Mục lục
Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lạc Thụy và Long Tư Hạo năm năm trước từng thấy Long Quân Triệt và Lý Tuyết Hà ở chung một chỗ, nên biết bọn họ có quan hệ không tầm thường.

Lạc Thụy liếc nhìn Hoắc Vân Hy, lại nhìn Lê Hiểu Mạn, cau mày, lần này thảm rồi, Tổng giám đốc phu nhân bọn họ vốn không định nhận người cha này, lại thấy ông ta và người đàn bà xấu Lý Tuyết Hà có quan hệ, e là ấn tượng đối với Long Quân Triệt sẽ tệ hơn, càng không thể nhận ông ta.

Long Tư Hạo nheo mắt, đưa tay kéo Lê Hiểu Mạn, dùng hành động an ủi cô.

Lê Hiểu Mạn ngước mắt ôn nhu nhìn anh, nhíu mày, ánh mắt rơi vào trên người Hoắc Vân Hy lần nữa.

Thấy lưng ông ta nhuộm đỏ máu, bà siết chặt tay, đè nén lo lắng.

Lý Tuyết Hà thấy Long Quân Triệt không ngừng chảy máu, lo cho ông ta, cũng không để ý tới cái gì, dù sao Hoắc Nghiệp Hoằng không thể thoát khỏi ngục, bà cũng không sợ gì nữa.

Bà nhìn Hoắc Vân Hy, lo lắng hô: “Vân Hy, con còn đứng đó làm gì? Mau tới đây đỡ ba con đi!”

Ba?

Bà vừa nói xong, hù dọa mấy người.

Long Tư Hạo, Lê Hiểu Mạn, Lạc Thụy, Lăng Hàn Dạ, Hoắc Vân Hy đều bị kinh sợ.

Chỉ có Hoắc Nghiệp Hoằng không bị kinh sợ, nhưng ánh mắt ông trở nên âm độc, sát ý lại nổi lên.

“Ba?” Lạc Thụy trợn to mắt nhìn Hoắc Vân Hy, đưa tay chỉ Long Quân Triệt: “Hoắc tổng, ông ta là ba anh à?”

Sau đó anh ta kinh hô: “Oh! My! God! Hoắc tổng và Tổng giám đốc phu nhân là anh em? Không thể nào.”

Đánh chết Lý Tuyết Hà anh ta cũng không tin.

Hoắc Vân Hy nhận được biểu tình kinh ngạc của Lạc Thụy, không dám tin nhìn Lý Tuyết Hà: “Mẹ nói gì? Long Quân Triệt là ba con? Điều này sao có thể?”

Anh ta theo bản năng nhìn Lê Hiểu Mạn, nếu Long Quân Triệt là ba anh ta, vậy chẳng phải bọn họ là anh em rồi sao?

Không, tuyệt đối không thể nào.

Lê Hiểu Mạn nheo mắt, không dám tin nhìn Lý Tuyết Hà, cô và Hoắc Vân Hy là anh em, tuyệt đối không thể nào.

Long Quân Triệt vốn không muốn làm sáng tỏ chuyện này trước mắt nhiều người, nhưng Lý Tuyết Hà nói thế, nếu ông ta không làm sáng tỏ, ông ta rất sợ con gái duy nhất Lê Hiểu Mạn sẽ hiểu lầm cái gì.

Đàn bà duy nhất ông ta chạm vào trong đời này chỉ có mẹ ruột cô Thẩm Thi Vi.

Đối với Thẩm Thi Vi, tình cảm ông thiên ti vạn lũ phức tạp không rõ.

Mà ông ta cũng không muốn Lý Tuyết Hà tiếp tục hiểu lầm.

Ông ta hí mắt nhìn Lý Tuyết Hà, trong giọng nói lộ ra áy náy: “Bà… hiểu lầm, Hoắc Vân Hy không phải con trai… tôi, cậu ta là con trai của bà và Hoắc Thần Phong, đàn bà duy nhất đời này tôi chạm vào cũng chỉ có… Thẩm Thi Vi, mẹ ruột của Mạn Mạn.”

“Cái gì?”

Nghe lời này, Lý Tuyết Hà vốn đỡ ông ta đột nhiên buông ông ra, mặt đầy khiếp sợ và không tin, đưa tay chỉ Lê Hiểu Mạn: “Triệt, anh nói gì? Lê Hiểu Mạn là con gái anh? Vân Hy không phải con trai anh? Sao có thể? Sao Vân Hy không phải là con trai anh, nó là con trai anh mà!”

Sắc mặt Hoắc Nghiệp Hoằng vô cùng nhìn bà, thanh âm tràn đầy khinh bỉ: “Không biết xấu hổ, sao Thần Phong lại cưới đồ làm bạo hoại thuần phong mỹ tục như cô? Vân Hy là con trai của Thần Phong, không phải của Long Quân Triệt.”

Lý Tuyết Hà nghe ông nói vậy, hoàn toàn không rõ tình hình nhìn Long Quân Triệt: “Triệt, đây rốt cuộc là thế nào? Sao Vân Hy đột nhiên không phải con trai anh? Không phải trước kia anh luôn không phủ nhận sao? Em… Em và Hoắc Thần Phong luôn chia phòng ngủ, sao Vân Hy lại là con trai ông ta?”

Năm đó Lý Tuyết Hà và Hoắc Thần Phong kết hôn luôn chia phòng ngủ, Hoắc Nghiệp Hoằng biết chuyện, bỏ thuốc hai người bọn họ.

Hoắc Thần Phong tỉnh lại rời đi, Lý Tuyết Hà tỉnh lại không nhớ chuyện đêm trước, trong ấn tượng của bà, bà chưa từng ngủ chung Hoắc Thần Phong.

Long Quân Triệt tiếp cận bà là vì đối phó Hoắc Nghiệp Hoằng, trả thù Hoắc Thần Phong.

Vì có thể để bà quyết một lòng giúp ông ta ở Hoắc gia giám sát nhất cử nhất động của Hoắc Nghiệp Hoằng, ông ta chuốc say Lý Tuyết Hà, chỉ nằm bên cạnh bà, tạo thành hiện trường giả bọn họ ngủ chung.

Lý Tuyết Hà tỉnh lại thấy Long Quân Triệt, lầm tưởng bọn họ xảy ra chuyện gì, sau đó bà mang thai, đương nhiên cho là con của ông ta, mà mỗi lần bà nói vậy, Long Quân Triệt đều không nói ra chân tướng.

Sở dĩ Hoắc Nghiệp Hoằng khẳng định Hoắc Vân Hy là con trai Hoắc Nghiệp Hoằng là vì Hoắc Vân Hy mới sinh, ông lén cầm tóc bọn họ đi làm giám định DNA.

Ông không tin tưởng Lý Tuyết Hà, lo đứa bé trong bụng bà không phải là con cháu Hoắc gia, cho nên mới lén đi giám định DNA.

Ông tuyệt đối không cho phép người không phải con cháu Hoắc gia vào cửa Hoắc gia.

Long Quân Triệt thấy Lý Tuyết Hà không tin, giải thích rõ ràng lúc trước ông ta làm sao để bà hiểu lầm giữa bọn họ từng phát sinh quan hệ, cũng nói cho bà, xưa nay ông ta chưa từng chạm vào bà.

Lý Tuyết Hà nghe xong vẫn không tin.

Bà vừa tức giận vừa bi thương, nhìn Long Quân Triệt, nức nở hô lớn: “Không thể nào, Vân Hy không thể nào là con trai của Hoắc Thần Phong, tôi và ông ta chưa từng ngủ chung.”

Hoắc Nghiệp Hoằng thấy bà còn không tin, liền nói chuyện ông bỏ thuốc bà và Hoắc Thần Phong.

Lý Tuyết Hà nghe xong, tức giận nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng: “Ông bỏ thuốc tôi và Hoắc Thần Phong? Lão già này, ông bỏ thuốc tôi và Hoắc Thần Phong?”

Bà rất muốn xông tới dạy dỗ Hoắc Nghiệp Hoằng một trận, nhưng sợ súng trong tay ông.

Hai mắt bà đầy phẫn hận nhìn Long Quân Triệt: “Nếu ông đã sớm biết Hoắc Vân Hy không phải con trai ông, tại sao ông còn phải ngầm thừa nhận?”

Long Quân Triệt trúng đạn, sắc mặt cực kém, tái nhợt như giấy, ánh mắt ông ta nhìn Lý Tuyết Hà lộ ra tia áy náy.

Đời này ba người phụ nữ ông ta có lỗi nhất chính là Lê Hiểu Mạn, Thẩm Thi Vi và Lý Tuyết Hà.

Vì ông ta lợi dụng Lý Tuyết Hà, nên cảm thấy thật có lỗi với bà.

Ông ta nhìn Lý Tuyết Hà, không giấu diếm nữa: “Vì tôi khiến bà hiểu lầm Hoắc Vân Hy là con trai tôi, bà mới có thể quyết một lòng làm việc cho tôi, thay tôi giám sát nhất cử nhất động của Hoắc Nghiệp Hoằng. Tôi vẫn luôn lợi dụng bà, những lời tôi từng nói với bà đều là giả, xưa nay tôi chưa từng thật lòng với bà, hơn 20 năm, tôi đều lừa gạt bà.”

Nghe lần này ông ta nói thật, Lý Tuyết Hà không tiếp nhận nổi lui về sau, khóc đến hư lớp trang điểm trên mặt: “Tôi không tin ông đều lừa gạt tôi, tôi không tin, tôi không tin ông không động lòng với tôi.”

Giọng Long Quân Triệt kiên quyết, không mang theo bất kỳ tình cảm nào: “Không có, cho tới nay tôi cũng chưa từng động lòng với bà, bà tin cũng được, không tin cũng được, xưa nay tôi chưa từng thật lòng với bà.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK