Mục lục
Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Hư ảnh một người chậm rãi xuất hiện…
Đây là một mỹ phụ nhân phong hoa tuyệt đại, lãnh diễm vô song, lại sở hữu loại khí chất kiêu ngạo từ tận xương tủy, mang đến cảm giác cho người đối diện sự cường thế, không xem anh hùng trong thiên hạ ra gì.

Đặc biệt hơn dù chỉ là một hư ảnh mờ nhạt nhìn như bóng ma, nhưng cổ uy áp như đã từng là tồn tại duy ngã độc tôn của nàng cũng khiến tất cả người đối diện vô thức sinh ra cảm giác tự ti, dường như mình không xứng đáng được nói chuyện với nàng, thậm chí được nhìn thấy nàng đã là một loại đặc ân khó tả.

Lạc Nam âm thầm rùng mình, loại cảm giác này khiến một người với tâm thái mong muốn trở thành bá chủ như hắn không hề ưa thích, liền cố gắng thủ vững bản tâm, khôi phục sự khí phách vốn có.

Bất quá không thể không nói khi nhìn thấy nàng, cảm giác phẫn nộ trong lòng hắn đã vơi đi đôi chút.

Cũng không phải vì hắn háo sắc bị dung nhan của nàng mê hoặc, mà nguyên nhân chủ yếu là do giới tính của nàng là nữ.

Bị một nữ nhân chiếm hữu cơ thể làm chuyện đồi bại với Vân Duyên Công Chúa so với việc bị một nam nhân làm như vậy sẽ thấy dễ dàng chấp nhận hơn.

Bởi vì nếu người khống chế cơ thể hắn là nam nhân, vậy chẳng khác nào thân thể trong sạch của Vân Duyên bại lộ trong mắt hai người đàn ông khác nhau, những khuất nhục mà nàng phải chịu cũng là do hai nam nhân phối hợp gây nên.

Chuyện như vậy thật sự không thể chấp nhận được, nhất là đối với người có thân phận cao quý và tính cách kiêu ngạo như Vân Duyên.

Cũng may cuối cùng không phải.

Có lẽ Vân Duyên cũng suy nghĩ giống như hắn, cho nên lúc nữ nhân vừa mới xuất hiện…Lạc Nam nghe được tiếng thở phào nhẹ nhõm ở bên cạnh mình từ phía nàng.

Nhưng dù là như vậy thì không đồng nghĩa với việc Lạc Nam và Vân Duyên sẽ không tức giận nữa.

Từ đầu đến cuối, cả hai người như món đồ chơi bị nữ nhân kia sắp xếp mọi thứ, điều khiển như con rối.

Tuy Lạc Nam không chịu thua thiệt gì, nhưng hắn sinh ra sự đồng cảm với Vân Duyên, chứng kiến nàng kiên cường vượt qua thử thách bất chấp Phát T.ình Hương từ thiêu đốt cho đến khi lụi tàn, trong lòng cũng cảm thấy nể phục.

“Ngươi rốt cuộc là ai?” Lạc Nam nhìn nữ nhân hừ lạnh hỏi.

“Có thể ở trước mặt ta can đảm mở miệng chất vấn, quả nhiên không nhìn lầm ngươi…” Nữ nhân nhìn Lạc Nam tán thưởng gật đầu.

Vô số nam nhân tiến vào trong này khảo nghiệm, sau khi chứng kiến được hình bóng của nàng liền kinh động như gặp thiên nhân, dù ngay cả Thánh Hoàng, Thánh Đế cũng ú ớ nói không nên lời, bị khí thế của nàng chấn nhiếp.

Nhưng Lạc Nam sau một thoáng thất thần đã khôi phục sự bình tĩnh, càng cho thấy tâm cảnh của hắn bất phàm, vững vàng như bàn thạch.

Cho nên nàng không tức giận hắn bất kính với mình, ngược lại càng tán thưởng lòng dạ của hắn.

Bất quá chính thái độ dửng dưng cao cao tại thượng của nữ nhân càng khiến Lạc Nam bất mãn, hắn quát lại:
“Hỏi ngươi là ai không nghe sao?”
“Tiểu tử thúi cẩn thận cái miệng của ngươi!” Nữ nhân lườm hắn:

“Biết rồi còn cố hỏi, ta đương nhiên là chủ nhân của Lăng Mộ này!”
“À, thì ra là một vị nữ Chí Tôn!” Lạc Nam híp mắt: “Kính hỏi cao danh quý tánh?”
Nữ nhân ngẩng đầu ưởn ngực, tóc dài tung bay, phong thái ngạo nghễ: “Hơn một tỷ năm trước, người đời xưng ta Đông Hoa Chí Tôn!”
Lạc Nam sắc mặt bình thản chẳng có chút biểu tình nào, bởi vì hắn chưa từng nghe qua danh tự này.

Ngược lại ở bên cạnh hắn, Vân Duyên lại không dám tin nhìn chằm chằm nữ nhân, giọng điệu trong trẻo nhưng lại mang theo cảm giác phức tạp:
“Đông Hoa Chí Tôn, mỹ nhân đã từng đẹp nhất Đông Vực đột phá cảnh giới Chí Tôn…hai chữ Đông Hoa khiến vô số cường giả cả một đời mê muội…”
“Đã từng?” Đông Hoa Chí Tôn mày liễu dựng thẳng, lạnh lùng quát nói:
“Bổn tôn vĩnh viễn cũng là đệ nhất mỹ nhân Đông Vực, đời đời kiếp kiếp không thể thay thế!”
Lạc Nam chỉ biết im lặng, đúng là lòng dạ nữ nhân, đã chết cả tỷ năm rồi còn muốn mình vĩnh viễn đẹp nhất.

“Đáng tiếc, danh tiếng đệ nhất mỹ nhân Đông Vực hiện tại đã thuộc về người khác…” Vân Duyên giọng điệu trêu tức, hiển nhiên vẫn còn bất mãn vì hành vi vừa rồi của Đông Hoa Chí Tôn.

“Thuộc về con tiện nhân nào?” Đông Hoa Chí Tôn lồng ngực phập phồng như sóng đập.

“Không nói cho ngươi!” Vân Duyên nhếch miệng:
“Đường đường là Đông Hoa Chí Tôn lại làm ra hành vi khi dễ hậu bối, thật là mất hết mặt mũi!”
“Tiểu nha đầu còn non lắm!” Đông Hoa Chí Tôn bĩu môi như lửa:
“Đã là Chí Tôn thì mọi hành vi đều có thể tùy tâm sở dục, đừng nói là chiếm đoạt cơ thể tiểu tử kia ngủ ngươi một lần, cho dù ném ngươi cho mười vạn nam nhân cưỡng gian cũng tùy vào tâm trạng của ta vui hay buồn mà thôi!”
“Không có thực lực, không đủ bản lĩnh thì phải học cách chấp nhận…”
Vân Duyên Công Chúa cắn chặt cánh môi, vậy mà không có cách nào phản bác.

Quả thật nàng đã như cá nằm trên thớt khi chấp nhận tiến vào Lăng Mộ Chí Tôn, thử đặt trường hợp thử thách cuối cùng mà Đông Hoa Chí Tôn bố trí mười vạn nam nhân cưỡng gian, nếu nàng không chấp nhận tham gia thử thách đồng nghĩa với cái chết sẽ đến.

“Đừng nói nhảm!” Lạc Nam lúc này bực mình lên tiếng:
“Nè bà nương Đông Hoa, ngươi muốn tìm truyền nhân chứ không phải là tìm kẻ thù, đừng có nói ra những lời khó nghe như vậy!”
“Bổn tôn chỉ nói đúng sự thật…” Đông Hoa Chí Tôn dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc xem lấy Vân Duyên:
“Nữ nhân quá mức ngu xuẩn, cơ hội tốt để trở thành nữ nhân của tiểu tử này mà nàng không biết nắm bắt, tương lai nàng sẽ hối hận…”
“Hối hận? sao ta lại phải hối hận?” Vân Duyên giật quá hóa cười, vì sao nàng sẽ hối hận vì mình không thể trở thành nữ nhân của Lạc Nam? chẳng lẽ mình không đủ tư cách?
“Nói cho ngươi biết cũng không sao!” Đông Hoa Chí Tôn dùng ánh mắt kiêu ngạo nhìn Lạc Nam nói:
“Tiểu tử này là một tên quái thai chân chính, tuổi chưa đến hàng vạn đã tự sáng tạo ra Nghịch Thế Thần Thông, không cần dùng đến Thần Thông đó đã có thể vượt cấp chiến đấu đem Thiếu Chủ của Bất Tử Tộc đánh cho kêu cha gọi mẹ!”
“Quan trọng hơn hắn sẽ trở thành truyền nhân của Đông Hoa Chí Tôn ta, ngày sau tiếp quản cơ nghiệp Đông Hoa Cung đang lánh đời ở Đông Vực…”
“Đến thời điểm đó vô số thiên chi kiêu nữ tại Nguyên Giới muốn leo lên giường của hắn, ngươi cũng phải xếp hàng chờ đến lượt mà thôi…”
“Vốn nhìn thấy thiên phú của ngươi không tồi lắm, bổn tôn có ý định để ngươi làm thị thiếp của tiểu tử này, xem như ban thưởng cho hắn cũng là để tốt cho ngươi, nhưng ngươi lại bỏ phí cơ hội…khanh khách!”
Đông Hoa Chí Tôn cười đến run rẩy cả người.

Vân Duyên giật nảy mình, ánh mắt bất khả tư nghị nhìn sang Lạc Nam.

Tất cả những thứ khác nàng đều có thể xem nhẹ, ngay cả thành tựu áp đảo Bất Tử Thiếu Chủ nàng cũng không thèm để ý.


Nhưng việc Lạc Nam có thể tự mình sáng tạo ra Nghịch Thế Thần Thông thật sự vượt qua khả năng tưởng tượng của nàng.

Phải biết rằng toàn bộ Trụ Việt Tông chỉ có hai người thành công sáng tạo được Nghịch Thế Thần Thông mà thôi.

Một người là Long Chí Tôn, một người là Trụ Việt Mẫu Tôn.

Nhưng cả hai sáng tạo ra Nghịch Thế Thần Thông khi tu vi đã đột phá Chí Tôn.

Làm sao một kẻ chỉ mới Thiên Đế như Lạc Nam lại có thể làm một điều nghịch thiên như vậy?
Nghịch Thế Thần Thông là thứ có thể so sánh được với thủ đoạn của Cấm Kỵ đấy.

Chưa kể nàng còn biết được hắn sở hữu Hóa Vũ Bá Thần Thể.

Chẳng trách một vị Chí Tôn như Đông Hoa lại tán thưởng và xem trọng hắn đến mức như vậy bất chấp hắn mới chỉ là một Thiên Đế.

Vân Duyên phát hiện mình vẫn còn đánh giá thấp năng lực của Lạc Nam.

“Nè Đông Hoa bà nương, vì sao ta phải trở thành truyền nhân của ngươi?” Lạc Nam bất mãn nhìn Đông Hoa Chí Tôn hỏi.

Muốn hắn thành truyền nhân cũng phải hỏi qua ý kiến của hắn nha.

“Tiểu tử khốn kiếp!” Đông Hoa Chí Tôn tròn xoe mắt, giận mắng:
“Ngươi có biết ngay cả Thánh Đế thèm truyền thừa của ta còn không được, ngươi lại chê? Có muốn bổn tôn một tay đập chết ngươi?”
Lạc Nam không dám cãi lại, bởi vì hắn thật sự không có đủ năng lực chống đối một vị Chí Tôn, dù rằng Chí Tôn này đã chết.

Bất quá, hắn vẫn cẩn thận hỏi lại: “Tại hạ chỉ thắc mắc một điều, ta đâu có thông qua các thử thách và khảo nghiệm mà ngươi đặt ra, vì sao được chọn làm truyền nhân?”
“Đương nhiên bởi vì thiên phú của ngươi quá mức yêu nghiệt!” Đông Hoa Chí Tôn bình thản hồi đáp:
“Vì vậy ngươi được ta đặt cách trực tiếp tuyển chọn, không cần tham gia bất kỳ thử thách hay khảo nghiệm, làm vậy chỉ tổ mất thời gian, ngươi là truyền nhân mà bổn tôn chờ đợi ngần ấy năm!”
“PHỐC!” Vân Duyên ở một bên nghe vậy xém chút thổ huyết, nghiến răng nghiến lợi, căm tức nhìn lấy hai người.

Lần đầu tiên nàng cảm thấy thượng thiên bất công, người so với người đúng là tức chết.

Nàng vừa trốn tránh bốn tên địch nhân truy sát, cố gắng hết mình dùng trí tuệ và chiến lực, nhiều lần cửu tử nhất sinh để khám phá và vượt qua các loại khảo nghiệm.

Cho đến cửa ải cuối cùng còn bị Lạc Nam và Đông Hoa Chí Tôn làm nhục nhưng nàng vẫn cắn răng vượt qua đúng theo luật lệ đề ra.

Cuối cùng Lạc Nam chẳng làm cái rắm gì cả lại được tuyển chọn ngay khi vừa lộ mặt.


Làm sao có thể không ủy khuất? làm sao có thể không bất cam?
Cũng may tâm cảnh của nàng rất tốt, đổi lại là người khác chắc chắn sẽ phát điên.

Lạc Nam vuốt vuốt mũi, cảm giác mọi thứ đang bị đảo lộn.

Vì sao hắn không muốn nhận truyền thừa nhưng truyền thừa cứ rớt vào đầu hắn?
Rõ ràng hắn chỉ muốn đi cứu Vân Duyên, kết quả lúc này còn bị Vân Duyên ghi hận.

“Bổn tôn đã nói rồi, trở thành nữ nhân của hắn là phần thưởng lớn nhất của ngươi!” Đông Hoa Chí Tôn nhìn Vân Duyên nhún vai:
“Đáng tiếc ngươi đã từ chối cơ hội!”
“Khụ khụ…” Lạc Nam ho khan một tiếng giải vây:
“Đông Hoa Chí Tôn, ngươi dù sao cũng là nữ nhân…nên để nữ nhân tiếp nhận truyền thừa của mình, huống hồ Vân Duyên thật sự đã bằng vào chính bản lĩnh thông qua tất cả khảo nghiệm và thử thách, nàng hoàn toàn xứng đáng tiếp nhận truyền thừa mà không phải ta!”
“Không thèm!” Vân Duyên yêu kiều hừ một tiếng, nàng cảm giác như mình đang tiếp nhận bố thí.

“Nghe thấy chưa? Nàng ta không thèm chứ không phải bổn Tôn không cho.

” Đông Hoa Chí Tôn hài hước nhìn Lạc Nam.

Lạc Nam bất đắc dĩ nhìn lấy Vân Duyên, nàng tức giận cũng bình thường, dù sao ai rơi vào cảnh như vậy cũng sẽ phải tức giận.

Hắn kiên trì nói: “Đông Hoa Chí Tôn nhất ngôn cửu đỉnh, đã phí công bố trí nhiều thử thách như thế để tìm truyền nhân, nếu như hiện tại lật lọng, e rằng người đời sẽ chê cười…”
Đông Hoa Chí Tôn nhíu nhíu mày trầm tư suy nghĩ, quả thật ngay từ đầu nàng cũng rất hài lòng với biểu hiện của Vân Duyên.

Nếu như tên quái thai như Lạc Nam không xuất hiện, có lẽ hiện tại nàng đã thu nhận Vân Duyên rồi.

“Được rồi, hai người các ngươi một kẻ thông qua thử thách, một kẻ thì được ta tuyển chọn!” Đông Hoa Chí Tôn vỗ tay nói:
“Vậy hai ngươi sẽ cùng nhau nhận truyền thừa, mỗi người một nửa, cứ quyết định như vậy!”
Vân Duyên nhướn mày, đang muốn lên tiếng phản đối lại bị Lạc Nam kéo tay truyền âm:
“Nàng đừng nóng giận, lần này ta vào đây mục đích chính là cứu nàng chứ không phải gây sự, huống hồ truyền thừa của một vị Chí Tôn sẽ giúp ích rất nhiều cho Trụ Việt Tông, đừng nên bỏ phí…”
Vân Duyên rút tay lại hung hăng lườm hắn, bất quá vẫn im lặng không nói lời nào, hiển nhiên là ngầm đồng ý.

Nếu được truyền thừa của Chí Tôn, tương lai của nàng sẽ thuận bườm xuôi gió, nhanh chóng trở nên cường đại để còn trợ giúp Trụ Việt Mẫu Tôn giảm tải áp lực.

Vì đại cục, nàng một lần nữa bỏ qua lòng kiêu hãnh của cá nhân mình.

Lạc Nam âm thầm nể phục, nữ nhân lý trí và bản lĩnh như Vân Duyên ắt thành đại sự.

Quả nhiên không phải vô duyên vô cớ mà tên tuổi Tam Duyên Công Chúa lẫy lừng như vậy, một mình Vân Duyên đã xuất chúng như vậy, hai người kia ắt hẳn không thua kém chút nào.

Thấy Lạc Nam và Vân Duyên đã đạt thành ăn ý, Đông Hoa Chí Tôn liền phất tay.

Thoáng chốc, cả ba người liền xuất hiện trong một không gian tối đen như mực.

Ở giữa không gian này chỉ có duy nhất một chiếc giường bằng đá phủ đầy cánh hoa đang trôi nổi lơ lửng.

Nếu nhìn thật kỹ, những cánh hoa này chính là hóa thân của vô số văn tự cổ xưa huyền bí, dao động không theo bất kỳ quy luật nào, thoáng ẩn thoáng hiện uy thế nghiêm trang.


Ánh mắt Lạc Nam và Vân Duyên ngưng tụ, bởi vì đã nhận ra những văn tự nhìn như cánh hoa kia đều là khẩu quyết của Công Pháp, Vũ Kỹ, Thần Thông cường đại…
Đông Hoa Chí Tôn lên tiếng nói:
“Truyền thừa của bổn Tôn lưu lại không nhiều…”
“Hai môn Chí Tôn Công Pháp, một môn Chí Tôn Kỹ, một môn Chí Tôn Thân Pháp, hai môn Tuyệt Thế Thần Thông!”
“Thế lực Đông Hoa Cung với vô số mỹ nhân đang lánh đời ở Đông Vực chờ truyền nhân của ta đến thu nhận!”
“Pháp Bảo cấp Chí Tôn chính là tòa Lăng Mộ mà hai ngươi đã đi vào có tên Đông Hoa Sơn Trang, nó là Không Gian Pháp Bảo, thể nội đã sánh ngang với một tiểu vũ trụ!”
Lạc Nam và Vân Duyên nhịp tim đập thình thịch.

Truyền thừa của một vị cường giả cấp Chí Tôn lưu lại quả nhiên thật quá kinh khủng, chẳng trách vô số người muốn được tiếp nhận bằng mọi giá.

“Bổn Tôn sẽ tiến hành phân chia!” Đông Hoa Chí Tôn lên tiếng nói tiếp:
“Lạc Nam sẽ được một trong hai môn Công Pháp, một Chí Tôn Kỹ, một Tuyệt Thế Thần Thông và Đông Hoa Cung, trở thành Đông Hoa Cung Chủ thế hệ kế tiếp!”
“Vân Duyên sẽ được môn Công Pháp còn lại, một Thân Pháp, một Tuyệt Thế Thần Thông và Đông Hoa Sơn Trang, trở thành Phó Cung Chủ!”
Lạc Nam cảm thấy phân chia như vậy đã công bằng, tuy nhiên hắn muốn đổi Đông Hoa Cung để lấy Đông Hoa Sơn Trang.

Bởi vì Đông Hoa Sơn Trang là Pháp Bảo Không Gian cấp Chí Tôn, nó sẽ có thể bảo vệ Bất Tử Thụ và Phản Tỉnh Huyết Hồ mà không sợ cường giả dưới Chí Tôn phát hiện.

Nào ngờ Đông Hoa Chí Tôn như đọc thấu suy nghĩ của hắn, nàng liền thần thần bí bí truyền âm nói:
“Tiểu tử thúi, Đông Hoa Cung đang ở Đông Vực cũng là Chí Tôn Pháp Bảo, bên trong vẫn còn một loại Vĩnh Hằng Thuộc Tính chờ ngươi đến thu nhận!”
Lạc Nam nghe xong liền im miệng, hoàn toàn không có thêm ý kiến nào.

Tuy Đông Hoa Cung tạm thời không có mặt ở đây mà phải chờ tương lai hắn đi tìm, nhưng chỉ cần nó có Vĩnh Hằng Thuộc Tính…hắn liền vô cùng hài lòng.

Thấy Lạc Nam và Vân Duyên đã đồng ý với quyết định của mình, Đông Hoa Chí Tôn liền phất tay nói:
“Hai ngươi chuẩn bị nhận truyền thừa đi!”
Thoáng chốc, Lạc Nam và Vân Duyên liền bị đẩy lên trên giường.

Chỉ là cái giường này quá mức chật chội, Lạc Nam phải nằm bên dưới, Vân Duyên thì nằm đè trên cơ thể hắn.

Ngửi được cả hơi thở của nhau, Lạc Nam bất đắc dĩ nói:
“Không thể lần lượt từng người nhận truyền thừa sao?”
“Không, giường này vốn cho một người nằm, ai bảo các ngươi muốn phân chia?” Đông Hoa Chí Tôn trêu tức nói.

“Cấm lộn xộn!” Vân Duyên nhìn hắn cảnh cáo.

Lạc Nam nghiêm túc gật gật đầu.

Đông Hoa Chí Tôn tập trung tinh thần, bắt đầu ra hiệu cho vô số văn tự hình cánh hoa cuồng bạo tiến vào cơ thể Lạc Nam và Vân Duyên.

BÙM!
Sức mạnh quá lớn, y phục của hai người lại một lần nữa nổ tung.

Trần tru.ồng ôm nhau…

Chân thành cảm ơn cả nhà đã lì xì và gửi đến e những lời chúc tốt đẹp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK