Mục lục
Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Cảm nhận được lưỡi kiếm đỏ còn hơn màu tóc của mình đang nặng nề đặt lên vai, kề ngay bên cổ, Luyện Mộng Tình toàn thân cứng đờ…
Nàng đã từng chứng kiến sự khủng bố của thanh kiếm này, biết nó là thứ mà ngay cả những viễn sinh Đế Binh như Chí Tôn Long Kiếm của Long Ngạo Thiên hay Ma Nguyệt Nhận của Thủy Hoàng cũng có thể chém cho rạn nứt.

Không dám di động thân thể dù chỉ một chút, Luyện Mộng Tình hô lên:
“Ta không có ý đồ xấu!”
“Hừ!” Lạc Nam hừ một tiếng, rút Lạc Hồng Kiếm trở về thản nhiên nói:
“Nếu có ý xấu nàng đã sớm đầu lìa khỏi cổ!”
Luyện Mộng Tình lúc này mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, vuốt vuốt bộ ngực sữa còn đang phập phồng, quay người lại hung hăng lườm hắn:
“Ngươi là kẻ không biết thương hoa tiếc ngọc, thật không hiểu sao nhiều nữ nhân như vậy mù quáng!”
Cái lườm này ẩn chứa phong tình vạn chủng, quyến rũ tận xương, nam nhân bình thường chỉ sợ đã sớm thất thủ với đại danh của Xích Luyện Ma Nữ.

Bất quá Lạc Nam lại thản nhiên nhún vai: “Ta chỉ ôn nhu với nữ nhân của mình!”
Luyện Mộng Tình nghe vậy gò má ửng đỏ, bờ môi mộng nước nhẹ cắn, đầu lưỡi thơm tho như tiểu xà nhẹ liếm viền môi, sóng mắt lưu chuyển, thổ khí như lan:
“Người ta cũng muốn được đối xử ôn nhu nha!”
“Làm nữ nô của ta cũng sẽ rất được cưng chiều!” Lạc Nam gật gù nói.

“Ngươi muốn chết!” Luyện Mộng Tình nổi giận, Ma Hồn ầm ầm tiến ra ngưng tụ thành hai thanh Xiềng Xích, hung hăng bắn về phía hắn.

Lạc Nam dửng dưng như không, đỉnh đầu hiện ra Hồn Hồ Như Ý cấp tốc xoay tròn.

ẦM ẦM ẦM ẦM…
Vô tận Hồn Lực bên trong Hồn Hồ Như Ý kết thành thiên la địa võng bắn ra ngoài.

Những Ma Hồn Xiềng Xích của Luyện Mộng Tình liền bị thiên la địa võng phong tỏa.

Thiên la địa võng vẫn tiếp tục trùm về phía nàng.

Luyện Mộng Tình biến mất tại chỗ, vừa xuất hiện một lần nữa đã ở phía sau lưng Lạc Nam.

Chỉ là dường như đùa bỡn nàng trong lòng bàn tay, đã sớm có vài thanh Phượng Tâm Kiếm ở nơi Luyện Mộng Tình vừa hiện ra đâm về phía nàng.

“Đừng mà!” Luyện Mộng Tình hãi hùng khiếp vía, nam nhân này quá mức khủng bố rồi.

Phượng Tâm Kiếm chỉ còn cách bờ mông to tròn của nàng trong gang tấc.

“Thủ đoạn vừa rồi của nàng là gì?” Lạc Nam hiếu kỳ hỏi.

Cơ thể tiêu thất ở vị trí cũ rồi xuất hiện ở một nơi khác còn nhanh hơn cả Tốc Biến, Dịch Chuyển Tức Thời của hắn cũng có thể làm được nhưng sẽ tiêu hao rất nhiều.

Nếu không có Dò Thám Tương Lai, Lạc Nam cũng không thể đi trước Luyện Mộng Tình một bước, biết được nơi nàng sẽ xuất hiện.

“Hừ, sao ta phải nói cho ngươi?” Luyện Mộng Tinh hung hăng trừng hắn.

KENG~!
Phượng Tâm Kiếm đụng vào bờ mông nàng, đem lớp vải quần xé toạc ra để lộ da thịt căng tròn trắng nõn.


