Mục lục
Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lý Tuyết nhìn biểu tình lạnh lùng của Lê Hiểu Mạn, trong mắt tràn đầy kinh hoàng và hoảng sợ, cô ta không ngờ rằng Lê Hiểu Mạn hiền lành của năm năm trước vậy mà sẽ trở nên ác như vậy.

“Thiếu... thiếu phu nhân, tôi đã biết lỗi rồi, tại sao cô còn không buông tha cho tôi?”

Lê Hiểu Mạn lạnh nhạt nhìn cô ta: “Xin lỗi, tôi không phải là thánh nữ, sẽ không sau khi biết cô chính là đồng lõa hại chết đứa con của tôi thì còn hiền lành tha thứ cho cô, cô đã làm sai chuyện thì cô phải tự chịu trách nhiệm cho hành động của mình, cô cho rằng chỉ cần nói một câu tôi sai rồi, nói một câu thật xin lỗi là được rồi sao? Người đổ nước hoa kích tình vào trong mỹ phẩm dưỡng da của tôi là cô phải không? Cô hại chết một đứa con của tôi còn chưa đủ, lại muốn hại chết đứa bé thứ hai, cô nói xem tôi có thể cân nhắc tình cũ được không? Cô có hai lựa chọn, thứ nhất, mang thai, rồi chín tháng sau uống thuốc phá thai, thứ hai, đi đến hộp đêm, cả đời đều không thể rời khỏi nơi đó.”

Nghe vậy, Lý Tuyết khóc òa lên nhìn về phía Long Tư Hạo, cô lại đột nhiên quỳ xuống: “Thiếu gia...”

Cô ta vừa mới lên tiếng, Long Tư Hạo đã gọi cho quản gia, để ông dẫn người tới mang cô ta đi.

Sau khi Lý Tuyết bị vệ sĩ mà quản gia mang tới đưa đi, Lê Hiểu Mạn vẫn hơi nổi giận ngồi lên trên giường.

Long Tư Hạo thấy cô nhíu mày lại, sau khi ngồi xuống bên cạnh cô, anh dùng hai tay nâng khuôn mặt của cô lên, dịu dàng nhìn cô: “Hiểu Hiểu, em sao vậy? Vạch trần Lý Tuyết xong còn không cao hứng sao?”

Lê Hiểu Mạn ngẩng đầu lên nhìn về phía Long Tư Hạo, đôi môi phấn hồng khẽ mở: “Nhưng chúng ta vẫn không thể bắt được người thần bí kia, thật không biết rốt cuộc người đó là thần thánh phương nào, tại sao có thể thần không biết quỷ không hay như vậy?”

Long Tư Hạo hơi cau mày lại, sau đó anh lại ngậm ý cười nhìn cô: “Hiểu Hiểu, lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, mặc kệ người đó thần bí như thế nào, thì luôn có lúc sẽ lộ ra sơ hở.”

Dứt lời, anh cúi đầu xuống hôn lên đôi môi của cô, ánh mắt sáng lên: “Anh biết vợ của anh càng ngày càng thông minh, càng ngày chồng càng nhìn vợ bằng cặp mắt khác xưa rồi.”

Lê Hiểu Mạn vòng hai tay lên ôm lấy cổ anh, cô ngẩng đầu lên dịu dàng nhìn anh: “Tư Hạo, trước kia em luôn khiến anh phải lo lắng, luôn cần anh tới bảo vệ, em thật sự luôn làm anh không yên lòng, sau này em sẽ không tùy tiện để cho người khác làm tổn thương em nữa, cũng sẽ không để cho người ta tổn thương anh và Nghiên Nghiên, hai người là người quan trọng nhất với em, cho dù là liều mạng, em cũng phải bảo vệ hai người.”

Nghe thấy lời này của cô, đôi mắt của Long Tư Hạo tràn đầy ý cười, anh xúc động nhìn cô: “Nha đầu ngốc, anh là một người đàn ông, sao có thể để cho em bảo vệ? Vẫn để anh tới bảo vệ em đi, mỗi ngày em chỉ cần vui vẻ làm chuyện em muốn làm là được, còn những chuyện khác cứ giao cho anh, anh sẽ xử lý tốt.”

Lê Hiểu Mạn nhìn Long Tư Hạo rồi khẽ gật đầu, giọng nói tràn đầy đau lòng: “Tư Hạo, em không muốn lại để cho một mình anh mệt mỏi như vậy, không muốn làm một bình hoa được anh nâng niu cưng chiều trong lòng bàn tay, không muốn khiến anh luôn phải bận tâm vất vả nữa. Em muốn cùng anh đối mặt với tất cả mọi chuyện, không phải vợ chồng đồng tâm kỳ lợi đoạn kim(*) hay sao?”

(*)Kỳ lợi đoạn kim: Ý nghĩa nguyên thủy từ thời xưa là hai người đồng lòng thì sức mạnh sẽ giống như lưỡi dao sắc bén cắt đứt được kim loại; nếu hai người hòa hợp về chí hướng, đồng tâm đồng đức thì sẽ tỏa hương như hoa lan.

Long Tư Hạo ôm chặt lấy cô, anh khẽ tỳ cằm lên trán cô, giọng nói trầm thấp dịu dàng xen lẫn đau lòng: “Hiểu Hiểu, thế nhưng anh cũng không muốn để em quá mệt mỏi quá đau đầu, anh muốn em không buồn không lo.”

Lê Hiểu Mạn chớp mắt nhìn anh: “Chờ chúng ta vạch trần được người thần bí khiến cho người ta chán ghét kia thì có thể không buồn không lo nữa, bây giờ anh còn phải đến công ty à?”

Long Tư Hạo cong môi cười nói, ánh mắt dần trở nên nóng bỏng nhìn cô: “Em nói xem?”

Lê Hiểu Mạn hơi rũ mi mắt xuống: “Vậy không đi nữa.”

Ý cười trong mắt Long Tư Hạo càng sâu hơn: “Chồng cũng nghĩ như vậy.”

...

Từ sau khi Lý Tuyết “Biến mất” ở trong biệt thự, trong biệt thự dường như khôi phục lại sự yên tĩnh, thức ăn bình thường, sữa tắm và mỹ phẩm dưỡng da của Lê Hiểu Mạn và Long Tư Hạo cũng không lại bị pha thêm thuốc kích tình nữa.

Dường như người thần bí kia cũng “Biến mất“.

Biệt thự đã yên tĩnh, Lê Hiểu Mạn liền đi đến văn phòng của cô, bởi vì cô nghe Tương Y Y nói từ sau lần trước Âu Dương Thần đến văn phòng định chế một sợi dây chuyền, thì có rất nhiều fan hâm mộ của anh ta tìm đến văn phòng đặt hàng.

Vì vậy, bây giờ văn phòng Many của cô vô cùng bận rộn, cô đang suy nghĩ đến chuyện đàm phán hợp tác với chồng yêu Long Tư Hạo của cô.

Lúc này, cô đang ở trong phòng làm việc của mình, Tương Y Y đẩy cửa đi vào, cô ấy đi thẳng tới cạnh bàn làm việc của cô.

“Chị Hiểu mạn, có vị Lâm tiểu thư nói muốn ôn chuyện với chị.”

Nghe thấy Tương Y Y nói như vậy, Lê Hiểu Mạn dời tầm mắt khỏi máy vi tính, ngẩng đầu lên nhìn về phía cô ấy, hơi cau mày: “Y Y, em nói có vị Lâm tiểu thư muốn ôn lại chuyện cũ với chị?”

Tương Y Y mỉm cười nhìn cô gật đầu: “Vâng, cô ấy đã chờ ở bên ngoài.”

Nghe thấy Tương Y Y nói ở bên ngoài, Lê Hiểu Mạn nhìn về phía cửa phòng làm việc, lúc thấy người phụ nữ có vóc dáng nóng bỏng quyến rũ có đứng ở cửa, cô bỗng đứng lên, khiếp sợ lại hơi không dám tin nhìn gương mặt quen thuộc đang đứng ở cửa kia.

“Mạch Mạch...”

Hốc mắt của cô nóng lên, rồi trong giây lát đã dần ươn ướt.

!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK