Mục lục
Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chương 415
Ánh mắt của người đàn ông trở nên có chút phức tạp, sau khi đưa tấm thẻ này cho Thi Nhân, dường như cô chưa hề dùng lần nào.

Thi Nhân dùng thẻ của mình để mua quần áo cho người đàn ông khác sao?
Hiển nhiên không có.

Nếu như thật sự có gì đó mờ ám thì sẽ không có ai ngu như vậy, lấy thẻ anh xài thì có khác gì tự chui đầu vào lưới không?
Trong chớp mắt đầu óc của Tiêu Khôn Hoằng suy nghĩ rất nhiều, lóe lên một ý nghĩ rất có khả năng, cảm xúc lập tức giống như tàu lượn siêu tốc vậy, không ngừng chập trùng lên xuống.

Có chút kích động!
Anh vội vàng lên tiếng: “Đi điều tra một chút, bây giờ Hách Liên Thành đã đi đầu rồi.


Không bao lâu sau, trợ lý Tiêu trả lời: “Đi đến sân bay rồi.


Sân bay à!
Tiêu Khôn Hoằng tiếp tục xem video giám sát, Thi Nhân đã chuẩn bị rời đi, nhân viên làm việc trong trung tâm thương mại phụ trách đưa túi xách ra.

Người đứng chờ bên ngoài trung tâm thương mại chính là lái xe ở trong nhà.

Anh tận mắt thấy những chiếc túi kia được cô tự tay cầm lên xe!
Trong phút chốc Tiêu Khôn Hoằng có hơi run rẩy không cầm chắc được điện thoại di động, những quần áo đó, lẽ nào, lẽ nào là mua cho anh sao?
Trong chớp mắt người đàn ông có hơi không thể tiếp nhận được, dù sao hình ảnh mới vừa rồi nhìn thế nào cũng sẽ khiến người khác hiểu lầm.

Bây giờ bỗng nhiên có khả năng thay đổi tốt hơn, anh có chút đắn đo không chắc.

“Ông chủ, còn muốn tiếp tục nữa không?”
“Bỏ đi, cho cậu ta đi.


Khóe môi Tiêu Khôn Hoằng hơi nhếch lên, xem ra những quần áo kia là mua cho mình rồi.

Khụ khụ.

Người đàn ông chầm chậm lên tiếng: “Tôi tin là bà chủ không có quan hệ gì với người đàn ông kia.



Trợ lý Tiêu: “…”
Vừa nãy không biết là người đàn ông nào tức đến bể phổi, dáng vẻ như muốn đi giết người.

Bây giờ nhìn thấy quần áo được đem về, nói không chừng là mừng muốn điên lên rồi.

Trợ lý Tiêu cũng thở ra một hơi, may mà mấy bộ quần áo kia là mua cho ông chủ, nếu không coi chừng lại xuất hiện sóng gió.

Đúng là sợ bóng sợ gió một hồi!
Lúc Thi Nhân lên xe, liếc mắt nhìn điện thoại di động.

Không có tin nhắn của Tiêu Khôn Hoằng, không biết là tin tức cô quẹt thẻ Tiêu Khôn Hoằng đã biết hay chưa?
Cô còn đang định cho anh một niềm vui bất ngờ nữa.

Sau một tiếng, về tới khu biệt thự Thiên Thượng số một.

Lúc xuống xe, cô nhìn thấy người đàn ông ấy đứng trước cửa, nét mặt bình tĩnh.

Lúc Thi Nhân xuống xe, trong tay cầm hai chiếc túi: “Thật xin lỗi, em không chú ý điện thoại hết pin nên bị sập nguồn.


Chủ yếu là lúc đi mua sắm không có hơi sức chú ý đến chuyện này.

“Không có gì.

” Tiêu Khôn Hoằng không nhịn được đi về phía cô, ánh mắt lơ đãng liếc nhìn những chiếc túi kia, đáy mắt toát lên niềm vui sướng.

Mấy món này thật sự mua cho anh hết à?
Trên đường đi, anh đã nghi ngờ rất nhiều lần.

Thậm chí anh còn cảm thấy cô sẽ nửa đường bỏ chạy ra sân bay, cuối cùng lại không có, cô quay về rồi.

“Chẳng phải hôm nay em đi trung tâm thương mại sao, tiện thể chọn cho anh mấy bộ quần áo, ngày đó em phát hiện ra trong tủ đồ anh ngoại trừ đồ vest thì không còn những loại quần áo gì khác.


“Ừ, anh rất thích.



Tiêu Khôn Hoằng ôm người vào trong lòng, có cảm giác như mất đi tìm lại được.

Thì ra lúc bắt gặp cô đứng chung với người đàn ông khác thì anh cũng sẽ ghen tị đến phát điện, Không kiềm chế được muốn giết chết người đàn ông kia, sau đó khóa cô lại bên cạnh mình mãi mãi, cả đời này không thể rời khỏi anh, trong mắt cũng chỉ có thể nhìn thấy một mình anh mà thôi.

“Anh còn chưa thấy nó ra sao nữa mà, sao biết được thích hay không?”
Thi Nhân thấy anh là lạ nhưng lại không nói ra được lạ ở chỗ nào.

“Chỉ cần là đồ em chọn thì anh đều thích hết.


Tiêu Khôn Hoằng nhận lấy túi xách trong tay của cô: “Đi thôi, đi vào trước, ở bên ngoài lạnh lắm.


Sau khi Thi Nhân đi theo anh vào phòng khách, lập tức cảm thấy rất ấm áp, quả nhiên bên ngoài quá lạnh, vẫn là trong nhà ấm áp hơn.

Cô nhìn túi xách: “Anh mặc thử chút xem? Lần đầu tiên em chọn đồ, cũng không biết anh thích phong cách gì.


Thi Nhân vẫn có chút không tự tin.

“Chỉ cần là đồ em chọn thì anh đều thích hết mà.


Vẻ mặt Tiêu Khôn Hoằng vui vẻ cầm túi xách: “Tất cả đều đưa vào phòng anh đi.


Quả nhiên những thứ này đều là bà xã mua cho mình.

“Mami, mẹ về rồi.


Sau khi ba bé con biết Thi Nhân quay về, lập tức bỏ lại Bạch Tuyết, chạy hùng hục về nhà.

Thi Nhân lần lượt ôm ba bé con, cười nói: “Ngày hôm nay mẹ đi trung tâm thương mại mua chút đồ, xin lỗi mẹ về trễ.



“Mami mua gì thế ạ, có mua gì cho Tiểu Khê không ạ?”
“Mami, có mua cho Tiểu Bắc không ạ?”
“Mami, Tiểu Nam có không ạ?”
Đối mặt với ánh mắt của ba bé con, Thi Nhân ngớ người ra, hình như thật sự không có thì phải.

Thi Nhân ngẩng đầu nhìn Tiêu Khôn Hoằng một cái, cô hơi ngại ngùng nói: “Chuyện đó, lần sau mẹ mua cho các con được không? Hôm nay không đủ thời gian.


Bàn tay nhỏ nhắn mập mạp của Mạc Tiểu Bắc chống nạnh: “Mami, sao mẹ có thể quên bọn con được chứ?”
Bé Bánh Bao bĩu môi: “Mami, chẳng lẽ con không phải là người mẹ thương nhất à?”
Mặc Tiểu Nam ủ rũ buồn thiu nói: “Mami, không phải con chính là người con trai mẹ yêu nhất ư?”
“Xin lỗi mà, ngày mai mami bù đắp cho các con được không?”
Thi Nhân đối mặt với ba câu hỏi trí mạng của mấy bé con, cô có hơi mất mặt, chẳng lẽ phải nói là vì mải mê tập trung tinh thần đi mua sắm quần áo cho Tiêu Khôn Hoằng nên quên mất con rồi?
Đây là chuyện xưa nay chưa từng xảy ra.

Ở trong thế giới của cô, con cái mới là quan trọng nhất.

Lúc này cô mới ngước đầu lên nhìn Tiêu Khôn Hoằng một cái, sau đó giả vờ bày ra vẻ hờ hững: “Sao cứ nhìn em hoài thế?”
“Không có gì, ăn cơm trước đã.


Tiêu Khôn Hoằng bỏ túi trong tay xuống, trên mặt toát lên ý cười: “Đói bụng chưa?”
“Có một chút.


Không nhắc còn đỡ, vừa nhắc đến thật sự thấy đói.

Ba bé con đã sớm ăn xong, quay đầu qua chỗ khác bỏ chạy ra ngoài chơi rồi.

Trong phòng ăn chỉ còn có hai người bọn họ.

Thi Nhân liếc mắt nhìn, trước mặt Tiêu Khôn Hoằng cũng bày ra bát đũa: “Anh cũng chưa ăn à?”
“Ừm, anh để cho con ăn trước.

Mãi vẫn không gọi được cho em nên có hơi lo lắng.


Tay Thi Nhân hơi khựng lại, vì thế nên vẫn chưa ăn cơm?
Cô cười cười, múc thêm cho anh một chén canh: “Thật xin lỗi, lần này em sơ ý, làm anh lo lắng rồi.


“Ừm.



Tiêu Khôn Hoằng nhận lấy chén canh kia, có cảm giác ấm áp, anh ăn một muỗng.

Nhớ đến máy giám sát trong trung tâm thương mại, ánh mắt của anh trở nên u ám hơn rất nhiều: “Một mình đến trung tâm thương mại mua nhiều quần áo thế à?”
“Đúng.


Nghe thấy câu trả lời của cô, lòng Tiêu Khôn Hoằng trở nên nặng nề, sau đó mặt bình tĩnh như không gắp thức ăn cho cô.

Một giây sau, Thi Nhân nói tiếp: “Nhưng mà lúc em đến trung tâm thương mại có gặp Hách Liên Thành.


“Không phải cậu ta về nước rồi sao? Kết thúc vụ kiện, cậu ta cũng được thả ra rồi mà.


“Đúng vậy, em cũng không ngờ là gặp được anh ta ở trong trung tâm thương mại, sau đó, vì từ trước tới giờ em không mua quần áo cho đàn ông bao giờ, có nhiều chỗ em không hiểu rõ lắm, thế nên Hách Liên Thành giúp em thử quần áo một chút, lúc này mới chọn được kích cỡ.


Trong đôi mắt của Tiêu Khôn Hoằng chợt lóe lên ánh sáng lạnh, hóa ra là thế à.

Anh còn tưởng đâu bọn họ hẹn hò ở trung tâm thương mại, hoặc là cô đang mua quần áo cho người đàn ông khác.

Thì ra chỉ là hiểu lầm mà thôi.

Thi Nhân chợt phát hiện ra anh trở nên im lặng, cô nghĩ ngợi một chút nói: “Em và Hách Liên Thành không có gì cả, chỉ là tình cờ gặp nhau ở trung tâm thương mại.


Chẳng lẽ giận rồi?
Cô len lén liếc mắt nhìn anh, đồng thời dè dặt cẩn thận gắp thức ăn cho anh.

“Ừ, anh biết.


Tiêu Khôn Hoằng chú thấy sự e dè trong ánh mắt của Thi Nhân, anh cảm thấy suy nghĩ của mình không đúng, ít nhất mà nói thì không thẳng thắn vô tư được như cô.

Anh lo lắng, sợ hãi sẽ đánh mất cô.

Nghi ngờ, nghỉ ky, tất cả đều bắt nguồn từ việc anh không tự tin.

Anh bỗng nhiên kéo tay Thi Nhân: “Em sẽ không rời khỏi anh, đúng không?”
Mặc kệ là xảy ra chuyện gì, cũng sẽ ở bên cạnh anh chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK