Mục lục
Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Tưởng Y Y thấy anh không trả lời, hỏi tiếp: “Anh Văn Bác, anh không để em chăm sóc ba anh, em có thể không chăm sóc, vậy em có thể đi thăm bác ấy không?”

Lê Văn Bác nhíu mày, trầm ngâm chốc lát mới lên tiếng: “Tưởng tiểu thư, tôi rất cảm ơn cô quan tâm đến ba tôi, tôi…”

Tưởng Y Y đã hiểu, Lê Văn Bác có lời muốn nói với cô, nhưng không tiện nói thẳng, mãi vòng vo.

Cô mỉm cười: “Anh Văn Bác, anh có lời gì cứ việc nói thẳng đi, không cần vòng vo với em.”

Lê Văn Bác khó xử nhìn Tưởng Y Y, có mấy lời anh cũng không muốn nói thẳng với cô, vì anh không muốn tổn thương cô, nhưng chuyện đến mức không thể không nói, tối nay anh vòng vo, chính là sợ quá trực tiếp tổn thương tự ái của cô.

Tưởng Y Y thấy anh dường như hơi khó xử, cô dí dỏm nháy mắt, trong mắt lóe lên nụ cười châm biếm: “Anh Văn Bác, anh nói thẳng đi, không sao.”

Lê Văn Bác nghĩ sâu xa, ánh mắt sơ đạm nhìn cô, nói thẳng: “Tôi không hy vọng cô lại đến chăm sóc ba tôi.”

Nghe lời anh nói, ý cười trong mắt Tưởng Y Y biến mất, lướt qua tràn ngập không hiểu, có chút bi thương: “Anh Văn Bác, anh… Anh có ý gì?”

Lê Văn Bác mặt đầy áy náy, cúi người xuống về phía Tưởng Y Y: “Tưởng tiểu thư, thật xin lỗi, lời của tôi có thể tổn thương cô, nhưng tôi không hy vọng cô lại đi chăm sóc ba tôi.”

Tưởng Y Y thấy Lê Văn Bác trịnh trọng xin lỗi cô như vậy, cô lui về sau nửa bước, không hiểu hỏi: “Tại sao?”

Lê Văn Bác đứng thẳng người, nhưng không nhìn Tưởng Y Y, mà hơi cúi đầu, biểu tình hời hợt: “Chúng ta không phải là người một nhà, bây giờ không phải, sau này cũng không.”

Lời anh tựa như đang ám chỉ cái gì, Tưởng Y Y đương nhiên hiểu được, cô cắn chặt môi dưới, hai mắt rưng rưng nhìn khuôn mặt hời hợt của anh, trong lòng đau như kim châm: “Anh Văn Bác, em nghe không hiểu anh nói gì.”

Lê Văn Bác giương mắt, đôi mắt đen bao phủ một tầng lạnh lùng: “Cô là một cô gái tốt, nhưng, không thích hợp với tôi.”

Lời anh hung hãn đẩy tâm hồn thiếu nữ của Tưởng Y Y đặt trên người anh tới đáy cốc.

Cô đau lòng, đồng thời có cảm giác tan nát cõi lòng.

Nước mắt không chút báo trước, trong nháy mắt trào ra, trượt xuống theo khuôn mặt xinh đẹp của cô.

“Em… Em…”

Ánh mắt cô đầy bi thương và đau lòng nhìn Lê Văn Bác, há miệng ra, nhưng thật lâu mới nói ra được một câu.

“Em… Em… Tại sao em không thích hợp?”

Tâm tư cô bị anh nhìn thấu sao?

Sao anh biết cô đối với anh…

Lê Văn Bác nhìn cô rơi nước mắt, đáy mắt đều là áy náy: “Cô chăm sóc ba tôi, tôi rất cảm kích cô, nhưng mà chúng ta thật sự rất không thích hợp.”

Tưởng Y Y cố gắng đè nén nước mắt vào, nhưng làm thế nào cũng không thể, ngược lại càng rơi nhiều hơn.

Trong lòng cô rất khó chịu, Lê Văn Bác là mối tình đầu của cô, là người đàn ông đầu tiên cô thích, nhưng cô và anh còn chưa kịp yêu nhau, anh đã cự tuyệt cô rõ ràng như vậy.

Cô hai mắt đẫm lệ nhìn anh hỏi: “Tại sao em không thích hợp.”

Lê Văn Bác muốn tuyệt vọng với anh, thì nhất định phải nhẫn tâm.

Ánh mắt anh càng lạnh lùng hơn: “Tưởng tiều thư, cô rất khả ái, cũng rất hiền lành, nhưng cô không phải loại hình tôi thích, cô không phải mong muốn của tôi.”

Lòng Tưởng Y Y quặn đau, nước mắt trào ra lần nữa: “Vậy kiểu phụ nữ anh thích là gì?”

Khi hỏi ra câu này, Tưởng Y Y suýt chút nữa khóc thành tiếng.

Thì ra mùi vị thất tình đau đớn khổ sở như vậy, không trách ba cô không muốn cô yêu quá sớm.

Lê Văn Bác không trực tiếp trả lời cô anh thích kiểu phụ nữ nào, muốn kiểu phụ nữ nào, mà rũ mắt nói: “Thật xin lỗi, tôi không thích phụ nữ nhỏ hơn tôi quá nhiều tuổi.”

Dứt lời, Lê Văn Bác dừng lại, nhìn cô nói: “Tưởng tiểu thư, nên nói tôi nói hết rồi, đã trễ lắm, tôi cũng cần phải trở về.”

Lê Văn Bác nhìn Tưởng Y Y nói xong, liền xoay người đi về phía xe anh.

Tưởng Y Y nhìn bóng lưng của anh, nước mắt không cầm được rơi xuống: “Anh Văn Bác, đây không phải lý do, em chỉ nhỏ hơn anh mấy tuổi thôi.”

Lê Văn Bác dừng chân, quay đầu nhìn cô: “Cô mới 20 tuổi, phải lui tới với đàn ông gần bằng tuổi cô.”

Tưởng Y Y thấy Lê Văn Bác lên xe, cô nhìn anh, hô: “Em 21 tuổi, sắp 22 rồi.”

Lần đầu tiên cô căm ghét cô nhỏ tuổi hơn Lê Văn Bác.

Thấy Lê Văn Bác rời đi, cô đứng tại chỗ, đôi mắt như nguồn suối, nước mắt không ngừng rơi.

Anh Văn Bác, em thật sự rất thích anh, thật sự rất thích.

Em không ngại anh lớn tuổi hơn em, em không nhỏ, em đã là người lớn.



Tưởng Y Y ngồi làm việc nhớ lại những lời tối qua Lê Văn Bác nói với cô, trái tim đau cực kỳ, hai mắt lại ươn ướt.

Bây giờ trong lòng cô vẫn khó chịu như tối qua, hoàn toàn không có tâm tư làm việc.

Cô nằm sấp trên bàn làm việc, thấp giọng khóc.



Ngày hôm sau, Hoắc thị tổ chức buổi họp báo sản phẩm mới ở khách sạn Á Hoằng, đặc biệt mời Chủ tịch Hội đá quý, Hội trưởng Hội vàng bạc trang sức, Hội trưởng Hội châu báu, cố vấn có thâm niên…

Long Tư Hạo cũng nhận được thư mời của Hoắc thị, Lê Hiểu Mạn cũng được mời, cho nên hai người đều đi, hơn nữa dẫn Tiểu Nghiên Nghiên và Tiểu Long Dập đi cùng.

Hai bé muốn đi tham gia náo nhiệt.

Buổi họp báo cử hành ở hội trường lớn lầu 10 của khách sạn Á Hoằng.

Long Tư Hạo tự lái xe, chở bọn họ đi.

Xuống xe, Lê Hiểu Mạn dắt Tiểu Long Dập, Long Tư Hạo dắt Tiểu Nghiên Nghiên.

Tiểu Long Dập dắt tay em gái Tiểu Nghiên Nghiên, một nhà bốn người nắm tay nhau đi vào khách sạn.

Bọn họ tận lực đi chậm, buổi họp báo của Hoắc thị ở lầu 10 đã bắt đầu, người nắm quyền Hoắc thị - Hoắc Nghiệp Hoằng đang phát biểu quan trọng.

Hôm nay ông không cầm gậy, đứng nghiêm chỉnh trên đài cho Chủ tịch và khách quý phát biểu.

Vẻ mặt nghiểm cẩn, tinh thần sáng lán, nói chuyện hùng hồn có lực, nói năng có khí phách.

Ký giả không ngừng chụp hình cho anh.

Hôm nay Lạc Thụy có nhiệm vụ đặc biệt, cho nên tới sớm, lúc này đang chờ bên ngoài hội trường.

Thấy Lê Hiểu Mạn và Long Tư Hạo đến, anh ta cười tiến lên đón: “Tổng giám đốc, Tổng giám đốc phu nhân, buổi họp báo của Hoắc thị đã bắt đầu, sao bây giờ hai người mới đến?”

Long Tư Hạo nheo mắt: “Vừa bắt đầu, cũng không tính là muộn.”

Anh vốn không có hứng thú với buổi họp báo của Hoắc thị, nhưng nếu Hoặc thị đích thân đưa thư mời cho anh, anh sẽ đến một lát.

Buổi họp báo sản phẩm mới phải chọn thời cơ tốt, ngoại trừ tránh ngày lễ và ngày nghỉ, còn phải tránh những buổi họp báo nghề khác.

Hôm qua VI tổ chức buổi họp báo, anh đương nhiên biết, hôm nay Hoắc thị cử hành buổi họp báo sản phẩm mới, trừ khi sản phẩm mới của bọn họ được nhiều người tiêu thụ, yêu thích hơn loạt sản phẩm mới “Đông Phương Châu” VI vừa công bố hôm qua, nếu không, hôm nay Hoắc thị tổ chức hộp báo nhất định không thành công.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK