Mục lục
Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Có hai vị tiền bối Bồ Đề Thụ và Luân Hồi Thụ trợ giúp, mọi lo lắng của Lạc Nam đều đã được giải quyết.

Mộ Sắc Vy, Hắc Trư, Tây Phương Giáo chủ chúng cường giả cấp tốc luyện bùa, đáp ứng đủ số lượng cần phân phối cho tất cả thế hệ hậu bối chưa đột phá Tiên Vương.

Thậm chí khi có Bồ Đề Thụ tọa trấn mang đến khí tức của Phật thần thánh trang nghiêm với khả năng khu trừ, ngăn cản những thứ âm tà như nguyền rủa, củng cố bản tâm để áp chế tâm ma càng giúp quá trình khổ luyện của mọi người trở nên an toàn hơn.

Những ai bị tẩu hỏa nhập ma không thể tự vượt qua được nữa sẽ được đặt dưới gốc cây Bồ Đề xua tan chướng khí để tránh bản tâm vụn vỡ, giảm tải áp lực công việc cho các Luyện Đan Sư, nhóm mấy nữ Hải U Quỳnh, Hải Linh Lung.

Nói tóm lại cứ theo đà này, trong tương lai không xa, tin chắc không chỉ quân đội mà mỗi một tu sĩ bình thường dưới trướng của Lạc Nam đều sẽ là tam tu toàn diện, có được tâm cảnh hơn người, khả năng thích ứng hoàn cảnh cực tốt, trở thành tinh nhuệ bên trong tinh nhuệ.

Người người đều sẽ nhất phi trùng thiên, mở ra một thời đại thịnh thế huy hoàng mới của vũ trụ.

Chợt không gian gợn sóng, thân ảnh Tuế Nguyệt xuất hiện bên cạnh hắn, giọng điệu có chút mất tự nhiên:
“Ngươi đi theo ta một chút…”
Mặc dù nói chuyện với hắn nhưng mắt của nàng cứ nhìn sang một bên, không dám nhìn thẳng hắn.

Lạc Nam hồ nghi nhìn lấy nàng thắc mắc, hắn chưa từng nhìn thấy một Tuế Nguyệt thong dong bình tĩnh lại có dáng vẻ như vậy.

“Mẫu…mẫu thân của ta muốn gặp ngươi!” Tuế Nguyệt lí nhí cực nhỏ nói, nếu không phải Lạc Nam vẫn luôn chăm chú vểnh tai chắc chắn không thể nào biết được nàng vừa nói gì.

“Hắc hắc!” Lạc Nam nghe xong mừng rỡ nở một nụ cười xấu xa:
“Thì ra là nhạc mẫu muốn xem mặt con rể, lập tức đi liền!”
Hắn nắm lấy bàn tay ngọc ngà mềm mại của nàng lôi đi.

Tuế Nguyệt theo bản năng rụt tay lại.

Lạc Nam sắc mặt tối sầm, uy hiếp nói: “Nắm tay cũng không được, chẳng lẽ nàng muốn nhạc mẫu lo lắng quan hệ giữa chúng ta không tốt?”
Tuế Nguyệt cắn cắn cánh môi, gò má hồng hồng vô cùng lúng túng.

Đệ nhất cường giả như nàng cũng như một tờ giấy trắng trong chuyện cảm tình nam nữ.

Lạc Nam được nước lấn tới, lần này chẳng những nắm tay, còn vòng qua ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn như rắn nước không xương của nàng.

Ngửi thấy hương thơm da thịt thoang thoảng tự nhiên từ trên người nàng truyền sang, Lạc Nam thoải mái đến mê hồn, hương thơm của nữ nhân thật sự là thứ khó thể giải thích.

Dù không sở hữu Thiên Hương Ngọc Thể diệu dụng như Á Hy Thần nhưng mùi cơ thể của các nàng vẫn khiến hắn đắm say.

Cảm giác được hơi thở nóng rực của nam nhân ở rất gần, Tuế Nguyệt toàn thân cứng ngắt, nhịp tim đập rộn lên nhưng không đẩy hắn ra nữa.

“Vậy mới ngoan.

” Lạc Nam ôn nhu nở nụ cười:
“Tiểu Cẩn Nguyệt đã hứa gả cho ca ca, không thể nuốt lời được!”

“Đừng có nói nữa!” Tuế Nguyệt giả vờ làm mặt vô cảm: “Đi thôi!”
Lạc Nam âm thầm buồn cười nhún nhún vai, tiếng nhịp tim đập thình thịch của nàng hắn nghe thấy rõ ràng.

Hai người trực tiếp dịch chuyển không gian đến Cẩn Gia.

Nơi này nằm ở một chỗ hẻo lánh tại Tiên Ma Vực, khuất sau mấy ngọn núi lớn gần như cô lập với chốn huyên náo ở bên ngoài.

Mặc dù như vậy, gần đây tộc nhân của Cẩn Gia cũng bị tra tấn đến chết đi sống lại, cũng may có Tuế Nguyệt luôn ở bên cạnh hỗ trợ mới không xảy ra trường hợp đáng tiếc nào.

Cẩn Gia từ lâu đã được Việt Long Đế Quốc thu phục vào lãnh thổ nên vẫn nằm trong phạm trù nguyền rủa của địch nhân, bị liên lụy chịu không ít khổ cực.

Bất quá đã sớm biết tiểu thư nhà mình sẽ mang theo cô gia trở về, toàn bộ Cẩn Gia đều đã sớm đi ra ngoài nghênh đón.

Từng là một gia tộc không nhỏ nhưng hiện nay tộc nhân Cẩn Gia còn chưa đến trăm người, đa phần là người già và trẻ nhỏ.

Cẩn Hào và Cẩn Huệ đứng đầu đội ngũ.

“A, tiểu thư mang cô gia về thật kìa!” Chứng kiến Tuế Nguyệt xuất hiện cùng một nam tử với bộ dạng thân thiết, một đám trẻ nít của Cẩn Gia hiếu kỳ mắt to mắt nhỏ mở chằm chằm.

“Khoan đã…”
Cẩn Hào và một đám trưởng lão, lão nhân của Cẩn Gia vô thức nuốt một ngụm nước bọt, cảm giác có gì đó không đúng lắm.

Chỉ thấy nam nhân đi cùng Tuế Nguyệt mày kiếm mắt sáng, dáng vẻ đường đường, thân thể cực kỳ cân đối, khí vũ hiên ngang, thân khoác hoàng bào màu trắng càng khiến hắn phong thần tuấn lãng.

Nói về dung mạo, đời này bọn hắn hiếm thấy nam nhân nào có được vẻ bề ngoài như vậy.

Nói hắn anh tuấn quá mức da trắng môi đỏ như nữ nhân cũng không phải, nói hắn thô kệch như nam nhân tục tằng cũng không phải, nói hắn cao lớn cũng không phải, nói hắn nhỏ con càng không phải, uy nghiêm cứng rắn không phải, ôn hòa hiền lành cũng không…
Nam nhân này mỗi thứ có một chút chứ không quá nổi bật về bất kỳ khía cạnh nào.

Nhưng khi tổng hợp mỗi thứ một chút đó lại với nhau lại trở nên độc nhất vô nhị, vừa nhìn là khó thể nào quên được.

“Hắn là…”
Càng đến gần, đồng tử Cẩn Hào cùng chúng trưởng lão Cẩn Gia càng co rút lại mãnh liệt.

Nếu là trước đây bọn hắn còn cô lậu quả văn không biết chuyện xảy ra bên ngoài nhưng vừa mới rồi toàn bộ thế giới đều được thiết lập Trận Pháp chiếu rọi cảnh tượng thiên cổ lưu danh kia.

Người nam nhân kia chính là nhân vật chính xuất hiện trong màn ảnh, từng câu từng chữ của hắn nói ra đều khiến vạn vật sinh linh nhiệt huyết sôi trào, Cẩn Gia cũng không ngoại lệ, thấm thía từng chữ một.

Thậm chí Cẩn Hào còn phải thừa nhận rằng sau khi tìm lại được nữ nhi, lòng quyết tâm và chiến ý phấn đấu thời tráng niên của hắn đã phục hồi trở lại, muốn dựa vào quá trình nguyền rủa khổ luyện để một lần nữa bước chân vào con đường cường giả tưởng như đã đóng lại từ lâu kia.

Mà người thức tỉnh ý chí đó của hắn không ai khác chính là người đang ôm eo nữ nhi của hắn.

Cẩn Hào toàn thân rung mạnh, mang theo các vị Trưởng Lão vội vàng bước lên, kích động đến sắc mặt đỏ bừng, cả đám đồng loạt muốn hành lễ quỳ gối:
“Cẩn gia tham kiến Bệ Hạ!”

Bởi vì Cẩn Gia đầu nhập vào Việt Long Đế Quốc, mà Lạc Nam chính là Quốc Chủ…cho nên bọn họ xưng Lạc Nam là Bệ Hạ vô cùng hợp tình hợp lý.

Bất quá lời này vào tai Lạc Nam lại khiến hắn bất đắc dĩ.

Một tay nhẹ phất, không gian nâng đỡ thân thể đám người Cẩn Hào không để bọn hắn phải quỳ xuống.

Ngược lại hắn còn chắp tay, lễ độ ôn tồn nói: “Tiểu tử Lạc Nam gặp qua nhạc phụ, gặp qua các vị Trưởng Lão!”
“Không dám nhận, không dám nhận!” Cẩn Hào cùng một đám lão già Cẩn Gia giọng điệu lắp bắp, lúng túng đến cực điểm.

Bọn hắn có cảm giác như rồng đang đến nhà tôm, áp lực trong lòng nặng nề như chưa từng có.

Cả đời này, có lẽ bọn hắn cũng không nghĩ rằng mình sẽ được tận mắt diện kiến đại nhân vật như Lạc Nam, huống hồ gì còn được hắn chắp tay hành lễ?
Vài ông lão tuổi cao xém chút kích động đến mức ngất đi, lệ nóng doanh tròng.

“Trời ạ, cô gia của tiểu thư chính là Hoàng Đế của chúng ta!”
“Nào chỉ là Hoàng Đế, ngài ấy chính là nam nhân quyền lực nhất vũ trụ lúc này!”
“Hít…ta đang nằm mơ!”
“Mơ cái gì mà mơ, tiểu thư xinh đẹp hơn tiên, cao quý ưu nhã không thua kém chút nào vị Nữ Hoàng của Côn Lôn, được cô gia yêu mến cũng là chuyện bình thường!”
Đám hậu bối Cẩn Gia xì xào bàn tán, từng ánh mắt non nớt phủ đầy ánh sao, mang theo sùng bái và cuồng nhiệt như gặp được thần tượng xem lấy Lạc Nam.

Tụi nhỏ hận không thể nhảy cẩng lên, đến xem thử phong thái một vị cái thế cường giả bằng da bằng thịt.

Bất quá bởi vì thân phận Lạc Nam quá mức dọa người, cả đám nhút nhát không dám nhìn thẳng hắn chứ đừng nói là đến gần.

Chỉ có một nhân vật duy nhất là ngoại lệ so với tất cả.

Chỉ thấy Cẩn Huệ chẳng biết từ bao giờ đã đến gần, kéo lấy Lạc Nam đánh giá từ trước ra sau, càng nhìn càng cảm thấy hài lòng, gật đầu liên tục, miệng khen ngợi không ngớt lời:
“Tốt tốt tốt con rể tốt…thật là tốt, ánh mắt của Tiểu Nguyệt đúng là vô cùng tốt, so với mẫu thân của nàng mạnh hơn nhiều lắm!”
Tuy đã nhìn thấy Lạc Nam qua hình ảnh truyền âm một lần, nhưng so với gặp ngoài thực tế, Cẩn Huệ càng hài lòng đến cực điểm.

“Khụ khụ…” Cẩn Hào ho khan một tiếng, lại không dám nói lời nào.

Hắn cũng phải thừa nhận lời thê tử mình là đúng sự thật.

Nếu so hắn với Lạc Nam, quả thật là như đom đóm trước ánh trăng vậy.

“Nhạc mẫu đại nhân đừng ca ngợi tiểu tế!” Lạc Nam khiêm tốn mỉm cười, nháy mắt nhìn sang Tuế Nguyệt đầy kiêu ngạo nói:
“So với đệ nhất cường giả tuyệt đại vô song như nàng, ta cảm thấy mình còn không xứng đấy!”
“Đệ nhất cường giả? Cái gì đệ nhất cường giả?” Cẩn Huệ tò mò, hào hứng bừng bừng hỏi.

Dường như hận không thể khai thác thêm bất cứ thông tin nào liên quan đến nữ nhi của mình.


Ở bên cạnh nàng, Cẩn Hào và đám trưởng lão nghe vậy ngẩng đầu lên, hô hấp có chút dồn dập khi nghĩ đến điều gì.

“Không sai!” Lạc Nam gật đầu, nắm tay Tuế Nguyệt nói:
“Nàng chính là Tuế Nguyệt Nữ Đế, nhân vật thành công đúc nên Thời Không Thánh Thể đầu tiên của vũ trụ, từng mệnh danh đệ nhất cường giả đương thời!”
“HÍT…”
Lời vừa nói ra, Cẩn Hào cùng tất cả tộc nhân Cẩn Gia xém chút bật ngửa, điên cuồng hít vào khí lạnh.

“Đệ nhất…nữ nhi…tiểu thư của Cẩn Gia chúng ta là đệ nhất cường giả?”
Bọn hắn có cảm giác như mình đang nằm mơ, mọi thứ xung quanh đều không chân thật.

Tuy ẩn cư và lánh đời nhưng Cẩn Gia thỉnh thoảng cũng cần ra ngoài mua sắm một ít thứ cần thiết cho cuộc sống.

Ngày Tuế Nguyệt sống sót trở về kinh động toàn bộ vũ trụ, Cẩn Gia ít nhiều cũng nghe qua một chút phong thanh…biết đến cái tên Tuế Nguyệt.

Nhưng có nằm mơ cũng không thể tưởng tượng nổi, càng không dám liên tưởng đến Tuế Nguyệt cao cao tại thượng kia chính là Tiểu Cẩn Nguyệt.

“Tiểu thư là Tuế Nguyệt Nữ Đế, cô gia là Việt Long Hoàng Đế…ông trời ạ!” Đại Trưởng Lão Cẩn Gia ngửa đầu rống lớn một tiếng, rốt cuộc không chịu nỗi chính thức ngất đi.

Chẳng ai có tâm tình đi nâng đỡ hắn, bởi vì bọn hắn cũng đang bận rộn giữ cho bản thân mình được bình tĩnh.

Cẩn Hào trong lòng ngũ vị tạp trần, vừa hạnh phúc lại vừa đau xót.

Hạnh phúc là khi thấy nữ nhi của mình đã trưởng thành có được thân phận hiển hách.

Đau xót là vì thương cho thân phận của nàng, chỉ một thân một mình lại đạt đến thành tựu như vậy sẽ phải trải qua bao nhiêu cay đắng chứ?
Lại nhìn sang Lạc Nam, phát hiện tình cảm giữa hắn và nữ nhi vô cùng tốt, Cẩn Hào trong lòng tràn đầy biết ơn.

Có lẽ cũng nhờ có Lạc Nam bầu bạn mà nữ nhi của hắn mới có kết cục viên mãn như vậy.

“Không hổ danh là nữ nhi bảo bối của ta!” Cẩn Huệ tự hào vô hạn, giọng điệu nức nở:
“Mẫu thân từ lâu đã biết nữ nhi của ta chắc chắn bất phàm…”
Có lẽ ở trong mắt một người mẹ như nàng, không bận tâm lắm về thân phận và thành tựu của Tuế Nguyệt.

Con dù lớn bao nhiêu cũng là con của phụ mẫu, con dù đạt được độ cao nào cũng là con của phụ mẫu…
Tuế Nguyệt vĩnh viễn là Tiểu Cẩn Nguyệt trong lòng nàng, điều này không thể thay đổi.

Lạc Nam thấy Cẩn Gia có được kết quả như thế này trong lòng cũng thở phào mãn nguyện.

Không uổng công hắn bất chấp sử dụng Loạn Nghịch Luân Hồi.

Cảm giác được bàn tay của mình bị nắm chặt, Lạc Nam quay mặt nhìn sang.

Hắn thấy Tuế Nguyệt chủ động nắm lấy tay mình, bên trong đôi mắt đẹp là nhu tình như nước.

Có lẽ nàng cũng đang suy nghĩ giống hắn, hiểu rằng hắn phải trả giá đến mức nào để nàng cùng phụ mẫu và gia tộc của nàng đoàn tụ.

Thậm chí đến tận lúc này, Loạn Nghịch Luân Hồi vẫn còn hạn chế chưa thể cứu lấy Long Lệ và Long Khinh trở về theo tâm nguyện của hắn.

“Đa tạ ngươi…” Tuế Nguyệt truyền âm nói.


Lạc Nam mỉm cười: “Khách khí cái gì? nàng là cô dâu nuôi từ bé của ta, ta không tốt với nàng thì tốt với ai?”
Tuế Nguyệt lần này không xấu hổ, nàng chỉ cảm thấy ngọt ngào bao phủ tâm trí và linh hồn mình.

Có lẽ đây là những tháng ngày hoàn mỹ nhất, tươi đẹp nhất trong cuộc đời của nàng.

Chẳng biết lấy từ đâu ra can đảm, nàng cắn lấy cánh môi anh đào, nhìn lấy Cẩn Huệ và Cẩn Hào đề nghị:
“Phần lớn thời gian trong đời của nữ nhi đều không ở bên cạnh phụ thân và mẫu thân…nhưng trong ngày hạnh phúc nhất cuộc đời mình, nữ nhi mong có phụ mẫu làm chủ, các trưởng bối làm chứng!”
“Nữ nhi muốn gả cho nam nhân này ở tại Cẩn Gia chúng ta!”
“Đương nhiên là được, đương nhiên là được rồi!” Cẩn Hào và Cẩn Huệ mừng rỡ xém chút khóc lên.

Bọn hắn cứ tưởng rằng mình đã bỏ lỡ những ngày quan trọng của nữ nhi trong cuộc đời, đó sẽ là tiếc nuối lớn nhất vô pháp bù đắp.

Nhưng nào ngờ nữ nhi lại tạo cơ hội cho phụ mẫu như hai người làm chủ ngày trọng đại nhất.

Mãn nguyện tột cùng.

“Mau đi chuẩn bị cho hôn lễ của tiểu thư!” Cẩn Hào gấp rút phân phó hạ nhân.

Ngay cả đại trưởng lão cũng bật người ngồi dậy chạy đi thu xếp.

Cẩn gia huyên náo kinh hỉ chưa từng có.

Lạc Nam vẫn chưa lấy lại tinh thần sau khi nghe xong, không dám tin nhìn chằm chằm khuôn mặt của nữ nhân bên cạnh mình.

Hắn không thể đọc được nội tâm của Tuế Nguyệt, không thể hiểu được tâm tình của nàng.

Hắn chỉ biết rằng nàng vừa nói muốn gả cho hắn, mọi thứ đến quá nhanh dù rằng hắn nằm mộng cũng muốn xảy ra một ngày như vậy.

“Tuế Nguyệt…nàng…suy nghĩ kỹ rồi chứ?” Nuốt một ngụm nước bọt, Lạc Nam truyền âm hỏi nàng.

Tuế Nguyệt yêu kiều liếc mắt: “Thế nào? ngươi không muốn?”
“Muốn!” Lạc Nam gật mạnh đầu, sủng ái vuốt lấy mái tóc như suối của nàng.

“Đã sớm hứa gả, ta cũng không nuốt lời!” Tuế Nguyệt ung dung khẽ cười:
“Huống hồ ngoài ngươi ra, đời này ta thật không nghĩ đến mình có thể thuộc về nam nhân nào khác!”
Nàng vẫn luôn quyết đoán như vậy, luôn trực tiếp như vậy.

Điều này đúng với phong phạm của nàng, một khi đã thích chính là lập tức nắm bắt.

Ngày hôm nay…nàng có một chút tư tâm riêng.

Nàng từng chứng kiến Lạc Nam cưới rất nhiều nữ nhân làm thê tử ở Việt Long Tinh, tổ chức đại hôn lễ một phu đa thê cực kỳ long trọng.

Nàng không muốn như vậy.

Tại Cẩn Gia này, hắn chỉ thuộc về một mình nàng, hôn lễ này cũng chỉ thuộc về hai người dù đơn sơ, mộc mạc.

“Xin lỗi các tỷ muội, Tuế Nguyệt ta sẽ ích kỷ lần này…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK