Mục lục
Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


RĂNG RẮC…
Trận Pháp đạt đến Đế Cấp Cực Phẩm bảo vệ xung quanh võ trường rạn nứt trước hai loại công kích kinh hoàng.

Các vết nứt ngày càng lớn dần, cuối cùng lan ra bốn phương tám hướng một cách chằn chịt như mạn nhện…
Đồ Long Chưởng khổng lồ ngàn trượng, va chạm cùng Côn Lôn Bạo Loạn Ấn có kích thước nhỏ hơn nó rất nhiều.

OÀNH!
Tai của cả Lạc Nam và Nữ Hoàng rỉ máu, dư ba tràn lan khắp không gian, nghiền vào da thịt của hai người, lực phản chấn làm mờ đôi mắt…
Lỗ chân lông của cả hai đã có máu phun trào, mà hốc mắt cũng trở nên đỏ tươi…
Bất quá mặc dù như vậy, Lạc Nam và Nữ Hoàng vẫn kiên trì gắt gao mở lớn hai mắt, nhìn kết quả cuối cùng…
RỐNG!
Hư ảnh Nghịch Long màu đỏ tru lên, chín tầng Sát Vực khiến nó dữ tợn không gì tả nổi, hai cái vuốt rồng chụp lấy Côn Lôn Bạo Loạn Ấn, muốn nghiền nát lấy nó.

Ấy thế mà, Côn Lôn Bạo Loạn Ấn lại cứng đầu không gì tả nổi, vô số luồng lực đẩy khủng bố bên trong nó vẫn đang đối kháng kịch liệt với vuốt rồng, cộng thêm Lôi Thiên Đế Lực và Lôi Thiên Ma Đế Lực ẩn chứa trong Côn Lôn Ấn không ngừng bạo tạc, đánh vào hư ảnh Nghịch Long khiến không gian vặn vẹo dữ dội.

Nhưng khi hai cổ lực lượng táo bạo chạm nhau, chúng nó không thể nghiền nát đối thủ trong thoáng chốc, lại trở nên cuồng bạo.

Côn Lôn Bạo Loạn Ấn như bom nguyên tử nổ tung, sức công phá không cách nào hình dung oanh tạc mà ra, muốn nghiền nát Đồ Long Chưởng thành cặn bã.

Mà hư ảnh Nghịch Long đỏ ngầu trong mắt cũng hiện lên vẻ phẫn nộ, lực lượng khắp thân rồng như sóng thần cuồn cuộn trấn áp vào trung tâm, muốn triệt để phong tỏa vụ nổ do Côn Lôn Bạo Loạn Ấn tạo ra.

Kết quả cuối cùng…
OÀNH!
Đồng quy vu tận…
Dư ba của vụ nổ như một làn sóng xung kích quét khắp võ trường…
PHỐC!
Lạc Nam cùng Nữ Hoàng đồng loạt phun máu, xương cốt toàn thân tan ra thành từng mảnh.

Bá Lực, Thiên Đế Lực, Thiên Ma Đế Lực, các luồng lực đẩy với sức ép bá đạo, Sát Vực, Chiến Vực…
Vụ nổ đã tạo ra một vùng tử địa, bao phủ khắp trời, nhấn chìm vạn vật, ngay cả Lạc Nam và Nữ Hoàng cũng như hòn đá nhỏ rơi vào biển rộng!
ĐÙNG!
Toàn bộ Đế Thiên Côn Lôn Giới chấn động kịch liệt.

Trận Pháp Đế Cấp Cực Phẩm phá toái, Võ Trường sụp đổ…
Hy Vũ Thành rạn nứt, bầu trời xuất hiện hư không loạn lưu, cảnh tượng như ngày tận thế.

“Chuyện gì xảy ra? là địch nhân tập kích Côn Lôn sao?”
Toàn bộ tu sĩ Côn Lôn Giới chấn kinh, vội vàng phá không bay lên cao quan sát.

“Không xong, Trận Pháp sụp đổ sẽ khiến Thiên Ma Lực của Nữ Hoàng lan tràn ra ngoài, sẽ bị Săn Ma Điện cảm ứng được!” Bắc Cung Hàm Ngọc trong người Lạc Nam thất thanh hét lên.

“Yên tâm! ta đã tính trước một bước này…” Lạc Nam mỉm cười, có chút suy nhược nói.

Hắn cố nén đau nhứt khiến mình như sắp ngất đi, lấy ra một bình Bất Tử Dược Thủy nuốt vào trong miệng.


Cấm Kỵ Chi Nhãn một lần nữa mở ra.

“Dịch Chuyển Tức Thời!”
Hồn Lực cuồn cuộn như thác bao trùm không gian, dịch chuyển kích hoạt.

Trong sự thán phục của Bắc Cung Hàm Ngọc, toàn bộ phạm vi ngàn dặm võ trường đột ngột bóc hơi tại chỗ, mang theo cả Lạc Nam và Nữ Hoàng còn ở bên trong.

Mà ngay tại lúc đó, toàn bộ tu sĩ Côn Lôn Giới đồng loạt hít sâu một ngụm khí lạnh.

Bởi vì bọn hắn vừa mới chứng kiến, Võ Trường khổng lồ nằm ở tận cùng Hy Vũ Thành đã hóa thành hư vô, chỉ để lại một cái lỗ đen kịch như thung lũng vô tận, sâu không thấy đáy.

Giường như nơi đó chưa từng có Võ Trường tồn tại…
“Chuyện gì xảy ra?” Côn Lôn Giới thật sâu lâm vào khiếp sợ.

“Toàn thể an tâm, không cần hốt hoảng, là Nữ Hoàng và Thiếu Chủ tỷ thí mà thôi!”
Tứ Đại Cung Nữ phối hợp Côn Lôn Lão Nhân bay người lên không, cao giọng tuyên bố sự thật, tránh để lòng người hoang mang.

“Tỷ thí?”
Mà vừa nghe xong, toàn bộ Côn Lôn sắc mặt mộng bức.

Tỷ thí?
Các ngươi xác định là tỷ thí mà không phải tử chiến?
Con mẹ nó, tỷ thí cái gì mà làm bóc hơi một cái Võ Trường thế kia? Thậm chí ngay cả một viên gạch cũng không còn sót lại.

Bất quá kinh ngạc thì kinh ngạc, chửi tục thì chửi tục, vô số tu sĩ Côn Lôn lại ngửa đầu lên trời cười cuồng ngạo, hưng phấn như điên:
“Thiếu Chủ và Nữ Hoàng quá mạnh, Côn Lôn chúng ta vĩnh thế phồn vinh!”
Hai người mạnh mẽ chiến đấu, làm mất một cái Võ Trường là bình thường, vẫn nằm trong phạm vi tiếp nhận được.

Dù sao nếu có số lượng lớn Thiên Đế toàn lực đại chiến, đừng nói là một cái Võ Trường, dù là cả thế giới cũng sẽ sụp đổ.

Đáng tiếc, bọn hắn đâu hề biết rằng…nếu không phải Lạc Nam ra tay kịp thời, chỉ sợ không phải một mình Võ Trường biến mất, mà là một nửa Đế Thiên Côn Lôn…

Tinh không vô tận, nơi không có bóng người…
BÙM!
Một vụ nổ như vũ trụ khai sinh bỗng nhiên hiện ra…
“Khụ…khụ…đau quá…”
Lạc Nam một tay ôm mắt, xém chút hôn mê bất tỉnh.

Dùng Dịch Chuyển Tức Thời lên cả vụ nổ khổng lồ như vậy, hắn tiêu hao gần như sạch sẽ Hồn Lực, ngay cả Cấm Kỵ Chi Nhãn cũng trở nên quá tải, bị phản phệ nặng nề.

Đã giải trừ thân rồng, Lạc Nam cắn đầu lưỡi để giữ bản thân mình thanh tỉnh, loay hoay tìm kiếm bóng dáng Nữ Hoàng.

Rốt cuộc, hắn nhìn thấy nàng đang rơi tự do giữa không trung, sắc mặt ảm đạm, hai mắt lim dim…
Tốc Biến triển khai, Lạc Nam xuyên qua vụ nổ lao vọt mà đến, dịu dàng bế lấy nàng theo kiểu công chúa ôm vào trong ngực.


Mặc dù đã dịch chuyển đến vùng tinh không hoang vắng, nhưng lo sợ có người tìm đến, Lạc Nam vẫn cẩn thận ôm lấy Nữ Hoàng, triệu hồi Tiểu Tinh từ Linh Giới Châu xuất hiện, leo lên lưng nó.

NGAO!
Tiểu Tinh biết tình thế nguy cấp, ngửa đầu gầm rống, xuyên thấu vào không gian…

“Lần này coi bộ chơi hơi lớn…”
Lạc Nam thở hổn hển, uống thêm một bình Tẩy Hồn Thủy suy giảm cơn đau, cười khổ nhìn Nữ Hoàng đang khép hờ hai mắt bên trong lòng mình.

Kết quả cuối cùng xem như lưỡng bại câu thương, nhưng Nữ Hoàng chịu thiệt thòi hơn một chút.

Bởi vì khi nghênh đón vụ nổ, Lạc Nam đang ở thân thể Nghịch Long, sức phòng ngự mạnh mẽ vô cùng, vì lẽ đó vẫn còn một tia thanh tỉnh mà không bị ngất đi.

Còn Nữ Hoàng là nhân loại, loại bỏ đi lĩnh vực lực đẩy, sức phòng ngự của cơ thể nàng đương nhiên không sánh bằng Nghịch Long, nên đã mệt mỏi thiếp đi.

Nhìn thấy nàng dung mạo suy nhược, lại thêm mái tóc bạc trắng, Lạc Nam vô cùng đau lòng, nhanh chóng lấy ra Bất Tử Dị.ch Thủy và Tẩy Hồn Thủy đổ vào trong miệng nàng.

Cũng may, trận chiến này hai người không sử dụng đến Hồn Lực quá nhiều, nhờ vậy mà Linh Hồn cũng chẳng bị thương quá nặng, Bất Tử Dị.ch Thủy và Tẩy Hồn Thủy hoàn toàn có thể lo liệu mà không cần đến Cửu Diệp Liên Hoa.

Trong vô thức, cảm ứng được sinh mệnh lực dồi dào, đầu lưỡi ngát hương đỏ thẳm của Nữ Hoàng nhẹ nhàng liếm khóe môi trơn bóng, như con mèo nhỏ hết sức đáng yêu.

Lạc Nam nhìn đến ngây người.

Chẳng biết vì sao, hắn nhớ đến lần trước nàng chơi xấu không trả thưởng nhiệm vụ đàng hoàng cho mình.

Thế là hắn lớn gan cúi đầu, nhắm ngay bờ môi kiều diễm như hoa đó hôn xuống.

Ngay lúc đó, Bất Tử Dị.ch Thủy có công hiệu, hai mắt Nữ Hoàng vừa mới mở ra.

Môi chạm môi, bốn mắt nhìn trừng trừng lấy nhau…
Thời gian và không gian như đọng lại.

“Ngươi…” Nữ Hoàng trái tim như ngừng đập, gò má lan tràn hai áng mây hồng, nàng vừa giận vừa thẹn, không ngờ cái tên này dám hôn lén chính mình.

Trong cơn tức giận, nàng dùng hàm răng trắng nõn cắn lên môi hắn.

Bờ môi Lạc Nam bật máu, vị máu lan tràn khắp miệng hai người.

Bất quá Lạc Nam không thèm quan tâm, hắn cực kỳ lỳ lợm ôm sát lấy nàng siết chặt, môi ngậm càng chặt hơn, cuốn lấy môi nàng.

Bốn cánh môi ma sát với nhau, Lạc Nam chỉ cảm thấy mình như hôn vào nơi mỹ diệu nhất trần đời, mềm…ướt, mát lạnh và ngọt ngào thơm ngát.

Nữ Hoàng trợn lớn đôi mắt đẹp, toàn thân chẳng biết vì sao không còn một chút sức lực nào để phản kháng.


Mãi đến khi hắn mân mê môi nàng chán chê, lại tham lam vươn ra đầu lưỡi, muốn tách hàm răng ngọc ngà của nàng ra chen vào.

Nữ Hoàng lấy lại chút tỉnh táo, tiếp tục hung hăng cắn lên lưỡi hắn.

“A!” Lạc Nam đau đớn rên lên, máu tươi tiếp tục tràn ra.

Miệng hai người trở nên đỏ thẳm…
Cứ tưởng tên này biết đau mà bỏ cuộc, nào ngờ hắn càng thêm ngoan cường, bất chấp đau đớn, tham lam cuốn lấy chiếc lưỡi đinh hương đẫm nước của nàng.

Nữ Hoàng trong đầu ong lên một tiếng, triệt để mất đi năng lực phản kháng…
Lạc Nam chỉ cảm thấy người ngọc trong lòng mềm nhũn, hắn càng thêm ôm chặt nàng hơn.

Thỏa mãn…thỏa mãn chưa từng có…
Hắn đang ôm sư phụ nữ hoàng của mình trong lòng, môi hôn lên môi nàng, lưỡi quyện lấy lưỡi nàng, hưởng thụ những gì tốt đẹp nhất của nàng…
Máu tươi không làm mất vị ngọt từ chất mật trong miệng nàng, đau đớn không làm mất cảm giác khi hôn nàng.

Lạc Nam hôn đến quên cả trời đất…
Nữ Hoàng chỉ cảm thấy vạn vật xung quanh trở nên yên tĩnh, cơn đau sau trận đại chiến dường như không tồn tại, tất cả cảm giác trên cơ thể nàng như đang tập trung vào phần môi.

Nàng ngửi được hơi thở nóng rực đầy nam tính của hắn, nàng cảm giác được đầu lưỡi thô ráp ấm áp của hắn chiếm hữu lấy mình, nước miếng của hắn tràn vào miệng mình, sau đó hắn tham lam mút sạch nước của cả nàng và hắn…
Linh hồn của Nữ Hoàng phiêu phiêu thư thái, chẳng biết là do hiệu quả của Tẩy Hồn Thủy hay là do nụ hôn điên cuồng này mang lại.

Không biết qua bao lâu, âm thanh “chụt chụt chụt” vẫn vang lên không ngừng, Nữ Hoàng miệng đắng lưỡi khô, tất cả đều đã bị tham lam mút sạch…
Chợt một bàn tay ma quái chạm vào cấm địa, nơi bầu ngực to tròn của nàng đang vểnh lên kiêu ngạo.

“Khốn kiếp!”
Kíc.h thích quá lớn khiến nàng ngay lập tức thanh tỉnh.

Một cổ lực đẩy từ trong người nghiền ép mà ra.

Lạc Nam đang mãi mê tận hưởng trong vô thức, nào đâu biết mình vừa làm ra hành vi sai lầm.

PHỐC!
Mãi đến khi lực đẩy đánh vào, hắn mới giật mình phát hiện mình bị đánh văng xuống ngựa.

Lạc Nam còn luyến tiếc nuốt một ngụm nước bọt, đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy Nữ Hoàng đang vừa giận vừa thẹn nhìn lấy mình, hai cánh môi của nàng sưng đỏ căng mộng lên, bên mép còn rỉ nước…vô cùng kiều diễm.

“Sư phụ…” Lạc Nam ngượng ngùng gọi một tiếng.

“Ngươi còn biết trẫm là sư phụ?” Nữ Hoàng nghiến răng nghiến lợi.

Nghĩ đến nụ hôn đầu của mình mất đi một cách mơ mơ màng màng như vậy, lại có máu tươi xen lẫn vào, nàng lập tức giận đến lòng ngực phập phồng, không còn giữ nổi bình tĩnh.

“Hề hề, xem như phần thưởng của việc thực lực đồ đệ tiến bộ nha!” Lạc Nam mặt dày nói.

“Thực lực tiến bộ? là do trẫm hạ thủ lưu tình thôi!” Nữ Hoàng khoanh tay trước ngực hừ nói, hiển nhiên không chịu nhận thua.

Bất quá nói ra câu đó, nàng cảm thấy gò má mình nóng lên đến mức lợi hại.

“Hạ thủ lưu tình?” Lạc Nam chớp chớp mắt, quỷ dị nhìn lấy nàng, cảm thấy bộ dạng lúc này của nữ sư phụ rất đáng yêu.

“Chứ sao? bằng không trẫm dùng Kim Khẩu Ngọc Ngôn trực tiếp lên cơ thể ngươi, đem tu vi của ngươi thụt lùi xuống dưới Tiên Đế, dù hao nhiều tuổi thọ hơn nhưng trẫm chắc thắng!” Nữ Hoàng phân trần nói.


“Không được, tuyệt đối không thể dùng Kim Khẩu Ngọc Ngôn lên người ta!” Lạc Nam căn dặn nói.

“Vì sao không được?” Nữ Hoàng nhướn mày nhìn hắn.

Lạc Nam nghiêm túc nhìn thẳng nàng, nhấn mạnh nói ra: “Bởi vì ta mang Cấm Kỵ!”
Nữ Hoàng toàn thân chấn động, ngơ ngác nhìn tên nam nhân trước mặt này, thật lâu không thể dời mắt.

Người mang Cấm Kỵ, không ai biết hậu quả ra sao khi dám dùng các loại thần thông liên quan đến quy tắc vũ trụ tác động lên hắn, nhưng chắc chắn cái giá khi phản phệ không phải đơn giản.

Lần này chiến đấu, Nữ Hoàng chỉ dùng Kim Khẩu Ngọc Ngôn lên các loại Dị Thuộc Tính, tạm thời ngăn chúng nó phát huy tác dụng, nhờ đó thành công mà không bị ảnh hưởng gì.

Nhưng nếu nàng có suy nghĩ dùng Thần Thông lên người hắn như suy giảm tu vi của hắn, Lạc Nam phải nghiêm chỉnh căn dặn, tránh xảy ra sai lầm.

“Vì sao…” Nữ Hoàng hít sâu một hơi, giọng điệu run run: “Vì sao ngươi tiết lộ bí mật động trời như vậy cho trẫm biết?”
Nàng hỏi mặc dù đã có được đáp án…
Vì lo lắng an nguy của nàng, hắn chấp nhận đem bí mật kinh khủng như vậy tiết lộ, chấp nhận trường hợp rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.

Hắn tin tưởng nàng tuyệt đối!
“Không vì gì cả…” Lạc Nam nhún nhún vai, một lần nữa nhảy lên lưng Tinh Không Long Mã, cười nhẹ như gió bên tai nàng: “Đơn giản vì không muốn giấu sư phụ bất cứ chuyện gì thuộc về ta…”
“Đương nhiên trừ những chuyện có hại cho nàng như Hệ Thống!” Hắn bổ sung thêm một câu trong lòng.

Một nguyên nhân khác, hắn sợ nàng chiến bại trong tay hắn mà cảm thấy không vui, nên nói ra việc mình có Cấm Kỵ để nàng hiểu rằng, thua một kẻ có Cấm Kỵ không có gì đáng xấu hổ.

Nữ Hoàng trái tim hung hăng nhảy lên, mặc dù biết cái tên này rất có thể đang dùng miệng lưỡi dụ dỗ mình, nhưng nàng vẫn không thể nào nhịn được sự cảm động.

Cấm Kỵ, thứ có thể khiến toàn bộ vũ trụ điên cuồng, hắn lại không chút do dự chia sẽ với nàng như vậy.

Chẳng trách, chẳng trách cái tên này quá yêu nghiệt.

Không biết từ bao giờ, đôi tay săn chắc hữu lực của nam nhân đã ôm nhẹ vòng eo uyển chuyển thon gọn như rắn nước của nàng.

Nữ Hoàng lần này lại không phản kháng, ngược lại tựa nhẹ vào lòng hắn.

Lạc Nam cũng biết điều, không còn dám động tay động chân với nàng, chỉ cần ôm nàng như thế thôi…hắn đã đủ thỏa mãn.

Tinh Không Long Mã cõng theo một đôi nam nữ đang hạnh phúc trở về Côn Lôn.

Bỗng nhiên, nó cảm giác đầu mình đau nhứt như có thứ gì đó đánh vào, thì ra Lạc Nam vừa dùng Hồn Lực cảnh cáo nó.

“Sao chủ nhân đánh ta?” Tinh Không Long Mã ủy khuất nghĩ.

“Hừ, ta hiếm có cơ hội ôm sư phụ, ngươi chạy nhanh như vậy làm gì?” Lạc Nam răn đe truyền âm đáp.

Tinh Không Long Mã xém chút khóc lên.

Nhân loại các ngươi quá phức tạp nha, lúc chạy chậm cũng chửi, lúc chạy nhanh cũng đánh.

Nó muốn la to kháng nghị!

Chúc cả nhà ngủ ngon.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK