Mục lục
Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Tác động đến quy tắc là điều mà chỉ Cấm Kỵ mới có thể làm được, Lạc tiểu hữu đừng nói đùa…” Bụt vuốt râu lắc đầu, cảm thấy lời nói của Lạc Nam không có quá nhiều tính chân thật.

Vân Duyên ánh mắt lấp lóe, nàng hiểu rõ bản lĩnh của nam nhân này, nói không chừng hắn thật sự đã có biện pháp nào đó.

Nhưng mà nàng vẫn nhắc nhở cẩn thận: “Dù ngươi có thể tác động và thay đổi quy tắc thì ngươi chưa chắc có thể qua mặt được Cấm Kỵ, bởi vì quy tắc của hắn chắc chắn mạnh hơn ngươi, thay đổi quy tắc lên một kẻ mạnh hơn mình chính là hành vi tự tìm đường chết!”
Lạc Nam mỉm cười nhún vai: “Ta đâu có nói sẽ thay đổi quy tắc lên thân Cấm Kỵ?”
“Vậy ngươi muốn làm gì?” Vân Duyên ngưng trọng hỏi.

“Quy tắc sẽ được tác động lên chính ta!” Lạc Nam chỉ thẳng vào mặt mình, ánh mắt hiện lên vẻ điên cuồng.

Tuế Nguyệt và Vân Duyên rùng mình, có cảm giác tên này sẽ làm ra hành vi liều lĩnh.

“Đừng làm gì dại dột, ngươi mà có vấn đề gì thì tỷ muội chúng ta cũng không thể sống!” Tuế Nguyệt nắm chặt tay hắn nói.

“Nàng yên tâm, đó là bước đường cùng, bằng không thật sự không có biện pháp nào để chống lại một Cấm Kỵ.

” Lạc Nam hít sâu một hơi.

Hắn nhìn sang Bụt đề nghị: “Không biết tiểu tử có thể nói chuyện riêng với sư muội một chút?”
“Haha, cứ tự nhiên…” Bụt cười lớn sảng khoái, quay lưng rời xa.

Tuế Nguyệt ánh mắt lóe lên, cũng chủ động biến mất để lại không gian riêng cho Lạc Nam và Vân Duyên nói chuyện.

Mặc dù hắn không yêu cầu nàng làm vậy nhưng Tuế Nguyệt là nữ nhân hiểu chuyện, nàng rời khỏi để tránh Vân Duyên cảm thấy khó xử.

Đôi mắt đẹp nhìn Lạc Nam chằm chằm, bên trong là cảm giác phức tạp, Vân Duyên cố giữ bình tĩnh nói:
“Ngươi có chuyện gì cần nói?”
Lạc Nam thở dài một tiếng, giọng điệu có chút bi thương: “Nếu như không còn cách nào khác, ta sẽ tự xóa đi sự tồn tại của chính mình, chỉ có như thế mới qua mặt được Cấm Kỵ!”
“Ngươi điên rồi!” Vân Duyên biến sắc: “Làm như thế khác nào đi chết?”
“Ta sẽ không chết, chỉ là toàn bộ thế nhân sẽ không còn vết tích thuộc về ta, tất cả sẽ quên đi cái tên Lạc Nam này, càng không ai nhớ đến đã từng có một Nhất Thế Bá Chủ!” Lạc Nam nhìn Vân Duyên ôn nhu nói:
“Nhưng nàng là sư muội đầu tiên của ta, chúng ta cùng bái một thầy, ta không muốn nàng quên ta…”
Vân Duyên trầm mặc hồi lâu, trong lòng hỗn loạn đến cực điểm.

Nàng đang đấu tranh nội tâm dữ dội, liệu rằng quên đi Lạc Nam đã từng tồn tại có phải là điều tốt đối với nàng?
Đó là điều tốt, bởi vì làm như vậy thì tâm cảnh của nàng không còn bị rối loạn, mỗi đêm không còn phải nhớ về những điều xấu hổ đã phát sinh.

Nó thật sự ám ảnh nàng.

Nhưng chẳng biết vì sao khi nhìn khuôn mặt của nam tử ở phía đối diện, chứng kiến đôi mắt tà dị nhưng lại chứa ánh ôn nhu của hắn, nàng lại cảm thấy việc quên mất hắn thật sự quá đáng tiếc…
Có lẽ phải tìm kiếm vô số năm cũng không ra một tên nam nhân thứ hai như vậy, sâu trong lòng nàng có gì đó thật sự không nỡ.

“Ngươi…thủ đoạn của ngươi ngay cả Cấm Kỵ cũng có thể qua mặt, ta làm sao tránh thoát được đây?” Vân Duyên mờ mịt hỏi.

“Chấp nhận bị toàn bộ thế nhân quên lãng và đi cùng với ta!” Lạc Nam hướng về phía nàng chìa cánh tay ra.


Như có một cổ ma lực vô hình nào đó thôi thúc cảm xúc của Vân Duyên, nàng nâng cánh tay ngọc ngà của mình đưa về phía hắn.

Lạc Nam trong lòng âm thầm vui mừng.

Khi đầu ngón tay hai người chạm nhau, Vân Duyên lại bị lý trí của mình đánh thức, nàng rụt tay lại, sắc mặt tái đi, nhìn thẳng lấy hắn mở môi:
“Thật xin lỗi, ta còn phải tiếp tục vì Trụ Việt Tông, vì vô số tộc nhân, vì phiến vũ trụ này…ta không thể ích kỷ…”
“Ta hiểu mà…” Lạc Nam có chút mất mát nhưng đồng thời cũng có chút vui mừng.

Vân Duyên trọng tình trọng nghĩa như vậy mới đáng giá được tán thưởng.

“Ngươi đừng lo, dù có tạm thời quên lãng…” Vân Duyên gò má ửng đỏ lên, không dám mở miệng, ngược lại truyền âm:
“Chỉ cần hình xăm kia vẫn còn, sớm muộn gì ta cũng sẽ lại một lần nữa nhận biết ngươi!”
“Đáng tiếc…” Lạc Nam lắc đầu: “Sau khi thay đổi quy tắc, mọi vết tích liên quan về ta trên thế gian này sẽ không còn tồn tại, ngay cả hình xăm đó cũng không ngoại lệ.


Hình xăm đó là do ý niệm của một vị Chí Tôn khắc ra nhưng thủ đoạn mà hắn muốn sử dụng có thể qua mặt cả Cấm Kỵ, làm sao ý niệm của Chí Tôn có thể kháng lại?
Vân Duyên mày liễu nhíu lại có chút u sầu, một cảm giác nặng trĩu bao phủ cõi lòng, có lẽ lần sau gặp lại…nàng thật sự không biết đã từng có một nam nhân không tiếc lao vào Chí Tôn Mộ Địa để cứu tính mạng của mình.

“Thật ra còn có một biện pháp để bảo tồn hình xăm…” Lạc Nam bất chợt mở miệng.

“Phương pháp nào?” Vân Duyên mắt đẹp ánh lên nét mừng, nhưng rất nhanh bị nàng che lắp.

“Nàng đi theo ta!” Lạc Nam kéo tay Vân Duyên, dẫn nàng tiến vào trong Linh Giới Châu.

“Ngươi muốn làm gì?” Vân Duyên rụt tay lại, bị một nam tử dắt vào thế giới riêng của hắn khiến tim nàng đập thình thịch.

“Ta tu luyện Cấm Kỵ!” Lạc Nam thẳng thắng nói:
“Cách để bảo tồn hình xăm chính là dùng lực lượng của Cấm Kỵ để gia cố lại nó.


Vân Duyên khẽ gắt một tiếng, gò má đỏ như mật đào, sao có thể làm như vậy chứ?
Lạc Nam nâng đầu ngón tay, Ngự Văn kích hoạt, Bất Hủ Kinh Văn cổ lão huyền bí liền hiện ra trên đầu ngón tay của hắn.

Nhìn lấy Vân Duyên, hắn ôn nhu nói: “Sư muội ngoan, cởi q.uần xuống để sư huynh xăm lại cho ngươi…”
“Vô liêm sĩ!” Vân Duyên trừng mắt mắng hắn, yêu cầu như vậy mà cái tên này cũng nói ra cho được.

“Thế phải làm sao đây?” Lạc Nam buồn bực nói: “Đây là cách duy nhất rồi, chẳng lẽ sư muội muốn thật sự quên ta?”
Vân Duyên cắn cắn cánh môi hồng nhuận, trong lòng trăm mối ngỗn ngang.

Lạc Nam nhếch miệng cười, chủ động tiến đến ôm lấy eo thon của nàng, hắn biết những chuyện xấu hổ như thế không thể để nữ nhân chủ động được.

Vân Duyên rùng mình, cảm nhận được hơi thở đầy nhiệt khí của hắn bên tai khiến nàng như nóng lên.

Đang muốn phản kháng, chợt trên bắp tay Lạc Nam hiện ra một đóa Bỉ Ngạn Hoa đang nở rộ, còn trên cái eo thon của Vân Duyên cũng hiện ra Bỉ Ngạn Hoa có hình dạng tương tự nhưng lại nhỏ hơn một chút.


Hai đóa Bỉ Ngạn Hoa như sinh ra cảm giác hấp dẫn lấy nhau, Lạc Nam ồ lên một tiếng khi cảm nhận được mình có thể mượn lấy các đường Văn của Vân Duyên để sử dụng.

Mà Vân Duyên toàn thân mềm nhũn vô lực ngã vào lòng mình, dường như không sinh ra bất kỳ ý niệm phản kháng nào.

“Đáng ghét, bị sư phụ lừa rồi…” Vân Duyên thở hổn hển: “Truyền thừa Công Pháp mà nàng giao cho ta rõ ràng bị Công Pháp của ngươi áp chế, ta còn có thể hỗ trợ cho ngươi chiến đấu và tu luyện.


Lạc Nam giật mình, không nghĩ đến Đông Hoa Chí Tôn còn lưu lại một thủ đoạn như vậy, đúng là sư phụ hết mình vì đồ đệ mà.

Nàng lưu lại hai môn Công Pháp, trong đó một môn chủ đạo, một môn phụ đạo…
Chủ đạo giao cho Lạc Nam, phụ đạo giao cho Vân Duyên.

Ở trước mặt Lạc Nam, Vân Duyên phải ngoan ngoãn.

Hắn cười nói: “Sư muội là Phó Cung Chủ, mà ta chính là Cung Chủ, có lợi thế hơn ngươi cũng là chuyện bình thường…”
Vân Duyên yêu kiều hừ một tiếng quay mặt sang nơi khác.

Thấy nàng ra vẻ cam chịu, Lạc Nam cũng không tiếp tục trêu chọc.

Hắn nhẹ nhàng cởi xuống cái quần dài phiêu phiêu như lụa của nàng, lộ ra cái tiểu nội khố màu hồng phấn tinh xảo.

Vân Duyên toàn thân co rúm nhắm chặt mắt lại, nhịp tim đập dữ dội.

Ánh sáng trên Bỉ Ngạn Hoa càng rực sáng dữ dội, dường như chỉ cần Lạc Nam muốn…hắn thậm chí có thể thôn nạp tu vi của Vân Duyên để biến thành của mình.

Nhưng hắn không làm như vậy, hắn chỉ khéo léo cởi đi cái tiểu khố xinh đẹp của nàng, thu giữ làm kỷ niệm.

Bờ m.ông tròn lẳn trắng muốt như tuyết của Vân Duyên rốt cuộc lộ ra, đập vào mắt hắn chính là hai chữ “Lạc Nam” khắc bên trên đó.

Vân Duyên có chút thở gấp, một cảm giác thẹn thùng xấu hổ đến cực điểm dâng trào.

Chắc chắn là nàng bị công pháp áp chế nên mới mặc hắn muốn làm gì thì làm, bằng không với tính cách cao quý thiên thành của nàng, nam nhân muốn động vào sợi tóc của nàng cũng không được.

Vân Duyên tự mình trấn an bản thân.

Mà Lạc Nam lúc này cũng đã điều động Bất Hủ Kinh Văn khảm vào hình xăm trên mông Vân Duyên.

Không sai, hắn dùng Bất Hủ Kinh Văn để lưu lại cái tên mình trên mông của nàng.

Bất Hủ Kinh Văn là thứ mà Bất Hủ Diễn Sinh Kinh sản sinh, tin chắc dù mọi vết tích về Lạc Nam bị xóa đi, thực tại trên thế gian này bị thay đổi thì nó vẫn sẽ còn.

Vân Duyên sẽ dựa vào hình xăm này để biết rằng nàng vẫn có quan hệ nào đó với một kẻ mang tên Lạc Nam.


Nhớ lại ngày đó bên trong Mộ Địa, Đông Hoa Chí Tôn từng nói nàng cảm giác được trong tương lai hình xăm sẽ phát huy công dụng nào đó, quả thật không phải trò đùa…
Nhân vật cấp độ Chí Tôn làm mọi điều sẽ mang theo dụng ý cao thâm khó dò, không phải chỉ là đùa nghịch vô nghĩa.

Cảm giác tê dại khi Bất Hủ Kinh Văn khảm vào trên mông khiến Vân Duyên khép chặt đôi chân, không chỉ gò má mà toàn bộ da thịt đều ửng hồng cực kỳ mê người.

Lúc này nàng đang nằm sấp trên bắp đùi hắn, cái mông trắng ngần tròn trịa lộ cả ra ngoài không khí.

Đột ngột Vân Duyên cảm giác được toàn bộ bàn tay đặt trên mông mình vuốt ve, còn nhào nặn một cái khiến nàng nhảy nhỏm.

“Tên khốn kiếp…” Nàng vung tay tát hắn.

Lạc Nam vội vàng né tránh, cười hì hì làm lành xin lỗi:
“Thứ tội, thứ tội…là sư muội quá mê người làm ta nhịn không được.


Hình xăm đã xong hắn còn cố tình sờ nắn mông nàng, Vân Duyên bực bội dùng lực lượng ngưng tụ thành y phục, sắc mặt lạnh lùng không thèm nhìn hắn.

Lạc Nam vuốt vuốt mũi, chỉ cảm thấy bàn tay còn lưu lại hương thơm ngào ngạt dễ chịu.

Vân Duyên một mình rời khỏi Linh Giới Châu, một thế giới cấp thấp như nó không thể ngăn cản nàng được.

Lạc Nam vội vàng đuổi theo tránh Tuế Nguyệt và Bụt nghi ngờ.

“Lạc tiểu hữu, ngươi thật sự đã có cách giải quyết chứ?” Bụt vẫn còn ngờ vực hỏi.

“Bụt tiền bối yên tâm!” Lạc Nam hỏi: “Ta chỉ muốn biết khi nào tên Cấm Kỵ kia sẽ ra tay với ta? Vì sao hiện tại hắn chưa động thủ?”
“Ý đồ của Cấm Kỵ chúng ta thật sự không biết được…” Bụt cẩn trọng nói:
“Nhưng nếu tiểu hữu có cách giải quyết thì nên tranh thủ thời gian, càng nhanh càng tốt.


“Đa tạ Bụt tiền bối và Vân Duyên sư muội báo tin.

” Lạc Nam chắp tay đầy chân thành:
“Hãy giúp ta gửi lời hỏi thăm đến Kỳ Duyên, đa tạ nàng đã vì tin tức của ta mà trọng thương như vậy.


“Chúng ta sẽ nhắn…” Bụt hồi đáp.

Từ nãy đến giờ Vân Duyên không thèm mở miệng nói chuyện, thấy tất cả đã hoàn tất, nàng liền xoay người rời đi, trở về Nguyên Giới.

“Công chúa đợi lão phu với…”
Bụt không hiểu vuốt vuốt râu, bất quá vẫn nhanh chân đuổi theo.

“Hẹn gặp lại!” Lạc Nam hướng về hai người cao giọng hô lớn.

Vân Duyên rùng mình, nàng hiểu trong lời chào của Lạc Nam mang theo hàm nghĩa khác.

Lần sau gặp lại, có lẽ rất nhiều thứ sẽ thay đổi.

“Phu quân, dù có chuyện gì xảy ra thì tỷ muội chúng ta vẫn sẽ mãi bên cạnh ngươi!” Tuế Nguyệt ôn nhu nhìn lấy hắn.

“Ừm!” Lạc Nam gật mạnh đầu:

“Ta cũng sẽ không để các nàng rời xa ta một lần nào nữa!”

Trở về Lễ Đường, Lạc Nam liền truyền âm triệu tập tất cả chúng nữ cả Hậu Cung và Làng Nhất Thế đi theo mình.

Tất cả quan khách nhìn thấy cảnh tượng này tưởng hắn muốn động phòng, liền ngửa đầu cười haha, tán thưởng và ngưỡng mộ Bá Chủ thật sự là quá mạnh mẽ, nhất Long quần Phượng cũng tự tin cân được, quả là bậc kỳ nhân.

Cả đám tiếp tục nâng chén hoang ca.

Trong Linh Giới Châu, Lạc Nam cùng chúng nữ ngồi quây quần bên nhau, hắn hít một hơi dài nói:
“Đầu tiên ta muốn xin lỗi các nàng, hôn lễ của chúng ta e rằng đã không được trọn vẹn, đêm động phòng phải trì hoãn lại…”
Chúng nữ trong lòng siết chặt, các nàng hiểu rõ nếu không phải gặp chuyện quan trọng thì nam nhân của mình sẽ không trì hoãn như vậy, dù sao thì kẻ thèm đêm động phòng nhất là hắn chứ không phải ai khác.

“Phu quân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, dù sao đi nữa thì tỷ muội chúng ta sẽ cùng ngươi đối mặt!” Diễm Nguyệt Kỳ trịnh trọng nói.

Lạc Nam gật đầu, đưa mắt yêu cầu Tuế Nguyệt giải thích.

Tuế Nguyệt liền đem cuộc đối thoại cùng Bụt và Vân Duyên kể lại một lần.

“Cái gì? Phu quân bị lão quái vật Cấm Kỵ để ý?”
Chúng nữ nghe xong liền hít một ngụm khí lạnh, biểu lộ không dám tưởng tượng nổi.

Mặc dù các nàng biết tiềm lực của phu quân mình rất khủng bố, nhưng để bị cả nhân vật cấp độ Cấm Kỵ nhắm vào thì thật sự ngay cả nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến.

Quan trọng nhất là con hàng Cấm Kỵ kia còn thèm muốn Công Pháp của hắn.

“Tên Đại Thủ khốn kiếp đó, biết thế đã sớm tìm hắn giải quyết!” Võ Tam Nương nghiến răng nghiến lợi, thời điểm Đại Thủ nhắm vào Việt Long Tinh nàng cũng trông thấy rõ ràng.

“Chẳng ai ngờ đến một tên vô danh tiểu tốt như vậy lại trở thành mối họa lớn nhất của chúng ta” Thiên Diệp Dao siết chặt nắm tay.

“Đây là bài học của phu quân và của tất cả các tỉ muội, không nên xem thường và bỏ qua tính mạng của bất kỳ kẻ địch nào dù cho đó là một con kiến hôi!” Liễu Ngọc Thanh trịnh trọng nói.

“Chuyện này tạm thời không còn quan trọng…” Hồ Khinh Vũ mắt đẹp kiên quyết, môi đỏ lên tiếng:
“Phu quân đã nghĩ ra phương pháp, tất cả bọn thiếp sẽ không xa rời chàng trong bất cứ hoàn cảnh nào, dù cho bị cả thế gian quên lãng…”
“Không sai, nếu vào địa ngục thì phu thê cùng nhau vào!” Hi Vũ nhấn mạnh.

Lạc Nam cảm động không thôi, kiếp này có nhiều hồng nhan tri kỷ sẳn sàng gắn bó bằng cả sinh mệnh như thế, hắn còn sợ gì nữa chứ?
Nhếch miệng cười nói: “Đó chỉ là phương án cuối cùng, hiện tại ta vẫn còn hy vọng…”
Hắn dò hỏi: “Kim Nhi, ta đã trở thành Nhập Thánh vì sao Hệ Thống còn chưa nâng cấp?”
“Hệ Thống yêu cầu công tử phải chính thức đến Nguyên Giới bắt đầu một hành trình khác mới đủ điều kiện nâng cấp.

” Kim Nhi hồi đáp:
“Hơn nữa lần này nâng cấp sẽ tốn rất nhiều thời gian…”
“Bởi vì sẽ có công năng mới, ngoài ra cả Thiên Cơ Bảng và Vạn Giới Môn cũng sẽ biến hóa, chỉ có hoàn cảnh ở Nguyên Giới mới đủ khả năng đáp ứng cho những điều đó.


Lạc Nam ảo não thở dài, đảo mắt nhìn từng khuôn mặt như hoa như ngọc xung quanh một vòng, nhân lúc có tất cả hồng nhan tri kỷ ở đây, hắn hướng trong lòng hạ lệnh:
“Hệ Thống, ta muốn tiếp nhận phần thưởng nhiệm vụ Chính Tuyến!”
Không sai, hắn đặt hy vọng vào phần thưởng lần này trước khi làm ra lựa chọn cuối cùng kia.


Chúc cả nhà chiều vui vẻ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK