Mục lục
Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

“Anh Tư Hạo!” Lăng Dinah thấy Long Tư Hạo rời đi, hai hàng lông mày nhíu chặt, dáng vẻ mất mác, đôi mắt sáng lên, mi mắt cô liếc nhìn anh Lăng Hàn Dạ, dứt khoát nói: “Anh, cho em một chút mê dược, em muốn cùng anh Tư Hạo gạo nấu thành cơm.”

Lạc Thụy nghe lời cô nói, môi mỏng bất giác co giựt, hướng cô giơ ngón tay cái lên, gương mặt anh tuấn nở nụ cười bốn phía: “Dinah tiểu thư, ý kiến hay, chúc cô mã đáo thành công, bất quá thất bại cũng đừng nổi giận, dẫu sao cô cũng đã thất bại hai trăm bốn mươi chín lần, vừa vặn thành hai trăm năm mươi, mấy con số này có thể hình dung được Dinah tiểu thư rất thông minh!”

“Lạc Thụy, anh chết đi.” Lăng Đại Na tức giận giậm chân, đoạt lấy cây dao găm trong tay Lăng Hàn Dạ, ánh mắt ác liệt, trực tiếp phi về phía Lạc Thụy.

Lạc Thụy thấy vậy, lập tức ngồi xổm người xuống tránh, hai tròng mắt nheo lại: “Dinah tiểu thư, cô làm thật à!”

Lăng Đại Na liếc anh, cằm trắng nõn ngẩng lên: “Lười để ý đến anh, tôi đi tìm anh Tư Hạo.”

Bởi vì yến hội sẽ kéo dài đến dạ tiệc, vì vậy vẫn còn tiếp tục, sắc trời dần dần tối xuống, ánh tà dương nghiêng về phía tây, nhiều điểm mờ nhạt nhuộm cả bầu trời.

Lúc này Lê Hiểu Mạn đã thay trang phục mà Long Tư Hạo chuẩn bị cho cô.

Một bộ lễ phục màu xanh nhạt khoe ngực lộ vai, đem đường cong lả lướt của cô phá́t hoạ tinh tế, tóc dài uốn quăn sau đầu, bên tai rủ xuống mấy sợi tóc, làm tăng thêm mấy phần quyến rủ phong tình và cao quý của cô.

Ngũ quan cô nhu mỹ, da thịt trắng nõn như tuyết, cho dù không trang điểm, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cũng đẹp mê người, cô giống như một đóa bách hợp tươi đẹp, trong lành tao nhã, tinh khiết không tỳ vết.

Vì không điện thoại được cho Lâm Mạch Mạch, cô có chút lo âu cô ấy sẽ xảy ra chuyện gì, liền ra khỏi phòng yến hội, đi vào vườn hoa tìm cô ấy.

Cô dọc theo đường mòn bằng đá cuội trước kia cô đi qua, hai mắt trong suốt dò xét xung quanh.

Trong vườn hoa có tốp ba tốp năm người tản bộ chung, trò chuyện, nhưng cô không thấy Lâm Mạch Mạch.

Đôi mày thanh tú của cô không kiềm được nhíu lên, cô và Lâm Mạch Mạch cùng đi, nhưng từ lúc cô ấy bị Hoắc Vân Hy lôi đi, đến bây giờ cô không thấy cô ấy, rốt cuộc cô ấy đi đâu.

“Chị, thật khéo, không ngờ ở chỗ này gặp chị”

Sau lưng đột nhiên vang lên một âm thanh hết sức quen thuộc mà cô không muốn nghe, cô nheo mắt lại, xoay người quả nhiên nhìn thấy Hạ Lâm, cô ấy đi một mình, Hoắc Vân Hy không có ở đây.

Hạ Lâm thấy Lê Hiểu Mạn thay bộ lễ phục, chớp nhanh đôi mắt, giọng mang đầy giễu cợt: “Sao chị lại thay lễ phục, xem ra bộ này so với bộ đó không có bảo thủ gì cả, chị mặc như vậy, có phải hay không muốn câu dẫn đàn ông~”

Bình thường Lê Hiểu Mạn đối với người khác tương đối hiền hòa, nhưng gặp những người trước mặt hay sau lưng người khác điều âm hiểm như Hạ Lâm, nếu cô hòa nhã sẽ không đứng lên được.

Đôi mắt cô như nước trong veo nheo lại, đôi môi bất giác câu ra một đường cong lạnh lẽo mị hoặc, thanh âm trong trẻo mà lạnh lùng: “Mặc lễ phục dạng gì là chuyện của tôi, không cần cô xen vào, còn nữa, đừng kêu tôi là chị, tôi không có một đứa em gái súc sinh “

“Cô!” Hạ Lâm tức giận khuôn mặt đỏ lên, hai tay nắm thành quyền, ánh mặt tức giận liếc nhìn cô: “Lê Hiểu Mạn, cô thật không biết xấu hổ, cô còn muốn dây dưa với Vân Hy sao? Vân Hy không hề yêu cô, tại sao cô không cùng anh ấy ly dị?”

Ánh mắt Lê Hiểu Mạn lạnh như băng nhìn Hạ Lâm, cười lạnh: “A a đến cuối cùng là tôi dây dưa không rõ hay Hoắc Vân Hy không chịu ly dị, cô chẳng lẽ không biết sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK