“Phượng Nghi Nữ Đế đích thật bất phàm, mặc dù tốc độ Luân Hồi không quá nhanh, nhưng cũng thành công đạt đến 93 kiếp…”
“Ngộ Thiền Phật Tử đích xác kinh người, Phật tâm quả nhiên kiên định, đạt tận 96 kiếp, so với ba người Lý Tiêu Dao còn kinh khủng hơn!”
“Người của Thiên Địa Hội, Tru Tiên Điện và Săn Ma Điện cũng không kém nha, đạt đến 96 kiếp cả rồi, không hổ danh là thế lực cự đầu trong vũ trụ…”
“Ma Long Vấn Thiên cũng vừa mới tỉnh lại ở kiếp 96, quả nhiên là yêu nghiệt của Ma Long Tộc!”
NGAO!
Bỗng nhiên, một tiếng Long Ngâm chấn động cửu tiêu.
Đám người giật mình nhìn qua, phát hiện Đế Tử của Chân Long Tộc – Long Ngạo Thiên chẳng biết đã mở ánh mắt nhíp người ra từ bao giờ.
Mà ở sau lưng bảo tọa của hắn, con số 97 hiển hiện vô cùng rõ nét.
97 kiếp, thành tích cao nhất từ đầu đến giờ, mà cũng có khả năng sẽ là thành tích xuất sắc nhất, khi số người vẫn còn tiếp tục luân hồi chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Long Ngạo Thiên trong lòng cuồng ngạo, ánh mắt tự mãn cao cao tại thượng đảo quanh khắp không gian, như Đế Vương thị sát chúng sinh…
Ở trong Luân Hồi, hắn đã được trải nghiệm cảm giác làm một đời Tộc Trưởng của Long Tộc, tiếp nhận các vị Long Tộc Tổ Tiên truyền thừa, đối với các loại Long Công, Long Kỹ lĩnh ngộ càng thêm xuất chúng, thức tỉnh Thần Thông đã thất truyền của Long Tộc, học được Long Ngữ thời xa xưa…
Có thể nói là đại thu hoạch…
Quan trọng nhất, đã từng làm Tộc Trưởng, Long Ngạo Thiên say mê dư vị như vậy, hắn quyết tâm đời này mình phải một lần nữa leo lên ngôi vị đó.
Mặc dù kết quả cuối cùng bên trong Luân Hồi là hắn bị tồn tại khác lột da rút gân, nhưng đó không phải chân thật…
Long Ngạo Thiên tin rằng chỉ cần cho mình thời gian, với những gì lĩnh ngộ được trong luân hồi, mình sẽ trở thành đệ nhất cường giả vũ trụ, còn ai có thể uy hiếp được chính mình?
Nghĩ đến đây, Long Ngạo Thiên càng thêm kiêu ngạo, nét dã tâm trong mắt ngày càng nồng đậm, khóe môi vểnh lên.
Chỉ là rất nhanh, sự tự tin của hắn bị đả kích nặng nề, khóe môi giật giật nói không nên lời.
Bởi vì hắn nhìn thấy, Tuế Nguyệt kia đã thức tỉnh từ kiếp luân hồi 99.
“Ông trời của ta, nàng vậy mà thành công luân hồi tất cả 99 kiếp rồi?”
“Hít, đệ nhất yêu nghiệt tán tu, đích thị là nàng!”
“Nếu không phải thân phận không cho phép tham gia Thiếu Đế Chi Chiến, ta đoán nàng có thể cạnh tranh với nhân vật top 1 của Cổ Việt Tộc kia, khó phân thắng bại!”
“Khó có thể tin, một nữ nhân lại sở hữu ý chí kiên định và tâm cảnh vô kiên bất toái như vậy!”
Long Ngạo Thiên vừa mới đắc ý không được bao lâu, thậm chí chưa có ai kịp lên tiếng trầm trồ, thán phục hắn.
Tất cả hào quang đã bị Tuế Nguyệt cướp mất.
Như có ai đó hung hăng tát thẳng vào mặt, Long Ngạo Thiên chỉ cảm thấy da mặt tê rần, đau đến thấu trời, hắn như trở thành vật làm nền cho Tuế Nguyệt.
Nhìn thấy nàng bình thản tiếp nhận vô số thanh âm thán phục, ca tụng từ người khác nhưng biểu cảm vẫn bất biến như sương, dường như thành tích như vậy là quá đỗi tầm thường đối với nàng vậy, Long Ngạo Thiên càng thêm phẫn nộ nhưng chẳng thể làm gì.
Hắn vốn là kẻ bá đạo và kiêu ngạo, ưa thích cảm giác đứng trên nữ nhân cao ngạo nhìn xuống, ưa thích cảm giác đón nhận ánh mắt sùng bái, mến mộ của các nàng.
Vì lẽ đó, đối với loại nữ nhân quá mức xuất sắc và vượt qua mình như Tuế Nguyệt, Long Ngạo Thiên vô cùng không thích bất chấp nàng xinh đẹp đến mức nào đi chăng nữa.
Hơn thế, Long Ngạo Thiên là một Chân Long, với bản năng giống loài…hắn vô thức kỳ thị nhân loại, cho rằng chỉ có những Thần Thú có huyết thống cao quý mới xứng lứa vừa đôi với mình, vì lẽ đó càng thêm nhìn không ưa Tuế Nguyệt.
Đáng tiếc, đó chỉ là những suy nghĩ cá nhân của Long Ngạo Thiên, Tuế Nguyệt chẳng hề hay biết, mà dù biết cũng không rảnh quan tâm.
Nàng lúc này mặc kệ toàn trường bàn tán xôn xao, ánh mắt vẫn nhìn về phía tên nam tử ngồi ở bảo tọa độc nhất vô nhị.
Bởi vì sau nàng, chỉ có hắn là người duy nhất còn chưa tỉnh lại.
Siêu việt tất cả mọi người nhưng chưa thể siêu việt được hắn, Tuế Nguyệt vô thức muốn biết thành tích của tên nam nhân này sẽ đạt đến đâu.
“Hahaha, tiểu nữ oa cực kỳ không tệ, trở thành người đầu tiên đạt đến 99 kiếp, đáng được ban thưởng!” Luân Hồi Thụ cất tiếng cười haha, nhìn lấy Tuế Nguyệt Nữ Đế, thân cây nhẹ nhàng lung lay.
RĂNG RẮC…
Đám người chỉ chứng kiến một nhánh cây thon dài, có phần hơi dẹp từ Luân Hồi Thụ tách ra, lơ lửng bay đến trước mặt Tuế Nguyệt.
Nhánh cây của Luân Hồi Thụ…
Toàn trường hít một ngụm khí lạnh, lại một lần nữa ghen ghét, áo ướt đến mức phát cuồng.
Bởi vì trên nhánh cây còn có một đống lớn lá cây, tất cả đều thuộc về Tuế Nguyệt.
Trước đó ba người Lý Tiêu Dao, Hàm Nhi và Hắc Trư cũng chỉ đạt được 3 mảnh lá cây mà thôi.
Chênh lệch sao mà to lớn, đủ thấy Luân Hồi Thụ xem trọng Tuế Nguyệt đến mức nào.
“Đa tạ Luân Hồi tiền bối…” Tuế Nguyệt chắp tay nói lời cảm tạ, đón nhận ban thưởng thuộc về mình.
Ở trong Luân Hồi trải qua 99 kiếp, nàng đã lĩnh ngộ, học hỏi thêm nhiều lĩnh vực có giá trị như khả năng thăm dò, bói toán, che đậy Thiên Cơ, sáng tạo hai môn Tuyệt Thế Thần Thông liên quan đến Thời Không…
Ở kiếp 99, nàng vừa ra đời đã trời sinh mang theo Thời Không Thánh Thể, loại Thể Chất xếp hạng thứ 3 trên Đại Thể Bảng trong vũ trụ.
Tuế Nguyệt biết đây là Thể Chất thích hợp nhất đối với chình mình, bởi nàng đã từ nó để trở thành đệ nhất cường giả đương thời.
Đáng tiếc, luân hồi rồi cũng phải thức tỉnh, ở thực tại nàng không sở hữu Thể Chất này, Tuế Nguyệt quyết tâm bằng mọi giác phải tìm ra và đúc nên Thời Không Thánh Thể, một lần nữa trở thành đệ nhất cường giả.
Nhìn lấy nhánh cây Luân Hồi trong tay, Tuế Nguyệt dường như đã có ý tưởng dùng nó để làm gì.
Luyện chế một kiện Pháp Bảo độc nhất vô nhị thuộc về mình.
Kể cả bản thân của Tuế Nguyệt, không ai ở đây biết rằng, nhánh cây Luân Hồi kia ngày sau sẽ trở thành vật cứu mạng và tiền đề mấu chốt nhất để nàng đúc nên Thể Chất top 3, trở thành đệ nhất, danh chấn vũ trụ.
Bởi vì…nó sẽ được luyện chế thành Luân Hồi Kính!
…
“Luyện Đan Sư, vậy mà khó làm như vậy?”
Trước khi ý thức chìm vào hắc ám và hoàn thành một kiếp người, Lạc Nam cất tiếng cười khổ.
Ở kiếp này, hắn ra đời trong một Gia Tộc Luyện Đan Sư cao quý, được vô số người kính ngưỡng.
Đáng tiếc số phận trêu người, hắn vừa ra đời đã không có Hỏa Linh Căn, ngay cả điều kiện trở thành Luyện Đan Sư cũng không có.
Gia Tộc của hắn phẫn nộ không thôi, ra lệnh bí mật thủ tiêu, tránh làm mất mặt dòng họ.
Cũng may người chấp hành mệnh lệnh giết hắn lại là thân tính của phụ thân nằm vùng dưới trướng Đại Trưởng Lão, bí mật đem hắn thả cho một tiểu tông phái nuôi dưỡng.
Lạc Nam một đường trưởng thành, dựa vào ký ức vốn có, tu vi tiến mạnh, đồng thời cũng tìm ra Dị Hỏa, thành công trở thành Luyện Đan Sư.
Hắn ỷ vào tu vi cao thâm thu gom nguyên liệu, điên cuồng luyện đan, trải qua vài chục năm ngắn ngũi, trở thành Đan Đế.
Nhưng Đan Đế còn chưa phải khát vọng cuối cùng, Lạc Nam mục tiêu cao cấp hơn…muốn trở thành Thiên Đan Đế rồi trở về gia tộc.
Nào ngờ nguyện vọng chưa kịp thực hiện, một cổ thế lực hùng mạnh từ ngoài không gian xâm lấn thế giới của hắn với mục tiêu bắt sạch Luyện Đan Sư về luyện đan cho chúng.
Gia Tộc của Lạc Nam trở thành đối tượng truy bắt hàng đầu.
Lạc Nam có thể không ưa gia tộc, nhưng phụ mẫu ở gia tộc tuyệt đối phải được hắn đảm bảo an toàn.
Trước khi hai người chưa bị bắt giữ, Lạc Nam lén lút mà về, muốn giải cứu phụ mẫu mang đi.
Nào ngờ hắn đánh giá thấp khả năng của kẻ địch, thực lực của bọn hắn viễn siêu Thiên Đế, hắn ở kiếp này lại chẳng có nhiều thủ đoạn như thực tại, lập tức bị phát hiện.
Nhìn ra Lạc Nam là một Luyện Đan Sư trẻ tuổi, kẻ địch dùng an nguy của phụ mẫu hắn uy hiếp, ép Lạc Nam phải cống hiến.
Ba ngàn năm ròng rã, Lạc Nam bị bắt nhốt Luyện Đan, điên cuồng cho ra lò các loại Đan Dược, cung cấp không biết bao nhiêu cho kẻ địch, tu vi Luyện Đan Sư tăng mạnh, từ Đan Đế trở thành Địa Đan Đế.
Lạc Nam không giận ngược lại còn mừng, có thể nhân cơ hội này ở trong Luân Hồi trở thành Địa Đan Đế, thật sự không thể tốt hơn, thậm chí là Thiên Đan Đế.
Nhưng Luân Hồi chưa bao giờ tha thứ cho hắn dễ dàng.
Chẳng ngờ được, đám kẻ địch hùng mạnh kia lại xem thường hắn, mỉa mai tốn tận 3000 năm vẫn chưa thể trở thành nhân vật Luyện Đan Sư Siêu Việt Đế Cấp.
Cảm thấy Lạc Nam không có giá trị lợi dụng nữa, kẻ địch vô tình giết hắn như vất đi một thứ vô giá trị.
Lạc Nam bị đả kích.
Ở thực tại, có vô số người dùng cả đời cũng không thể trở thành Đan Đế, người có thiên phú cũng tốn hàng vạn năm để thành Đan Đế, sau khi thành Đan Đế, muốn tăng tiến thêm lên Đại Đan Đế, Địa Đan Đế lại càng khó khăn.
Vậy mà, một người chỉ dùng 3000 năm từ Đan Đế đạt đến Địa Đan Đế như hắn lại bị kẻ địch xem thường? cho là phế vật vô dụng?
Lạc Nam có thể không bị đả kích sao?
Trước khi bị tiêu diệt, hắn vẫn chưa thể hoàn hồn, nhận ra mục đích của kiếp này là muốn hủy đi sự tự tin, đả kích lòng tự trọng và sỉ nhục thiên phú Luyện Đan mà hắn vẫn luôn kiêu ngạo.
Quả nhiên, mỗi kiếp Luân Hồi đều chứa đựng những mục đích không khiến người khác dễ chịu a.
…
Lại một kiếp khác, Lạc Nam trở thành Chiến Trận Sư, thành tựu không nhỏ, nhưng kết quả cuối cùng chẳng khác kiếp làm Luyện Đan Sư là mấy.
Các kiếp Luân Hồi luôn tìm cách phá vỡ ý chí của hắn ở mọi góc cạnh, nghiền nát tâm cảnh và sự tự tin, ý đồ ép hắn thức tỉnh, rời khỏi luân hồi.
Thậm chí có những Kiếp, Lạc Nam phải trở thành thái giám hoặc nam nhân bất lực, thê tử cưới vào không được đáp ứng nhu cầu, luôn tìm cách ngoại tình với nam nhân khác.
Những kiếp đó muốn đả kích, nghiền nát bản lĩnh đàn ông của hắn.
Nhưng Lạc Nam vẫn giữ vững ý chí kiên định, tâm cảnh bất biến.
Như nhận ra chỉ cần còn được trí nhớ ở thực tại sẽ rất khó đánh bại Lạc Nam.
Có những kiếp, Luân Hồi Thụ khiến hắn mất đi trí nhớ, hoàn toàn hòa mình vào nhân vật trong kiếp, cho rằng đó mới là thực tại, cuộc sống thật của mình.
Chỉ là Luân Hồi Thụ đánh giá sai Lạc Nam…
Bản tính của hắn vốn cứng cõi và kiên cường, ý chí và nghị lực là bẩm sinh mà có chứ không phải phụ thuộc vào những gì đã đạt được ở thực tại.
Vì lẽ đó mặc dù trí nhớ mất đi, hắn vẫn chính là hắn, một nam nhân chai lì với tâm cảnh kiên định, sống từng kiếp người bằng hết khả năng và vốn liếng, để khi chết không phải hối hận…
…
Lại một kiếp, Lạc Nam phải trải qua những cảm giác khó chịu mà thực tế chưa từng được nếm trải.
Hắn ra đời là một vị hoàng tử của Lạc Quốc, có tỷ tỷ là Lạc Nguyệt Kỳ do Diễm Nguyệt Kỳ đóng vai, muội muội là một tiểu nữ xinh xắn khả ái, ngây thơ đáng yêu tên Lạc Điệp.
Điều đáng nói, Lạc Nguyệt Kỳ sở hữu dung mạo, trí nhớ và tình cảm của Diễm Nguyệt Kỳ, Lạc Nam nhịn không được cùng nàng yêu nhau say đắm.
Tuy kiếp này nàng là tỷ tỷ của hắn, Đại Công Chúa của Lạc Quốc, nhưng Lạc Nam không quan tâm, Lạc Nguyệt Kỳ lại càng không quan tâm.
Tình yêu của hai người từ nhỏ đã bị Lạc Điệp phát hiện, nhưng tiểu nha đầu vô cùng ngoan ngoãn không nói ra, trái lại còn tiếp tay cho ca ca và đại tỷ được như ý nguyện.
Lạc Nam và Lạc Nguyệt Kỳ cũng cực kỳ yêu thương muội muội Lạc Điệp, xem nàng như bảo bối quý giá.
Bất quá, kiếp nạn lại kéo đến.
Vĩnh Quốc, một quốc gia hùng mạnh hơn Lạc Quốc gấp nhiều lần, tấn công biên cảnh Lạc Quốc, ý đồ thôn tính xâm lượng.
Để có thể bảo vệ Lạc Quốc, Hoàng Đế cũng là phụ thân ở kiếp này của Lạc Nam buộc phải gả Đại Công Chúa Lạc Nguyệt Kỳ cho Hoàng Đế Vĩnh Quốc, tạo quan hệ thông gia, đồng thời trở thành phụ thuộc Vĩnh Quốc.
Lạc Nam rùng mình, lúc này mới nhận ra mình bị Luân Hồi lừa gạt, rơi vào trong bẫy rập.
Đã luân hồi quá nhiều kiếp, trải qua nhiều mất mát đau thương, tâm hồn hắn đang rất cần tình cảm rột rửa.
Vì lẽ đó ở kiếp này, Luân Hồi cho hắn trở thành hoàng tử của một quốc gia nhân loại, địa vị cao quý, còn có thê tử ở thực tại là Diễm Nguyệt Kỳ sắm vai tỷ tỷ, ngày đêm quấn quít triền miên, tình cảm như nước sông cuồn cuộn.
Lạc Nam lâu ngày xa cách Nguyệt Kỳ, lại thêm tâm linh trải qua nhiều đau khổ trong luân hồi, lập tức trúng mỹ nhân kế.
Mười năm ròng, hắn chỉ lo cùng Nguyệt Kỳ yêu đương thắm thiết, không để ý đến thế sự, càng không quan tâm đến chính trị quốc gia.
Cho nên mặc dù đây chỉ là thế giới của phàm nhân, không có người tu chân, hắn vẫn không có năng lực và tiếng nói để lên tiếng.
Trước tình cảnh như vậy, Lạc Nam chẳng lẽ trơ mắt nhìn Nguyệt Kỳ gả cho người khác hay sao?
Trong khi hắn đang tuyệt vọng, tiểu muội muội Lạc Điệp lại đứng ra.
Nàng cam nguyện thay thế tỷ tỷ gả cho quốc vương Vĩnh Quốc, chấp nhận hy sinh hạnh phúc cả đời để bảo vệ tình cảm của Đại tỷ và ca ca, không để đại tỷ gả cho nam nhân khác.
Thế là, một tấn bi kịch của Lạc Điệp bắt đầu.
Quốc vương Vĩnh Quốc là kẻ cuồng bạo hung tàn lại có đam mê biến thái, Lạc Điệp rơi vào tay hắn như thỏ vào miệng sói.
Thời gian nàng gả cho Vĩnh Quốc, Lạc Nam và Nguyệt Kỳ không nhận được chút tin tức nào.
Hắn điên cuồng rời khỏi ôn nhu cùng Nguyệt Kỳ, bắt tay vào chính sự.
Đem những Công Pháp, Vũ Kỹ cải tiến thành Võ Công mà phàm nhân bình thường có thể tu luyện, phổ biến rộng rãi cho quân đội Lạc Quốc.
Chỉ tiêu tốn 10 năm ngắn ngũi, Lạc Nam đăng cơ Lạc Quốc, trở thành Hoàng Đế, dẫn dắt một vạn Quân Đội với võ công gia thân, đập tan đại quân vài chục vạn của Vĩnh Quốc, đánh vào Hoàng Cung.
Thông qua các thủ đoạn điều tra, hắn biết được những đau đớn tận cùng mà muội muội Lạc Điệp phải gánh chịu.
Xuyên suốt thời gian ở Vĩnh Quốc, nàng bị giam lỏng, trở thành nơi phát tiết của Quốc Vương mỗi khi đánh trận trở về.
Hơn nữa vì là công chúa của quốc gia xin hàng, địa vị của nàng ở Vĩnh Quốc vô cùng thấp kém, không nhận được sự tôn trọng, ngay cả một cung nữ cũng chẳng thèm nhìn nàng vào trong mắt, bởi vì Cung Nữ tại nơi này đều là nữ nhân của Quốc Vương, đều là người Vĩnh Quốc, cao quý hơn Công Chúa Lạc Quốc rất nhiều.
Mỗi một điều nàng phải chịu đựng như từng nhát dao hung hăng giằng xé trái tim Lạc Nam, bóp nghẹt hơi thở của hắn.
Khi quốc vương Vĩnh Quốc muốn ban thưởng Lạc Điệp cho một thuộc hạ dưới trướng của hắn, nàng đã treo cổ tự vẫn.
Lần đầu tiên trong đời, tâm linh Lạc Nam phải gánh chịu cảm giác người thân thiết của mình chấp nhận kết cục bi thảm để bảo toàn hạnh phúc cho mình.
Mãi đến khi thống nhất thế giới này, trở thành Hoàng Đế vĩ đại nhất lịch sử…Lạc Nam cũng chưa từng nở nụ cười.
Hình bóng Lạc Điệp như một vết đao cắm thẳng trong tim hắn vĩnh hằng.
Đến khi kết thúc kiếp Luân Hồi, để Lạc Điệp gả đến Vĩnh Quốc vẫn là nỗi ám ảnh trong giấc mộng của Lạc Nam.
Hối hận không thể bù đắp…
…
Chúc cả nhà sáng vui vẻ.
Danh Sách Chương: