùi rượu.
“Cô gái, vội vàng đi sao?”
“Bên này là nhà vệ sinh nữ.”
Thi Nhân lui vê phía sau một bước, phát hiện đối phương có vẻ như đã uống không ít rượu, hơn nữa ánh mắt anh ta nhìn người khác cũng khiến ch người ta cảm thấy không quá thoải mái.
“Tôi biết bên này là nhà vệ sinh nữ, một mình cô em đến bên này, không phải là chờ tôi hay sao?”
“Xin anh hãy tự trọng một chút, anh uống nhiều rồi.”
Thi Nhân cơ bản xác định được, đối phương chính là đã uống nhiều rồi nên mới nói năng lung tung.
“Tôi không uống nhiều, cô em giả vờ cái gì chứ.
Dày công trang điểm ăn mặc xinh đẹp tới tham gia bữa tiệc, không phải là vì bắt kẻ may mắn hay sao? Cô em trốn cái gì mà trốn, cái ông đây có là tiền.”
Sắc mặt Thi Nhân trở nên lạnh lùng: “Nghèo nàn giống như anh mà cũng dám tự xưng là có tiên, có nhiều tiền hơn nữa thì cũng không nhiều bằng chồng của tôi.”
“Chồng cô em là ai chứ?”
“Tránh ra.’ Thi Nhân không có lòng kiên nhẫn gì, cô trực tiếp đẩy đối phương ra, không muốn lãng phí thời gian ở đây nữa.
“Con đàn bà thối, cho mặt mũi mà còn không biết xấu hổ có phải không?”
Đối phương thẹn quá thành giận, mắt thấy anh ta sẽ động thủ, Thi Nhân trực tiếp ném anh ta qua vai một cái rồi quật ngã xuống đất.
Danh Sách Chương: