"phịch" - một người khụy xuống
Không phải hắn! Người đó chính là nó, chị nhà đã kịp thời lao ra đỡ đạn cho hắn nhưng không vì vậy mà nhanh chóng ngã quỵ, ôm vết thương, nó bật dậy chĩa súng vào tên đáng chết kia và "đoàng đoàng đoàng", một loạt tiếng súng vang lên, tên xấu số kia đã mãi mãi biến mất...
_em...không sao chứ?- hắn hoảng hốt đỡ nó
_không...Irene này không phải người vô dụng- nó cười nhạt
_Irene?- tên Jackson hét lớn
_phải, ngươi đã xem thường ta rồi, Jackson ạ- nó nhếch môi
_cô...cô...- hắn cứng họng
Rầm - cánh cửa bật mở, rất đông người của bang Devil và Angel cùng chạy đến sống chết bảo vệ chủ nhân của họ. Ngay lúc này đây, thân thể nó không làm chủ được ngã phịch xuống đất, hắn vội đỡ, vẻ mặt không thẻ nào lo lắng hơn khi thiên hạ của mình đang đau đớn
_ngốc...ai cần em đỡ cho anh hả?- hắn bế nó lên
_vì em...em không muốn anh...giống giấc mơ đó- nó cười
_đương nhiên là không rồi, em không đến thì chả ai bị thương- hắn nhẹ giọng trách
Nhưng đôi mắt của nó đã nhắm lại, lời nói của hắn tựa mây bay, thoáng qua tai nó rồi bay đi, tất cả chỉ còn tiếng gọi tên nó một cách thê lương...
--------------------------------------------------------------------
Bệnh viện
Hắn đang mệt mỏi ngồi chờ trước phòng cấp cứu, lòng không khỏi lo lắng khi nó đã ở trong đó hơn 4 tiếng
Ting - cửa phòng mở ra, hai vị bác sĩ mệt mỏi lau mồ hôi
_cô ấy sao rồi?- hắn hấp tấp
_thưa, tiểu thư không sao, viên đạn chỉ sượt qua vai nên không có gì lo lắng- bác sĩ ôn tồn nói
_cảm ơn- hắn bước vào phòng bệnh của nó
Nó đang nằm đó, sắc mặc tái nhợt, tim hắn khẽ đau, nếu người nằm đó là hắn, nếu hắn thay nó chịu đựng thì tốt rồi, nhưng...tất cả chỉ là nếu. Nắm lấy bàn tay lạnh giá thiếu sức sống của nó và siết chặt, hắn muốn truyền hơi ấm của mình vào nó
_bà xã à! em thật ngốc, lần này anh sẽ phạt em cho coi- hắn hôn trán nó rồi ra ngoài
-----------------------------------------------------------------------
Sáng, mắt nó khẽ nheo và từ từ mở ra, việc nghĩ đến đầu tiên là hắn phải nằm bên cạnh, nắm tay nó và mắt ươn ướt nữa chứ -_- Nhưng chả có ai, sao kì vậy? trong WC cũng không có, hắn bỏ nó rồi hả?
_tìm ck sao?- Mindy nhếch môi
_nói gì thế hả?- nó đỏ mặt quát
_hừm...đêm qua Harry chỉ đưa mày tới đây rồi về à- Jenny phụ họa
_sao? tên chết bằm- nó bực bội nằm trên giường
_ráng chịu đi cưng- Emily cũng không kém
_trình độ nói móc của mấy người ngày càng lên cao ha?- nó xỉa xói
_nhờ Anh Thư cả- cả ba che miệng cười
_hừ...nhưng...nhưng tại sao lại như vậy? huhuhu- nó ôm Emily tức tưởi
_vẫn không biết à?- Mindy hỏi
_sao biết được, hỏi câu nghe...- nó trề môi
_là phạt mày đó- Jenny nói
_hửm?- nó khó hiểu
_nghĩa là cậu ấy muốn cậu hối hận về chuyện đến Dominic- Emily giải thích
_gì chứ? tao không đến đó là anh ta chết lâu rồi- nó bức xúc
_nhưng thà cậu ta bị còn hơn là cậu ta thấy mày chịu dùm cậu ta- Mindy
_?????- nghe câu nói của Mindy, trong đầu nó toàn dấu hỏi
_ngu ngốc, là cậu ấy sẽ đau...đau rất là đau...đau ơi là đau khi mày bị thương á- Jenny cốc đầu nó
_hiểu rồi- nó bí xị
_mà tao thấy cậu ấy đáng thương hơn- Mindy ngẫm nghĩ
_why?- cả ba thắc mắc
_tao thấy hắn ta nhớ mày hơn là mày nhớ hắn
_chi tiết nào khiến mày nghĩ vậy?- nó nhìn cô
_ưm...hay thẫn thờ, còn nằm trong phòng mày suốt
_có gì khác nhau, ở chung mà- nó bĩu môi
_ahahaha- bỗng dưng Jenny ôm bụng cười
_gì vậy mẹ, động kinh à?- Emily kì thị
_không...không có...hí hí- cô vẫn cười
_có gì nói ra đi- Mindy và nó hối thúc
_phòng...phòng mày màu gì?- cô hỏi
_hồng phấn- nó đáp
_hí hí...xung quanh thế nào?- cô nén cười hỏi
_quần áo, giày dép, túi xách- nó trả lời
_á hahaha, thử tưởng tượng Harry nằm trong phòng mày đi- cô nói
Cả ba bắt đầu tưởng tượng, một căn hồng màu hồng nữ tính, xung quanh là quần áo, phụ kiện của con gái, và trên chiếc giường cũng màu hồng, có một chàng trai buồn bã nằm đó, nước mắt tuôn rơi, người con trai đó là hắn, ôi thôi! khung cảnh không phù hợp tí nào, nghĩ đến hắn ngồi vào bàn và trang điểm, ướm váy, giày dép lên người, eo....
_hahahaha- Emily và Mindy ôm bụng cười
_mày...mày nghĩ đi đâu thế, con biến thái- mặt nó đen thui mắng Jenny
_tao...tao nói...haha...Harry chứ có nói...mày đâu- cô khổ sỡ trả lời
_hừ...về mà ôm cái giấc mộng của tụi bây đi- nó chỉ tay
_ha...được...được rồi, nghỉ đi nha- Emily cười cợt
Nó sau khi xua đuổi đám bạn trời đánh thì nắm xuống nghĩ ngợi, nhớ hắn quá đi, vậy mà còn dám phạt nó, nếu nó không tới kịp, có lẽ bây giờ người nằm đây là hắn rồi....BẤT CÔNG....