“Đó là Thuấn Ảnh, môn thân pháp sở trường của ta!” Luyện Mộng Tình vội vàng nói:
“Ở trong phạm vi nhất định, có thể để lại một ảo ảnh ở vị trí cũ, bản thể xuất hiện ở một nơi khác theo mong muốn!”
“Không tệ!” Lạc Nam khen ngợi một tiếng, bất quá với khí độ của hắn cũng lười tham lam Thân Pháp của nàng, chỉ trầm giọng hỏi:
“Nếu ta nhớ không lầm thì chúng ta chính là địch nhân, nàng dám đơn thương độc mã đi khiêu khích địch nhân, đừng tưởng rằng ta không giết nữ nhân!”
“Chúng ta không phải địch nhân, ta đã rời khỏi Tru Nghịch Liên Minh!” Luyện Mộng Tình cực kỳ nghiêm túc nói.

“Lý do?” Lạc Nam ánh mắt híp lại.

“Hừ!” Luyện Mộng Tình kiêu ngạo ngẩng đầu, môi đỏ vểnh lên nói:
“Luyện Mộng Tình ta không phải kẻ vong ơn bội nghĩa, ngươi giúp ta rời khỏi Địa Ngục Môn giam cầm, ta sẽ không cùng ngươi đứng ở phía đối nghịch!”
“Chuyện Địa Ngục Môn không liên quan đến ta!” Lạc Nam bình thản nói.

“Haha!” Luyện Mộng Tình nở nụ cười khinh bỉ:
“Toàn bộ vũ trụ hiện tại đã kết luận Hắc Ám Vĩnh Kiếp cũng là bị trang giấy hoàng kim thần bí của ngươi thu mất một cách vô thanh vô thức, ngoài ngươi ra còn ai có bản lĩnh đó?”
Lạc Nam thở dài một tiếng trong lòng.

Người trong thế gian này chẳng có ai là ngu xuẩn.

Trước đó bọn hắn không biết Hắc Ám Vĩnh Kiếp vì sao mất tích bí ẩn, nhưng khi được chứng kiến trang giấy hoàng kim cường thế cướp đoạt Tam Muội Chân Hỏa, muốn không liên tưởng đến Hắc Ám Vĩnh Kiếp cũng khó.

Đã trang giấy có thể cường thế thu lấy Tam Muội Chân Hỏa, khả năng nó đoạt mất Hắc Ám Vĩnh Kiếp cũng rất cao.

Chẳng qua Lạc Nam hiện tại uy thế quá mạnh nên không ai dám tìm đến hắn để đòi lại tài sản thất lạc bên trong mà thôi.

Thậm chí Lạc Nam có thể đòi ngược lại bọn hắn phải trả ân tình cứu giúp thoát khỏi Địa Ngục Môn giam cầm.

Hắn có quyền lực và sức mạnh, quyền quyết định thuộc về hắn.

“Nàng tự ý rời khỏi Tru Nghịch Liên Minh mà bọn hắn không ngăn cản à?” Lạc Nam nghi ngờ nhìn Luyện Mộng Tình nói.

“Danh tiếng của ta ở Ma Giới rất lớn, Tru Nghịch Liên Minh nếu dám gây khó dễ cho ta chắc chắn sẽ bị nhiều thế lực ở Ma Giới sinh ra địch ý!” Luyện Mộng Tình kiêu ngạo nói ra.

Lạc Nam bừng tỉnh, xem ra thân phận đệ nhất mỹ nhân Ma giới cũng không phải chỉ để nghe cho vui, Tru Nghịch Liên Minh hiện tại đang muốn lôi kéo càng nhiều thế lực càng tốt, sẽ không vì đắc tội Luyện Mộng Tình mà gây nên Ma Giới bất mãn.

“Được rồi, nàng có thể đi, chuyện thù địch ta không chấp!” Lạc Nam phất phất tay, thu hồi Phượng Tâm Kiếm.

Luyện Mộng Tình bất ngờ trước thái độ dửng dưng của hắn, nàng lớn tiếng quát:
“Ngươi không muốn ta vào Liên Quân của ngươi a?”
“Vì sao ta lại muốn?” Lạc Nam hỏi ngược lại.

“Chỉ cần ta mở miệng một tiếng, rất nhiều thế lực và nam nhân của Ma Giới sẽ ủng hộ ngươi!” Luyện Mộng Tình tự tin nói: “Điều này cực kỳ có lợi cho dã tâm của ngươi!”
Lạc Nam lại là lắc đầu, áo choàng tung bay, khí phách cười dài:
“Nếu cần đến danh tiếng của một nữ nhân để thu mua thiên hạ, Lạc Nam ta có bản lĩnh gì chứ? Ta không thích nhất chính là lợi dụng nữ nhân để mang về lợi ích cho mình!”
Luyện Mộng Tình ngây ngẩn cả người.


Lạc Nam tiến vào trong Bá Vũ Điện, chỉ để lại âm thanh nhàn nhạt:
“Ngược lại so với mỹ sắc, ta càng tán thưởng năng lực chiến đấu của nàng, nếu thật sự có lòng…cứ đến Côn Lôn Giới báo danh!”
NGAO NGAO NGAO NGAO!
Cửu đại Kim Cương Thiên Long cường hoành gào thét, đạp vỡ không gian lao vọt đi.

Luyện Mộng Tình vẫn đứng im tại chỗ nhìn theo Bá Vũ Điện khuất dạng khỏi tầm mắt.

Cảm giác mát lạnh nơi bờ mông khiến nàng rùng mình, vội vàng dùng lực lượng khôi phục lại y phục rách rưới.

Nàng vô thức nhoẻn miệng cười như yêu nữ, ngón tay ngọc ngà mân mê bờ môi đỏ mộng:
“Ta sẽ khiến ngươi nhận ra tầm quan trọng của Luyện Mộng Tình này!”

Việt Long Đế Quốc.

Ngày hôm nay, ba vị Chủ Mẫu thần bí của Việt Long Đế Quốc đều xuất hiện bên ngoài thành trì, trước sự chứng kiến của toàn bộ Tiên Ma Vực.

“Trời ạ, ba nàng đẹp quá…đời này ta chưa từng thấy nữ nhân nào đẹp như vậy!”
“Ngu xuẩn, ngươi đến Thiên Địa Hội chưa? Mộng Chi Tiên Tử, Liễu Tú Quyên chấp sự đều đẹp không kém!”
“Nhưng các nàng ấy xuất hiện thường xuyên, còn ba vị chủ mẫu ngày thường mỹ dung không lộ, sẽ tạo cảm giác mới lạ!”
“Nói mới để ý, ba vị chủ mẫu cùng lúc xuất hiện quả là chuyện hiếm có!”
“Chẳng lẽ các nàng chờ đợi vị Đế Vương thần bí của Việt Long Đế Quốc!”
“Không biết, cứ chờ mà xem!”
“Hức, có được một người đã là phúc tu 18 kiếp, tên khốn Đế Vương kia vậy mà có cả ba, ta ghen ghét đến chết!”
“Nói nhỏ thôi, cẩn thận đầu ngươi không giữ được!”
Toàn bộ Tiên Ma Vực nghị luận ầm ĩ.

Từ khi Việt Long Đế Quốc cho thấy chiến lực khủng khiếp của mình, đã nghiễm nhiên trở thành thế lực cường đại nhất ở Tiên Ma Vực.

Mỗi một động tĩnh đều sẽ gây nên vô số ánh mắt chú ý, đề phòng.

Hôm nay ba vị chủ mẫu cao quý cùng lúc xuất hiện, khó tránh khỏi gây nên nhiều người tò mò, không biết các nàng đang chờ đón ai.

ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM…
Vô cùng đột ngột, toàn bộ Tiên Ma Vực oanh động dữ dội lên.

Toàn trường kinh hãi nhìn ra thiên không, chỉ thấy vô số bóng người đang hàng lâm mà đến.

Đó là một đội quân tinh tuệ với uy thế ngập trời, chiến ý ngang dọc thương khung, sát cơ quét ngang cửu thiên thập địa quét ngang bốn phía như vừa bước ra từ gió tanh mưa máu.

Mỗi một binh sĩ đều sống lưng thẳng tắp, hành quân nghiêm minh, hình thể lực lưỡng như sắt thép.

Bọn hắn thân khoác Sơn Hải Chiến Giáp, bên trên chiến giáp là vô số cảnh tượng điêu khắc tỉ mỉ tượng trưng cho một nền phong tục, văn hóa lâu đời lưu truyền qua nhiều thế hệ.


Vạn quân hành tẩu, uy chấn bát phương.

“Hít, đó là quân đội nào? Chỉ riêng khí thế đã khiến linh hồn ta run rẩy!”
Vô số tu sĩ bị cổ quân đội kinh khủng kia làm cho khiếp đảm.

“Nếu lão phu nhớ không lầm, đây là Thủy Hoang Quân của Thủy Hoang Cổ Tộc!” Một vị Địa Đế nghiêm nghị nói.

“Thủy Hoang Cổ Tộc? chẳng phải chủng tộc này đã suy tàn từ lâu, toàn tộc chỉ còn số ít Thiên Đế thôi sao?”
“Ngươi thì biết cái gì?” Có người kiến thức không tồi mắng chửi, kiêng dè đến cực điểm:
“Thủy Hoang Tộc tuy cường giả đỉnh cao không còn bao nhiêu, nhưng dựa vào sự thiện chiến tinh thông cả đất bằng và biển cả của mỗi một vị tộc nhân, Quân Đội của bọn hắn vẫn luôn nằm trong top đầu vũ trụ!”
“Thủy Hoang Quân có thể chiến đấu trong mọi hoàn cảnh khắc nghiệt, ngay cả Thiên Binh Thiên Tướng cũng không dám chắc sẽ thắng được bọn hắn!”
“Suỵt, Thủy Hoang Quân đến rồi!” Vô số người vội vàng ngậm miệng, trong lòng thấp thỏm lo âu.

Chẳng lẽ Thủy Hoang Quân muốn quét ngang Tiên Ma Vực?
Sơn thủy luân chuyển, đội quân khủng bố thoáng chốc đã tiếp cận Tiên Ma Vực.

Toàn trường nín thở, bởi vì bọn hắn nhìn thấy một cảnh tượng.

Người chấp chưởng Thủy Hoang Quân vậy mà lại là một vị nữ nhân tuyệt mỹ không cách nào hình dung.

Cảm giác mà nàng mang đến quá khiến lòng người rung động, làm vô số nam nhân vô thức sinh ra tự tin mặc cảm, không dám nhìn thẳng sẽ làm khinh nhờn đến nàng.

Đó là một vị nữ tử khoác lấy chiến giáp màu bạc như ngân quang, tóc dài xanh như đại dương được búi cao, ngũ quan sắc sảo từng đường nét như được thiên nhiên khắc gọt, khí phách xuất chúng ép đến người khác thở không nổi.

“Nàng chẽ là là vị tân nữ hoàng của Thủy Hoang Tộc mà gần đây thiên hạ vẫn luôn đồn đại?”
Trong đầu vô số người xuất hiện suy nghĩ.

Thủy Hoang Nữ Hoàng không bận tâm đến sự kính nể và mến mộ của toàn trường.

Nàng xoay người khỏi lưng Dạ Chiếu Ngọc Sư Tử, chậm rãi bước đến phía trước Việt Long Đế Quốc, ánh mắt đảo qua ba vị chủ mẫu vẫn đứng ở nơi đó.

Từng đôi mắt đẹp chăm chú nhìn nhau, im hơi lặng tiếng.

Trong bầu không khí muốn nín thở của vô số người đang quan sát.

Ba vị chủ mẫu đột ngột như gió lao vụt đến.

“Không xong, đại chiến đến!”
Chẳng biết là ai tâm lý yếu hét ầm lên.

Cảnh tượng tiếp theo lại khiến vô số người trợn mắt há hốc mồm.

Bốn vị tuyệt sắc mỹ nữ, mười phân vẹn mười ôm chầm lấy nhau, nở nụ cười từ tận đáy lòng, oanh oanh yến yến.

“Nhược Tuyết, ngươi biến đổi quá lớn, chúng ta thật sự xém chút nhìn không ra!” Diễm Hồng Liên quan sát Yên Nhược Tuyết từ trên xuống dưới.

“Phong thái của Nữ Hoàng!” Băng Lam Tịch than thở không thôi.

“Khanh khách, không hổ danh là bà cả Hậu Cung!” Vương Y Vận che miệng cười trêu chọc.

Nếu là trước đây, Yên Nhược Tuyết sẽ đỏ mặt thẹn thùng trước các tỷ muội đùa cợt, nhưng hiện tại nàng chỉ điềm tĩnh mỉm cười, ung dung nói:

“Vào trong rồi nói, phu quân chúng ta không thích để nhiều người ngắm nhìn nữ nhân của hắn!”
Mấy nữ liếc mắt nhìn quanh, quả thật đang có vô số kẻ si mê nhìn lấy các nàng.

“Được rồi, vẫn nghe lời bà cả vậy!”
Rất nhanh, bốn người các nàng đã tiến vào Việt Long Đế Quốc, để lại Thủy Hoang Quân trấn thủ phía ngoài, đem toàn bộ thành trì thủ hộ chặt chẽ.

Mà lúc này, khi nghe được đối thoại của các nàng, toàn bộ Tiên Ma Vực đứng hình mất khoảng vài giây, sau đó như ong vỡ tổ điên cuồng nhốn nháo:
“Trời ạ, các nàng lại là tỷ muội?”
“Dựa theo các nói chuyện, rõ ràng là thờ chung một chồng, Thủy Hoang Nữ Hoàng chính là bà cả!”
“Ta xxx, tên Đế Vương của Việt Long Đế Quốc là kẻ khốn kiếp nào? Ta phải liều mạng với hắn!”
“Không được nha, các nàng đều là nữ thần của ta!”
“Khoan đã, các ngươi hình như quên mất một điều, Thủy Hoang Nữ Hoàng chính là Yên Nhược Tuyết, nàng đã có nam nhân!”
“Đúng rồi, nghe nói Yên Nhược Tuyết là hồng nhan tri kỷ của Côn Lôn Thiếu Chủ, Thủy Hoang Tộc và Côn Lôn Giới đã sớm có quan hệ mật thiết!”
“Trời ạ, chẳng lẽ Việt Long Đế Vương cướp mất nữ nhân của Côn Lôn Thiếu Chủ?” Một tên thanh niên kinh hãi ôm đầu gầm thét.

Chỉ là vừa mới nói xong, hắn lại phát hiện có vô số ánh mắt quái dị nhìn lấy mình.

“Ta nói gì sai sao?” Thanh niên nuốt nước bọt hỏi.

“Ngươi biết Việt Long Đế Vương là ai sao?” Một lão già hỏi.

“Không biết a…” Thanh niên ngơ ngác lắc đầu: “Chẳng lẽ các ngươi biết?”
“Ba vị chủ mẫu của Việt Long Đế Quốc là tỷ muội tốt của Thủy Hoang Nữ Hoàng, mà Thủy Hoang Nữ Hoàng lại chính là nữ nhân của Côn Lôn Thiếu Chủ!” Lão già sâu kín nói:
“Vậy ngươi nói xem Việt Long Đế Vương là ai?”
Thanh niên đồng tử trừng lớn, hô hấp trở nên ồ ồ, hồi lâu mới khó tin cà lăm lắp ba lắp bắp:
“Ý của ngươi…Việt Long Đế Vương và Côn Lôn Thiếu Chủ là một người?”
Toàn trường nhất thời hô hấp không thông, lượng tin tức quá lớn khiến bọn hắn thở không nổi.

“Không những bọn hắn là một người!” Lão già thở từng ngụm nặng nề, giọng điệu đầy khiếp đảm:
“Mà Đan Thần Quán Quân, Thiếu Đế Quán Quân, kẻ đứng đầu Liên Quân Nghịch Long, kẻ dẫn dắt Tiên Ma Cung, Vạn Cổ Đệ Nhất Yêu Nghiệt đều là một người!”
Lời vừa nói ra, ngay cả hắn cũng không dám tin vào tất cả.

Toàn bộ Tiên Ma Vực im ắng đến mức ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Bọn hắn vẫn đang chìm vào rung động trước thực tại khủng bố.

NGAO NGAO NGAO NGAO NGAO NGAO!
Cửu đại Kim Cương Thiên Long gầm thét khiến tất cả lấy lại tinh thần.

Bá Vũ Điện đã xuyên qua không gian, bá đạo hiện diện trên bầu trời Việt Long Đế Quốc.

Lạc Nam đứng trên đỉnh cung điện, trong lòng ngỗn ngang cảm xúc phức tạp pha lẫn vô tận lưu luyến và hoài niệm nhìn xuống vạn vật bên dưới.

RỐNG!
Toàn bộ thiên địa Tiên Ma Vực reo hò, một con Ngũ Trảo Kim Long uy nghiêm cao quý phá không mà ra, bay đến trước mặt Lạc Nam.

“Giới Linh!”
Trong ánh mắt kinh hoàng của chúng sinh, giới linh của Tiên Ma Vực ngoan ngoãn cúi đầu trước thân ảnh của nam nhân đó.

Lạc Nam đưa ta vỗ vỗ đầu nó tán thưởng, bờ môi đơn bạc khẽ nhếch lên:
“Ta đã về!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK