Mục lục
Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

“Thiếu gia...” Trần Lan thấy Long Tư Hạo ra ngoài thì vui vẻ, cô ta đang định nói lại với anh thì anh đã bế Lê Hiểu Mạn lên, cất bước xuống lầu.

Thấy thế, Trần Lan xiết chặt hai tay, mười ngón hung hăng đâm sâu vào da thịt, trong mắt tràn đầy đố kỵ với Lê Hiểu Mạn.

Lập tức, cô ta nhìn về phía phòng ngủ, trong mắt hiện lên sự độc ác, đẩy cửa ra, bước vào.

Nhìn căn phòng ngủ xa hoa này, cô ta cực kì hâm mộ, kinh diễm và ghen tị, nếu cô ta có thể ở lại phòng ngủ này thì tốt biết mấy.

Nếu cô ta là nữ chủ nhân của biệt thự này, thì tốt biết bao?

Đừng nói là trở thành nữ chủ nhân trong biệt thự, cho dù chỉ là một cô gái Long Tư Hạo yêu mến, thì cả đời này cô ta có chết cũng không tiếc.

Nghĩ vậy, cô ta càng thêm ghen tị với Lê Hiểu Mạn.

Mà Lê Hiểu Mạn cũng không phải được sinh ra trong gia đình giàu có gì, điểm ấy mọi người trong biệt thự đều biết.

Trần Lan cảm thấy một người bình thường không có thân phận địa vị gì như Lê Hiểu Mạn có thể trở thành chủ nhân nơi đây, thì cô ta cũng có thể.

Trong lòng cô ta, lại càng cho rằng Lê Hiểu Mạn là một con chim sẻ, bay lên cành mới biến thành Phượng Hoàng.

Nhìn chiếc giường tròn to lớn, cô ta ao ước đi tới, cởi giày, sau đó hưng phấn nằm lên chiếc giường kingsize kia.

Cô ta quay cuồng trên chiếc giường mấy cái, sau đó nằm vào chỗ của Long Tư Hạo, vùi đầu vào gối, ngửi mùi thơm mát lạnh của riêng anh.

Cô ta nhắm hai mắt, vẻ mặt mê say ngẩng đầu: “Ưm... Thơm quá... ưm... thiếu gia...”

Lập tức, cô ta ôm gối đầu của Long Tư Hạo nằm xuống, tưởng tượng anh đang ngủ bên cạnh mình, sau đó ngốc nghếch bật cười.

Một lúc lâu sau, cô ta nghiêng đầu nhìn vị trí của Lê Hiểu Mạn, trong mắt lại hiện lên sự ghen tỵ nồng đậm.

Đột nhiên, cô ta ngồi dậy, nhấc gối của Lê Hiểu Mạn lên, như một đứa thần kinh tát qua tát lại cái gối, tức giận nói: “Thiếu phu nhân? Ha ha... Thiếu phu nhân rắm chó, cô không thân phận không bối cảnh, cũng không giàu có gì, lại càng chẳng phải minh tinh, cô cũng bình thường giống chúng tôi thôi, cô dựa vào đâu mà gả cho một người ưu tú đẹp trai có tiền như thiếu gia? Cô có tư cách gì? Tiện nhân... Nhất định là cô quyến rũ thiếu gia... Tiện nhân...”

Cô ta phát điên như thể coi chiếc gối là Lê Hiểu Mạn, đánh liên tục.

Lại còn vừa đánh vừa chửi Lê Hiểu Mạn là tiện nhân.

Mãi đến khi hai tay cô ta mệt mỏi, cô ta mới ngừng lại, ánh mắt hiện lên sự độc ác, xuống giường đi về phía tủ quần áo...

...

Đài tưởng niệm An Khang vốn nằm ở ngoại ô Thanh Hoa Sơn, là nghĩa trang công cộng tốt nhất ở ngoại ô, rất sạch đẹp mà nghiêm trang.

Chọn xây mộ ở đây, đều là những phú thương nổi tiếng có giá trị con người thấp nhất là mấy trăm vạn trở lên.

Không chỉ mộ của Long Nhã Tâm, mẹ Long Tư Hạo ở đây, mà mộ của ba anh Hoắc Thần cũng được xây ở chỗ này.

Mà mộ của hai người Long Nhã Tâm và Hoắc Thần cũng cách nhau đến hai trăm mét.

Diện tích mộ lên đến hơn 3 héc ta, bốn phía xanh um tươi tốt, giống như một tòa thành lục sắc.

Lúc này Long Tư Hạo và Lê Hiểu Mạn đã đến khu tưởng niệm An Khannieejanh liền ôm cô bước từng bước đến thềm mộ.

Phía sau bọn họ là chú Thành quản gia, cùng với Lạc Thụy, Tô Dịch.

Thềm đá này cũng không cao lắm, còn chưa đến mười bậc, hai người chỉ đi một lát đã tới trước mộ Long Nhã Tâm.

Lê Hiểu Mạn nhìn ảnh chụp trên bia mộ của bà, ánh mắt hiện lên sự kinh ngạc, môi hồng khẽ khen: “Đẹp quá.”

Trách không được Long Tư Hạo lại đẹp như thế, đúng là do gen cả, mẹ anh đẹp như vậy, anh đương nhiên cũng phải đẹp rồi.

Trên ảnh chụp Nhã Tâm cười đẹp động lòng người, khuôn mặt cực kì đẹp đẽ.

Bà như một nữ thần hoàn mỹ được thiên thần tạo ra, tuy chỉ thấy một tấm hình, nhưng Lê Hiểu Mạn lại có thể chắc chắn bà nhất định là một người rất dịu dàng luuwong thiện.

Long Tư Hạo nghe Lê Hiểu Mạn khen mẹ mình như vậy thì nhìn cô, ôm eo thật chặt, khẽ cười: “Không phải người một nhà thì không vào một nhà, mẹ chồng đẹp, con dâu cũng đẹp.”

Lê Hiểu Mạn nghe anh nói thì cực kì xấu hổ, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ lại đỏ lên.

Lúc này, Lạc Thụy chợt nói: “Tổng giám đốc, hình như có người đã đến bái tế mẹ anh rồi.”

Dứt lời, anh ta đứng lên, cầm đóa hồng trắng trên mộ Long Nhã Tâm đếm, vừa đúng 11 đóa, ở giữa còn có một bông hoa may mắn vươn thẳng.

Anh ta nhíu mày, nhìn Long Tư Hạo: “11 đóa hồng trắng, ý nghĩa là toàn tâm toàn ý, còn có cách nói khác là thế gian này chỉ có mình em, bông hoa ở giữa là chỉ sự vĩnh hằng. Tổng giám đốc, nếu tôi đoán không sai thì đây là hoa của một người đàn ông, mà nói không chừng chỉ mới rời đi thôi, nhưng là ai mới được nhỉ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK