“Hồn Mỹ Hoa? Lại là nữ nhân?”
Chúng nữ nhất thời hai mắt trợn tròn, nhất là Âu Dương Thương Lan trong lòng càng là xuất hiện suy nghĩ, điều kiện mình đưa cho hắn có phải quá đơn giản hay không?
Ỷ Vân, Thiên Vô Ảnh các nàng đã sớm hình thành thói quen, nam nhân này đi đến đâu cũng có nữ nhân với các loại lý do dính vào hắn, các nàng không phải cũng vậy sao?
Chứng kiến ánh mắt quỷ dị của chúng nữ, Lạc Nam bất đắc dĩ nói ra:
“Đừng có hiểu lầm, nàng là sủng vật ta thu phục được trong Loạn Cổ Chiến Trường, đối với sự phát triển của Làng chúng ta có công dụng rất lớn!”
“Huống hồ ta có nam thuộc hạ, cũng không dám dẫn về làng nha!”
Chúng nữ nghe vậy gật đầu, các nàng sẽ không cho phép nam nhân thứ hai tiến vào Làng Nhất Thế, nam nhân trưởng làng này là trường hợp đặc biệt, độc nhất vô nhị.
“Được rồi, nếu đã thu phục thì chúng ta không nói gì thêm, đưa nàng ấy ra nhìn một chút!” Thục Phi gật đầu giải vây nói.
“Đúng rồi, để Manh Manh còn quan sát một phen!” Đình Manh Manh phụ họa.
“Yên tâm đi, nàng ấy từ nhỏ đến lớn đều ở trong Loạn Cổ Chiến Trường, lại thêm bị ta ký khế ước chủ tớ, tuyệt đối không có vấn đề!” Lạc Nam tự tin nói.
Chúng nữ nghe vậy gật đầu, ánh mắt chờ mong.
Rốt cuộc là nữ nhân gì khiến Lạc Nam nói có thể mang lại lợi ích cho làng?
Lạc Nam cũng không để các nàng chờ đợi, ý niệm vừa động…Hồn Mỹ Hoa đã từ bên trong Linh Giới Châu xuất hiện.
Một vị mỹ nữ mang theo phong tình dị chủng, nét đẹp hoang dã và quyến rũ, Hồn Mỹ Hoa trực tiếp khiến chúng nữ mắt đẹp lấp lóe, dị sắc liên tục.
“Ra mắt các vị tỷ tỷ!” Hồn Mỹ Hoa cung kính hành lễ nói.
Nàng đã được Lạc Nam thông báo và giới thiệu đại khái về Làng Nhất Thế, lúc này cũng biết những nữ nhân ở đây đều là nhân vật trọng tâm.
Âm thầm, Hồn Mỹ Hoa quan sát một lượt chúng nữ, đến khi chứng kiến dung nhan của Âu Dương Thương Lan càng là kinh động như gặp thiên nhân, thân thể chấn động.
Dù là trong trí nhớ của mẫu thân nàng có rất nhiều Nữ Đế phong hoa tuyệt đại, nhưng không một người sánh bằng Âu Dương Thương Lan a.
“Chẳng trách chủ nhân đối với ta không quá hứng thú, thì ra bên người có tuyệt sắc giai nhân như vậy!” Hồn Mỹ Hoa thầm nghĩ.
Những nữ nhân ở đây ngoại trừ Đình Manh Manh còn nhỏ, không một ai thua kém nàng, nhất là Âu Dương Thương Lan còn ở trên nàng, mà Thục Phi tam nữ là ba người giống nhau với ba loại khí chất, cũng là một loại cám dỗ trí mạng với mọi nam nhân.
Trong lúc nhất thời, Hồn Mỹ Hoa thu hồi kiêu ngạo.
“Muội muội thật xinh đẹp, nam nhân này đúng là có phúc!” Chúng nữ cũng nhìn Hồn Mỹ Hoa than thở một trận.
Đôi bên giới thiệu làm quen một phen, Lạc Nam mới nói:
“Bản thể của Tiểu Mỹ chính là Độc Hồn Mỹ Hoa Đằng, có thể phóng thích và sản sinh vô số dây con, chỉ cần có những dây con này bao phủ xung quanh Làng Nhất Thế…như vậy chẳng khác nào có một đội thị vệ trung thành tận tâm canh gác!”
“Thần kỳ như vậy?” Chúng nữ mắt đẹp lóe lên tia kinh hỉ.
Nếu đúng như lời Lạc Nam nói, như vậy tác dụng của Hồn Mỹ Hoa quả thật quan trọng lắm.
Các nàng không thể tùy thời tùy lúc chú ý động tĩnh bên ngoài, chẳng may có kẻ nào đến kề bên Làng mới có thể phát hiện thì phiền phức, có Hồn Mỹ Hoa, vấn đề này lập tức được giải quyết.
“Việc này đơn giản!” Hồn Mỹ Hoa nhoẻn miệng cười quyến rũ, nhẹ nhàng vung tay lên.
Chỉ trong thoáng chốc, vô cùng vô tận Mộc Tôn Lực ngưng tụ, tạo thành tầng tầng lớp lớp cây con của Độc Hồn Mỹ Hoa Đằng.
“Thật xinh đẹp!”
Chúng nữ chứng kiến những cây con này đều là ánh mắt lấp lánh, có câu vật càng độc thì vẻ ngoài càng đặc sắc, câu nói đó ứng với Độc Hồn Mỹ Hoa Đằng.
Hoa của nàng so với hoa hồng còn mỹ lệ hơn, các nhánh cây cũng trong suốt màu lục ngọc.
Hồn Mỹ Hoa phất tay, vô số cây con nhanh chóng chui vào mặt đất, một lần nữa xuất hiện đã tọa lạc ở từng ngõ ngách bên ngoài Làng Nhất Thế, cắm vào trong đất sinh tồn, sau đó cấp tốc mọc tràn lan.
Chỉ thoáng chốc, toàn bộ bên ngoài Làng Nhất Thế đều có bóng dáng của Độc Hồn Mỹ Hoa Đằng, mọi động tĩnh đều không thoát khỏi cảm ứng của Hồn Mỹ Hoa.
Nếu những kẻ tiếp cận Làng không quá mạnh, những cây con này thậm chí có thể tự xử lý, không cần Làng Nhất Thế thành viên đích thân ra tay.
Chưa dừng lại ở đó, từ trong những bông hoa xinh xắn ấy lại tuôn ra cuồn cuộn sương mù, đem một vòng ngoài của Làng Nhất Thế chìm vào sương mù không thấy rõ tình cảnh bên trong.
Sương mù này ẩn chứa kịch độc có thể tê liệt cả Tiên Tôn.
“Hự…”
Hồn Mỹ Hoa sắc mặt hơi trắng bệch, Tôn Lực trong cơ thể hao hết hai phần ba.
Hiển nhiên với tu vi Yêu Tôn Trung Kỳ của nàng khi làm ra thế trận lớn như vậy cũng chịu tiêu hao vô cùng to lớn.
“Đến, ta vì nàng bổ sung năng lượng!” Lạc Nam hướng môi đỏ của Hồn Mỹ Hoa đút một viên Tiên Đan Vương Cấp.
Hồn Mỹ Hoa ngoan ngoãn nuốt vào, sắc mặt khôi phục vẻ hồng nhuận, ánh mắt mị mị nhìn lấy hắn.
Nam nhân này đối xử với nàng tốt lắm, hai người tiếp xúc chưa bao lâu, nàng đã được lợi gia tăng một Tiểu Cảnh Giới, hắn cũng chưa từng để nàng chịu thiệt.
“Tỷ tỷ là người tốt!” Đình Manh Manh cười hì hì nhìn Hồn Mỹ Hoa nói.
“Đa tạ tiểu muội muội!” Hồn Mỹ Hoa cười tươi rói.
“Vất vả rồi!” Chúng nữ cũng nhìn Hồn Mỹ Hoa cảm kích.
Các nàng cũng nhận ra biến hóa to lớn bên ngoài Làng Nhất Thế, biết Hồn Mỹ Hoa thực sự là dụng tâm.
“Chỉ tiêu hao một chút mà thôi, bất quá Mỹ Hoa không thể rời đi quá xa, bằng không những cây con kia sẽ chết!” Hồn Mỹ Hoa lắc đầu nói.
Lạc Nam gật đầu, hắn cũng biết khoảng cách điều khiển cây con của Hồn Mỹ Hoa có hạn chế.
Nếu không bị hạn chế về mặt khoảng cách, một mình Hồn Mỹ Hoa cũng có thể phóng thích cây con nghe ngóng toàn bộ Tiên Ma Vực, trở thành một mạng lưới tình báo khổng lồ cũng không phải chuyện chơi.
Đáng tiếc, mọi thứ đều có giới hạn, cũng giống như phạm vi Truyền Tống Trận, hay khoảng cách chưởng khống của Lạc Nam đối với Xích Nha Hắc Ám.
Để Hồn Mỹ Hoa ngồi bên cạnh hồi phục lượng lượng, Âu Dương Thương Lan bất chợt nhìn đến Lạc Nam hỏi:
“Ngươi vẫn chưa luyện hóa Hóa Thân Hắc Ám với La Hán Minh Quang đúng không?”
“Ta cảm thấy được dù hiện tại có luyện hóa cũng không đủ để tu vi gia tăng, vì lẽ đó chưa nóng vội!” Lạc Nam cười nói:
“Bất quá hai loại dị vật này là chiến lợi phẩm của tất cả chúng ta, các nàng ai thích có thể phân phối sử dụng!”
Hóa Thân Hắc Ám và La Hán Minh Quang lấy được từ Lưu Quang Tinh với Dạ Ảnh Tinh, đó là công sức của cả tập thể, cũng không riêng gì một mình hắn.
Mặc dù hai loại thuộc tính này có tác dụng đối với hắn, nhưng Lạc Nam sẽ không độc hưởng một mình.
Âu Dương Thương Lan nhìn đến Đạm Đài Uyển và Hoàng Y Thiền, hai nữ lần lượt sở hữu Dị Ám với Dị Quang.
“Chúng ta không có tu luyện công pháp đặc biệt, cơ thể đâu thể nào chứa được hai loại Dị Thuộc Tính cùng lúc!” Đạm Đài Uyển với Hoàng Y Thiền lắc đầu nói ra.
Đạm Đài Uyển đã sở hữu Thâu Hồn Minh Ám, mà Hoàng Y Thiền cũng có cho mình Phân Lực Huyền Quang.
Nếu cưỡng chế luyện hóa thêm loại Dị thuộc tính thứ hai, cơ thể sẽ bạo tạc.
“Trừ phi…” Thục Phi cười khanh khách nhìn Lạc Nam: “Trừ phi trưởng làng ngươi dùng biện pháp giống với ta!”
“Phải nha…” Đình Manh Manh vỗ tay, hai mắt tỏa sáng nhìn Lạc Nam phụ họa:
“Thục Phi tỷ tỷ cũng từng xém chút bạo thể vì hai loại Dị vật nhập thể, ngươi chẳng những giúp nàng dung hòa cả hai, còn khiến nàng có thêm hai loại của mình!”
“A phi…” Chúng nữ khinh bỉ xì một tiếng, cả đám đồng thời trề môi.
Trước đây các nàng tưởng Lạc Yên thật sự là nữ nhân nên không chú ý, hiện tại biết hắn là một nam nhân hàng thật giá thật, làm sao không suy đoán ra phương pháp đó là gì?
Nhìn Thục Phi ba người ánh mắt hận không thể ăn sạch Lạc Nam là biết, rõ ràng đôi bên chính là nam nữ quan hệ, mà phương pháp kia chính là song tu.
Đạm Đài Uyển với Hoàng Y Thiền sắc mặt đỏ thẳm, nhớ lại trước đây từng chủ động yêu cầu Lạc Nam chia sẽ Dị Vật với mình, hận không thể tìm cái lỗ chui xuống.
Quá mức xấu hổ.
Lạc Nam chỉ biết câm nín, trong những trường hợp thế này ngay cả da mặt hắn dày cũng chịu không nổi a.
“Được rồi!” Âu Dương Thương Lan bất đắc dĩ thay Lạc Nam hóa giải bầu không khí xấu hổ:
“Nếu hiện tại luyện hóa hai loại Dị Thuộc Tính cũng chưa đủ để Trưởng Làng đột phá tu vi, như vậy cứ tạm thời để chúng ở đó, ngày sau lại tính!”
“Cứ quyết định như vậy!” Lạc Nam thở phào, liếc mắt nhìn sang Đạm Đài Uyển với Hoàng Y Thiền.
Hai nữ vừa lúc cũng đang nhìn hắn, vội vàng cả kinh cúi thấp đầu xuống, không dám tiếp tục nhìn Lạc Nam.
“Ây nha…ngay cả Thu Nhi tỷ tỷ cũng bại trận ở tầng thứ 1 rồi sao?”
“Thí Luyện Tháp thật sự kinh khủng a!”
“Còn không phải sao? các vị tỷ tỷ chiến lực kinh người, vậy mà toàn bộ thất bại!”
“Yêu Thú bên trong quá mạnh!”
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên từng thanh âm kinh hô của các nữ đệ tử.
“Có kết quả!” Lạc Nam cùng chúng nữ liếc mắt nhìn nhau, sau đó lần lượt ra ngoài.
Chỉ thấy xung quanh Thí Luyện Tháp vây quanh các nữ đệ tử xinh đẹp, trong đó Thu Nhi với năm đệ tử khác sắc mặt trắng bệch vừa mới từ trong tháp bước ra.
“Trưởng làng, chúng ta thất bại!” Thu Nhi nhìn Lạc Nam không cam lòng cắn môi nói.
Lạc Nam hướng nàng gật đầu ra vẻ không sao, ánh mắt trở nên ngưng trọng.
Thì ra nửa ngày trước, Lạc Nam đề cử Tiên Vương Trung Kỳ nữ đệ tử Thu Nhi dẫn theo một nhóm năm nữ đệ tử lực chiến không tệ tiến nhập Thí Luyện Tháp trải nghiệm chiến đấu, xem thử kết quả như thế nào, có thể leo đến tầng mấy.
Kết quả cuối cùng, ngay cả tầng 1 các nàng cũng không vượt qua.
Phải biết các nàng đi theo nhóm mà không phải độc chiến, trong đó Thu Nhi chính là có thiên phú gần nhất với Đạm Đài Uyển mấy người, dẫn theo năm nữ đệ tử khác cũng hoàn toàn không tệ.
Các nàng liên thủ có thể chiến Tiên Tôn một phen, nếu gặp cơ hội còn có thể phản sát.
Vậy mà lúc này bại ở tầng một rồi.
Tầng 1 của Thí Luyện Tháp, chỉ là Yêu Tôn Sơ Kỳ mà thôi.
“Cảm thấy thế nào?” Độc Cô Ngạo Tuyết nhìn Thu Nhi hỏi.
“Chiến lực của nó mạnh hơn Yêu Tôn Sơ Kỳ bình thường rất nhiều, đám trưởng lão của Lưu Quang Tinh hay Dạ Ảnh Tinh thua xa!” Thu Nhi nói.
Mấy nữ đệ tử còn lại cũng gật đầu, sợ hãi nói ra: “Công kích của chúng ta còn không thể hoàn toàn phá tan phòng ngự của nó!”
Lạc Nam nghe vậy hơi nhíu mày, gần đây chúng nữ tu luyện công pháp thấp nhất cũng là Vương Cấp Cực Phẩm, vậy mà còn không thể phá vỡ phòng ngự của yêu thú ở tầng 1.
“Đem những công pháp, vũ kỹ Tôn Cấp mà Trưởng Làng mang về sao chép thành nhiều bảng, phân phối cho các tỷ muội tu luyện!” Thục Phi hướng mấy nữ phân phó nói.
“Đúng vậy, Vương Cấp hiện tại đã không theo kịp tiến độ của Làng Nhất Thế, tổi thiểu phải là Tôn Cấp!” Âu Dương Thương Lan cũng gật đầu phụ họa.
Cũng may lần này Lạc Nam lấy về hàng loạt Tôn Cấp, trong đó một nhóm là của đám Bạo Lang Binh Đoàn, một nhóm là của vài chục Tiên Tôn bị Hồn Mỹ Hoa khống chế.
Những thứ này cũng có vài chục loại, đệ tử của Làng Nhất Thế còn chưa đến trăm người, sao chép ra nhiều bảng chính là một lượng Vũ Kỹ, Công Pháp phong phú vô cùng, thoải mái tuyển chọn.
“Ta muốn vào Thí Luyện Tháp thử sức một phen!” Độc Cô Ngạo Tuyết bỗng nhiên tiến ra nói.
“Ta cũng muốn!” Đình Manh Manh ứng tiếng.
“Được rồi, hai người các nàng đi thử xem có thể đến tầng thứ mấy!” Lạc Nam mỉm cười nói.
Trong ánh mắt hưng phấn và chờ mong của đám người, Độc Cô Ngạo Tuyết với Đình Manh Manh cùng lúc tiến vào Thí Luyện Tháp, liên thủ vượt ải.
ẦM!
Theo một tiếng vang bên tai, ở bên ngoài nhìn vào chứng kiến tầng thứ nhất bất chợt sáng lên, hiển nhiên là thí luyện bắt đầu.
Chưa đến mười hơi thở, Độc Cô Ngạo Tuyết và Đình Manh Manh đã vượt qua, tầng thứ hai sáng lên.
“Vượt qua rồi? các nàng thật mạnh a!” Thu Nhi hít sâu một hơi.
“Đừng có bi quan, hai nàng ấy đều là Tiên Tôn, đánh với Yêu Tôn Sơ Kỳ còn là lấy nhiều khi ít đấy!” Lạc Nam cười nói.
Chúng nữ đồng ý gật đầu, nếu ngay cả tầng thứ nhất mà hai nữ không qua được mới là kỳ quái.
Năm phút sau.
ẦM!
Tầng thứ 3 lóe sáng, có nghĩa là tầng thứ 2 đã thông qua.
“Làm tốt lắm!” Kiều Tố Tố mấy nữ hưng phấn cười, cũng âm thầm muốn sau đó vào Thí Luyện Tháp thử sức một phen.
“Mất tận năm phút sao?” Lạc Nam đối với Thí Luyện Tháp cảm thấy hứng thú.
Độc Cô Ngạo Tuyết với Đình Manh Manh liên thủ, theo hắn thấy là gần như vô địch dưới Tiên Đế, vậy mà mất đến năm phút mới đánh bại Yêu Tôn Trung Kỳ ở tầng thứ hai.
ẦM!
Tầng thứ 3 là Yêu Tôn Hậu Kỳ, lần này là hơn 15 phút!
Tầng thứ 4 lóe sáng…
“Bắt đầu chiến với Yêu Tôn Viên Mãn!” Âu Dương Thương Lan ánh mắt lấp lóe.
Chúng nữ cũng hơi khẩn trương, lo lắng hai nữ bị đánh bại.
Thời gian âm thầm trôi qua, phải đến một tiếng sau ánh sáng tầng thứ 4 mới dập tắt.
“Hoan hô…” Chúng nữ kích động hét ầm lên, hai nữ rốt cuộc thông qua tầng thứ 4, đánh bại Yêu Tôn Viên Mãn.
Kẽo kẹt…
Cửa Thí Luyện Tháp mở ra, Độc Cô Ngạo Tuyết với Đình Manh Manh sắc mặt hơi tái xuất hiện, cũng không tiếp tục tiến vào tầng 5.
“Thế nào? thắng sao?” Thục Thục với Phi Phi tò mò hỏi.
“Là gian lận mới thắng!” Độc Cô Ngạo Tuyết có chút ảo não nói.
Đình Manh Manh cũng bực bội trề môi: “Là thắng thảm!”
“Gian lận? thắng thảm?” Chúng nữ mờ mịt, không hiểu vì sao hai nàng lại nói vậy.
“Ở thực tế khi thi triển Rút Kiếm Diệt Sinh Thuật đến bảy phần ta chắc chắn sẽ trọng thương, nhưng bên trong đó là Ảo Cảnh, ta bất chấp liều lĩnh rút ra Rút Kiếm Diệt Sinh Thuật đến tận tám phần, đem Yêu Tôn Viên Mãn ở cửa thứ 4 một kiếm diệt sát!” Độc Cô Ngạo Tuyết giải thích nói.
“Đúng vậy, ảo cảnh quá mức chân thật đem ta dọa sợ, khi rút Trúc Kiếm ra ngoài tám phần, một nửa cơ thể của Tiểu Tuyết đều băng liệt, quá mức thê thảm, còn không phải thắng thảm sao?” Đình Manh Manh nói.
Chúng nữ bừng tỉnh, lúc này mới hiểu vì sao hai nữ mặc dù chiến thắng nhưng cảm thấy không vui.
Bởi vì nếu ở ngoài đời gặp phải kẻ địch như vậy, Độc Cô Ngạo Tuyết phải cùng đối thủ đồng quy vu tận.
“Haha, làm tốt lắm!” Lạc Nam lại là cười to nói:
“Đó mới là một trong những công dụng chân chính của Thí Luyện Tháp mà!”
Chúng nữ nghe vậy, toàn bộ như có điều hiểu ra.
“Mặc dù là ảo cảnh, nhưng uy lực và di chứng khi Ngạo Tuyết rút ra 8 phần của Rút Kiếm Diệt Sinh Thuật giống y như thật, đây chẳng phải gia tăng kinh nghiệm cho nàng sao?” Lạc Nam cười giải thích:
“Chỉ cần vào Thí Luyện Tháp thi triển rút kiếm nhiều lần, tin chắc Ngạo Tuyết sẽ dần dần thích ứng, đến lúc đó có thể Rút Kiếm ở ngoài thực tế mà không cần mạo hiểm bị thương cơ thể để luyện tập!”
“Chính xác, Thí Luyện Tháp quá thần kỳ!” Chúng nữ hai mắt tỏa sáng.
Rất nhiều Vũ Kỹ khó thể tập luyện trong thực chiến, đem vào Thí Luyện Tháp tu luyện, vừa đúc kết kinh nghiệm, vừa không phải mạo hiểm.
Còn gì tốt hơn?
Trong lúc nhất thời, toàn bộ Làng Nhất Thế đều đối với Thí Luyện Tháp cảm thấy hứng thú.
“Ngươi vào thử xem!” Âu Dương Thương Lan ánh mắt sáng tỏa nhìn Lạc Nam.
“Vì sao?” Lạc Nam cười hỏi.
“Ta muốn xem thử chiến lực tuyệt đối của ngươi khi không bị các tình hình thực tế ảnh hưởng!” Âu Dương Thương Lan nói.
Lạc Nam nghe vậy nhịp tim cũng đập thình thịch lên, hắn hướng về Kim Nhi hỏi:
“Ở trong Thí Luyện Tháp, ta có thể không kiêng nể gì sao?”
“Đúng vậy, ở trong Thí Luyện Tháp chỉ là ảo cảnh, công tử dù có thả ra khí tức Cấm Kỵ cũng không phải là sự thật, đương nhiên không ai cảm ứng được!” Kim Nhi cười nói.
“Haha, nếu nói như vậy!” Lạc Nam ánh mắt lấp lóe:
“Ta cũng muốn xem thử, giới hạn cao nhất của chính mình!”
Trong ánh mắt chờ mong của chúng nữ, hắn bước vào Thí Luyện Tháp.
…
Chúc cả nhà ngủ ngon.
Danh Sách Chương: