Mục lục
Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Toàn trường lâm vào tĩnh lặng…
Ánh mắt của bọn hắn chia làm hai phương hướng, một bên nhìn về ba viên Đại Tôn Đan với kích thước bình thường đang xoay tròn trước mặt Dương Diệp, một bên lại cổ quái nhìn đến viên Tiên Đan ngoại cỡ lớn bằng nắm tay đang lơ lửng trước mặt Lạc Nam.

Dương Diệp ánh mắt nhìn chằm chằm.

Chẳng biết vì sao, hắn có cảm giác ba viên Đại Tôn Đan trước mặt mình đang run rẩy trước sự xuất hiện của viên Đại Tôn Đan to lớn kia…
Thân là một Đan Tử, hắn đã cảm nhận được nguồn lực lượng khủng bố nằm gọn trong khỏa Tiên Đan của Lạc Nam, điều này khiến Dương Diệp cảm thấy một tia uy hiếp.

“Ngươi luyện ra thứ quái quỷ gì?” Dương Diệp nghiến răng hỏi.

Đám người nghe vậy cũng tò mò nhìn đến Lạc Nam, hy vọng nghe được câu trả lời của hắn.

Lạc Nam sắc mặt ung dung, mỉm cười nói: “Ngươi hỏi thật thừa, đây là tỷ thí luyện chế Đại Tôn Đan, ta đương nhiên luyện chế Đại Tôn Đan rồi!”
“Ăn nói hàm hồ!” Địa Đế Hộ Pháp quát lạnh một tiếng: “Nào có Tiên Đan to đến như vậy? ta thấy ngươi không đủ khả năng chiết xuất dược hiệu nên làm ra một đống bùi nhùi thì đúng hơn!”
“Có trời mới biết ăn vào viên Tiên Đan to lớn kia có bị nổ chết hay không!”
Đám người nghe vậy gật đầu.

Tiên Đan to lớn như thế bọn hắn lần đầu tiên được chứng kiến, có kêu ăn cũng chẳng dám ăn, quá mức mạo hiểm.

“Bởi thế ta mới nói các ngươi là ếch ngồi đáy giếng!” Kiếp Nhược lạnh lùng hừ một tiếng, ánh mắt xem thường nhìn chằm chằm đám người:
“Nói cho các ngươi biết, Tiên Đan siêu to do thiếu chủ luyện chế tốt hơn loại bình thường vô số lần!”
“Ai có thể chứng minh?” Dương Diệp sắc mặt lạnh nhạt:
“Từ cổ chí kim, Tiên Đan chỉ có một kích cỡ duy nhất, huống hồ trước đó Lạc Nam chỉ là một Đan Tôn Sơ Kỳ, hắn làm sao thật sự có thể luyện ra Đại Tôn Đan?”
Đám người nghe vậy giật mình.

Đúng nha, trước đó Lạc Nam không phủ nhận hắn là Đan Tôn Sơ Kỳ, một Đan Tôn Sơ Kỳ làm sao luyện ra Đại Tôn Đan Tôn Cấp Trung Phẩm?
Nghĩ như vậy, không ít người dùng ánh mắt hoài nghi nhìn về phía Lạc Nam và viên Tiên Đan to lớn của hắn.

“Cách đó không lâu ta đích thật là Đan Tôn Sơ Kỳ, nhưng sau hai lần luyện chế thất bại, ta đã trở thành Đan Tôn Trung Kỳ!” Lạc Nam điềm tĩnh nói.

“Cuồng vọng!” Dương Diệp cùng toàn trường hừ lạnh một tiếng.

Luyện Đan Sư cần có thời gian khổ luyện qua vô số năm tháng, thất bại vô số lần mới có thể tấn cấp.

Nào có đơn giản như cách nói của Lạc Nam, chỉ luyện đan thất bại hai lần rồi đột phá?
“Thế giới của thiên tài các ngươi vĩnh viễn sẽ không hiểu!” Lạc Nam nhún vai nói:
“Lười cùng các ngươi nói nhảm, muốn biết Tiên Đan của ai tốt hơn, cứ thẩm định thực tế là được!”
“Không sai, tiếp tục đấu võ mồm cũng không phải là cách…muốn phân ra thắng bại, chỉ có thể nhờ người thẩm định!” Toàn trường âm thầm gật đầu, tán thành lời nói của Lạc Nam.

“Thẩm định? tại đương trường ai có tư cách thẩm định Tiên Đan của bổn Đan Tử?” Dương Diệp ngạo nghễ hỏi.

“Haha, không biết Lão Phu có miễn cưỡng đủ tư cách hay không?”
Một thanh âm đục ngầu vang lên, hư không nứt ra…bên trong bước ra một lão già râu tóc bạc trắng, dung mạo hiền hòa, tay chống gậy.


Mà khi nhìn thấy lão già này, Hoàng Đế của Đại Mộc Đế Triều, Ngũ Binh Lão Tổ, Trưởng Công Chúa các loại cao tầng Thiên Nhiên Giới vội vàng chắp tay hành lễ:
“Ra mắt Dược Trưởng Lão!”
“Dược Trưởng Lão?” Ánh mắt Dương Diệp co rút lại, rất nhanh nghĩ đến thân phận của lão già này, vội vàng chắp tay nói:
“Tiểu tử Dương Diệp, gặp qua Dược Gia Trưởng Lão!”
Dược Gia…đây là Gia Tộc Luyện Đan chủ chốt của Thiên Địa Hội, trình độ Luyện Đan của Dược Gia không hề thua kém bất kỳ thế lực Luyện Đan Sư nào trong vũ trụ.

Mà nghe nói, Dược Gia Chủ là nhân vật có thể sánh ngang với ba vị Thiên Đan Đế của Đan Thần Tháp.

Mặc dù ông lão trước mặt chỉ là Dược Gia Trưởng Lão, nhưng có thể đảm nhiệm chức vụ trưởng lão thì chắc chắn trăm phần trăm là một vị Đan Đế hàng thật giá thật, hơn nữa so với Hắc Huyền Đan Đế và Kim Huyền Đan Đế còn kinh khủng hơn.

Lạc Nam cũng âm thầm đánh giá lão già.

Thông thường, mỗi một thế giới cấp cao sẽ có một chi nhánh Thiên Địa Hội, và chi nhánh này chỉ do một Gia Tộc quản lý.

Nhưng qua lời của Mộng Chi Tiên và Liễu Tú Quyên, Lạc Nam biết được có số ít gia tộc cao tầng bên trong Thiên Địa Hội một lần quản lý nhiều chi nhánh ở nhiều thế giới khác biệt, bởi vì thực lực và khả năng của những gia tộc này quá kinh khủng, nếu chỉ quản lý một chi nhánh thì quá mức dễ dàng, chẳng khác nào dùng đao giết gà mổ trâu.

Dược Gia chính là một gia tộc như vậy, bọn hắn chẳng những sở hữu Thiên Đan Đế, còn có Thiên Đế cấp cường giả tọa trấn, chỉ cần phái ra một vị trưởng lão và số ít tộc nhân cũng đủ sức quản lý một chi nhánh Thiên Địa Hội rồi.

Lão già được xưng là Dược Trưởng Lão này chính là nhân vật như vậy, hắn đang đại diện cho Dược Gia quản lý chi nhánh ở Thiên Nhiên Giới.

“Quá tốt rồi, có Dược Trưởng Lão đứng ra, với trình độ và tầm mắt của hắn, dư sức làm giám khảo thẩm định cuộc tỷ thí này!” Không ít người đang quan chiến gật đầu cảm thán.

“Không ngờ động tĩnh nơi này kinh động đến cả Thiên Địa Hội!” Trưởng Công Chúa ánh mắt lấp lóe nói.

Với uy tín và danh vọng của Thiên Địa Hội, nếu đứng ra làm giám khảo đương nhiên sẽ công bằng, không lo vấn đề thiên vị xảy ra.

“Thế nào, không biết lão phu có đủ tư cách thẩm định Tiên Đan của hai vị?” Dược Gia Trưởng Lão hứng thú nhìn Dương Diệp với Lạc Nam hỏi.

“Tiền bối cứ tự nhiên!” Lạc Nam chắp tay nói, dù sao cũng là người của Thiên Địa Hội, hắn sẽ dành cho sự tôn trọng nhất định.

“Nếu là Dược Trưởng Lão, tiểu tử đương nhiên tâm phục khẩu phục!” Dương Diệp ôn hòa mỉm cười, thu liễm thái độ kiêu ngạo.

Nhân vật như Dược Trưởng Lão dù có đến Đan Thần Tháp cũng sẽ là giai cấp cao tầng, Dương Diệp sẽ không ngu xuẩn đến mức làm mất lòng Thiên Địa Hội.

Toàn trường không ai nói gì, ngay cả Địa Đế Hộ Pháp cũng chẳng mở miệng ý kiến.

Bởi vì với thân phận và địa vị của Dược Gia Trưởng Lão, quả thật thích hợp nhất trở thành giám khảo ngay lúc này.

Dược Trưởng Lão vuốt râu, thản nhiên bước đến bên cạnh Dương Diệp, cầm lấy ba viên Đại Tôn Đan tỉ mỉ quan sát.

Rất nhanh, hắn cảm thán nói:
“Thái Thượng Đan Đế có một đệ tử tốt a, ba viên Đại Tôn Đan này tinh khiết vô cùng, phẩm chất hoàn hảo, quá trình luyện chế chỉ thất thoát 2 phần dược hiệu, có thể gia tăng đến tận năm thành khả năng đột phá Đại Tôn cho Tôn Giả, di chứng để lại cũng rất thấp!”
“Đan Tử thật lợi hại!” Toàn trường hít sâu một hơi, tràn đầy thán phục.


Năm thành đột phá cấp bậc tiếp theo, ba viên Đại Tôn Đan này quả thật quá mức hấp dẫn đối với những Tôn Giả.

Đã có vô số ánh mắt thèm thuồng từ các phía xung quanh, hận không thể ngay lập tức đoạt lấy ba viên Đại Tôn Đan của Dương Diệp.

“Dược Trưởng Lão mắt sáng như đuốc, tiểu tử tâm phục khẩu phục!” Dương Diệp chắp tay nói.

Đối với đánh giá của Dược Trưởng Lão hắn cực kỳ hài lòng, bởi vì những lời vừa rồi hoàn toàn chính xác, thậm chí có ý tán thưởng.

Dược Trưởng Lão nhẹ gật đầu, tiếp tục tiến đến bên cạnh Lạc Nam, cười cười nói:
“Lão phu đã từng nghe qua về Tiên Đan siêu to khổng lồ của ngươi, hôm nay mới có cơ hội chứng kiến!”
“Mời tiền bối đánh giá!” Lạc Nam gật đầu nói.

Thiên Địa Hội biết hắn có Tiên Đan siêu to khổng lồ cũng chẳng có gì kỳ quặc, dù sao thì hắn chưa bao giờ che giấu.

Dược Trưởng Lão híp mắt, bắt đầu chăm chú quan sát Đại Tôn Đan khủng bố của Lạc Nam.

Một giây…hai giây…ba giây…gần mười giây trôi qua, sắc mặt của Dược Trưởng Lão ngày càng đặc sắc.

Có khó hiểu, có chấn kinh, có nghi hoặc, cũng có không dám tin tưởng…
Đám người hai mặt nhìn nhau, bọn hắn không hiểu Tiên Đan của Lạc Nam ẩn chứa thứ gì lại có thể khiến một vị Đan Đế biểu lộ biến ảo phức tạp như vậy.

Phải biết rằng trước đó Dược Trưởng Lão chỉ xem thoáng qua Tiên Đan của Dương Diệp đã có thể lập tức kết luận rồi.

“Thật kỳ quái…thật kỳ quái…thủ pháp Luyện Đan này…” Dược Trưởng Lão đi tới đi lui, ánh mắt chưa từng rời khỏi Đại Tôn Đan to lớn, miệng không ngừng lẩm bẩm.

Dương Diệp nhịn không được nữa, mở miệng hỏi: “Dược Trưởng Lão, Đại Tôn Đan của Lạc Nam kỳ quái như vậy làm sao có thể xưng là Tiên Đan?”
“Không sai…” Dược Trưởng Lão gật đầu.

Đám người nghe vậy giật mình, Kiếp Nhược, Mộ Ái My mấy nữ sắc mặt trắng bệch.

“Nó đã vượt qua phạm trù Tiên Đan thông thường…” Dược Trưởng Lão hít sâu một hơi khí lạnh, run giọng nói:
“Nếu chỉ so với Đại Tôn Đan cùng loại, viên Đại Tôn Đan khổng lồ này vượt xa quá nhiều, lão phu thậm chí muốn gọi nó là Thần Đan…”
“Ực…” Toàn trường nuốt một ngụm nước bọt.

Viên Đại Tôn Đan to lớn kia lợi hại như thế sao?
“Làm sao có thể?” Dương Diệp cơ mặt run lên bần bật.

“Dược Trưởng Lão ngươi có nhìn lầm không? Ngoài kích thước to lớn ra nó có gì đặc biệt?” Địa Đế Hộ Pháp không phục quát.

Dược Trưởng Lão hừ lạnh một tiếng, vỗ ngực nói: “Lão phu có thể lấy danh dự để cam đoan, viên Đại Tôn Đan to lớn này có độ tinh khiết đến tận mười thành dược hiệu, không thất thoát dù chỉ nửa phần, lực lượng bên trong còn bùng nổ…có thể sánh với 10 viên Đại Tôn Đan bình thường hợp lại!”
“Không thể nào!” Dương Diệp như muốn phát rồ.


Toàn trường chấn động trước lời đánh giá của Dược Trưởng Lão.

Nếu thật sự đúng như những gì hắn nói, như vậy Đại Tôn Đan của Lạc Nam quả thật đã vượt qua phạm trù Luyện Đan thông thường.

“Thật sự có Đại Tôn Đan kinh khủng như thế sao?” Trưởng Công Chúa run giọng, ánh mắt ngơ ngác nhìn lấy Lạc Nam.

Mặc kệ đám đông nghĩ gì, Dược Trưởng Lão quay sang Lạc Nam chắp tay nói:
“Lạc công tử, ngươi có thể chia sẽ phương thức luyện chế Tiên Đan khổng lồ như thế cho lão phu không? Ta sẽ bỏ ra cái giá xứng đáng!”
“Không thể!” Lạc Nam dứt khoát từ chối.

Dược Trưởng Lão lập tức gấp gáp: “Cầu ngươi đó! Lão phu…à không, ta thậm chí có thể bái ngươi làm sư phụ, chỉ để học phương thức luyện đan khổng lồ!”
Lạc Nam cười khổ: “Đây là thủ pháp bất truyền, mong trưởng lão thông cảm!”
Tình cảnh này một lần nữa khiến đám đông câm lặng, không có từ gì diễn tả được cảm xúc của bọn hắn hiện tại.

Trước đó, Dược Trưởng Lão chỉ lấy tư cách trưởng bối thưởng thức khen ngợi Dương Diệp.

Còn hiện tại, Dược Trưởng Lão muốn dùng tư cách đệ tử cầu khẩn Lạc Nam chỉ dạy.

Mọi chuyện thật sự vượt quá tưởng tượng, chênh lệch giữa hai người lớn đến thế sao?
Quan trọng hơn là, Dương Diệp là một Đan Tử, còn Lạc Nam chỉ là kẻ vô danh…chuyện xảy ra như trong mộng vậy.

“Khanh khách, ta liền nói Thiếu Chủ chắc thắng!” Kiếp Nhược cười tươi rói, tràn đầy tự hào nhìn lấy Lạc Nam.

Mộc Ái My cũng âm thầm khâm phục…trước đó nàng hợp tác với Đan Huyền Môn qua nhiều năm, cũng chưa từng nhìn thấy thủ pháp Luyện Đan giống như Lạc Nam.

“Có lẽ…Tiểu Nhu thật sự mang đến tương lai tốt đẹp cho Mộc Linh Tộc!” Một ý nghĩ xuất hiện trong đầu Mộc Ái My, trái tim vui sướng.

“Hoang đường…tất cả thật hoang đường!” Dương Diệp ngũ quan vặn vẹo, không phục gầm thét:
“Tất cả chỉ là đánh giá một chiều của Dược Trưởng Lão, ta không tin…ta không tin!”
“Bổn Đế cũng không phục!” Địa Đế Hộ Pháp phụ họa nói: “Tiên Đan khổng lồ dù cho có ưu điểm như lời của Dược Trưởng Lão…nhưng chưa ai đứng ra nghiệm chứng, nói không chừng vừa ăn vào lập tức bạo thể, chết oan chết uổng!”
“Ăn nói hàm hồ!” Dược Trưởng Lão quát lạnh: “Đại Tôn Đan khác với Đan Dược khác, lực lượng ẩn chứa bên trong càng lớn, nó càng gia tăng tỷ lệ đột phá Đại Tôn cho người sử dụng!”
“Haha!” Lúc này, Lạc Nam bất chợt cười nhạt một tiếng, ánh mắt chế nhạo nhìn lấy Dương Diệp:
“Với tư cách của một Luyện Đan Sư, ngươi thừa sức nhìn ra sự chênh lệch giữa đan dược của chúng ta, chẳng qua lừa mình dối người không chịu thừa nhận mà thôi!”
“Xem ra mặt mũi của Đan Tử đối với ngươi rất quan trọng, đã vậy ta sẽ khiến ngươi hoàn toàn bại!”
“Chúng ta tìm Tôn Giả ăn vào Đan Dược, để xem hiệu quả của bên nào cao hơn!”
“Hừ, chẳng lẽ ta sợ ngươi?” Dương Diệp như bắt được cọng cỏ cứu mạng, cười lạnh đáp ứng.

Hắn mới không tin đến tận ba viên Tiên Đan gần như hoàn hảo của mình sẽ thua kém một viên của Lạc Nam.

“Chỉ xét về số lượng ta đã vượt qua ngươi, để rồi xem…Tiên Đan của ngươi cùng lắm chỉ có thể giúp một người đột phá Đại Tôn, mà ta là tận ba người!” Dương Diệp cuồng vọng nói.

Lạc Nam lười trả lời, hướng về toàn trường hỏi:
“Có vị Tôn Giả nào nguyện ý thử nghiệm Đại Tôn Đan?”
Lời vừa nói ra, xung quanh lập tức như ong vỡ tổ.

Chỉ thoáng chốc, đã có vài chục tên Tôn Giả xuất hiện, như sói đói lâu ngày nhìn thấy mồi thơm, lao vọt vào hiện trường.

Nhưng kỳ quái chính là, tất cả bọn hắn đều đứng bên phía Dương Diệp, ở bên Lạc Nam không có người nào.

Lạc Nam xấu hổ vuốt vuốt mũi, thầm nghĩ Tiên Đan của ta đáng sợ như vậy sao?
Cũng không thể trách đám Tôn Giả, lần đầu mới nhìn thấy Tiên Đan siêu to khổng lồ, chưa biết được kết quả không ai muốn làm chuột bạch, chẳng may ăn vào bạo thể thì lại khóc không ra nước mắt.


“Haha, tốt tốt tốt…” Dương Diệp đắc ý cười to.

Hắn nhanh chóng từ trong mấy chục tên Tôn Giả tuyển ra ba người có thiên phú và hy vọng đột phá cao nhất.

Không nói hai lời, để ba người tại chỗ phục dụng Đại Tôn Đan.

Rất nhanh, đã xuất hiện kết quả…
Như đã nói, Đại Tôn Đan chỉ gia tăng khả năng đột phá Đại Tôn mà không phải chắc chắn sẽ đột phá.

Mặc dù Đại Tôn Đan của Dương Diệp gia tăng tận năm phần cơ hội, nhưng may mắn không mỉm cười với hắn.

Trong ba người phục dụng, chỉ có một người thành công đột phá Đại Tôn mà thôi.

Bất quá, bấy nhiêu đó cũng đủ khiến Dương Diệp đắc ý…
Hắn nhìn Lạc Nam khinh thường cười: “Không có ai dám phục dụng thứ phế thải của ngươi, để xem ngươi lấy gì cùng ta đấu?”
Lạc Nam âm thầm nhíu mày…
Đúng lúc này, Mộc Ái My bước lên mở miệng: “Mộc Linh Tộc có một vị trưởng lão tuổi già dừng chân ở Tôn Giả đã lâu, công tử có thể dùng đến!”
Lạc Nam nghe vậy ánh mắt lóe sáng, phất tay một cái.

Rất nhanh, một bà lão Mộc Linh Tộc xuất hiện trước mặt toàn trường.

Chỉ thấy bà lão toàn thân nhăn nhúm, sinh mệnh lực cũng không hề cao…
Đám người vừa nhìn, lập tức nhận ra bà lão này thiên phú có hạn, cả đời khó thể tiến thêm, tuổi thọ lại đang khô kiệt, gần đất xa trời.

Người như vậy đã gần như không có giá trị bồi dưỡng, muốn đột phá cảnh giới so với tu sĩ thông thường còn khó hơn gấp mấy lần.

Dương Diệp âm thầm cười lạnh, nữ nhân Mộc Ái My đúng là giúp hắn, với trạng thái của bà lão này, khả năng đột phá cảnh giới cực kỳ mỏng manh.

Lạc Nam không bận tâm toàn trường nghĩ gì, hắn đem Đại Tôn Đan to lớn đặt vào tay bà lão.

“Lão thân tin tưởng công tử!” Bà lão hít sâu một hơi, không chút do dự cắn từng ngụm.

Nuốt sạch Đại Tôn Đan khổng lồ.


Chúc cả nhà ngủ ngon…
!
Bác nào có lòng ủng hộ e thì đây ạ:
Số TK: 1809205083252
NGUYEN PHUOC HAU
Paypal: [email protected]

com
Ngân hàng Agribank ạ.

(Chi nhánh: Cờ Đỏ - Cần Thơ II)
Momo: 0942973261
Viettelpay: 9704229212704295
Chân thành cảm ơn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK