Mục lục
Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Tiểu Nghiên Nghiên nhìn mẹ của mình rồi gật đầu đáp ứng, kéo tiểu Long Dập đi về phía sân sau.

Nhìn bóng lưng của tiểu Nghiên Nghiên và tiểu Long Dập, Lê Hiểu Mạn ngậm đầy ý cười vui mừng, từ sau khi nhận tiểu Long Dập trở về, hai ngày qua tiểu Nghiên Nghiên vẫn luôn dính lấy anh trai nhỏ.

Mặc dù tiểu Long Dập còn nhỏ, nhưng bé đã rất có phong phạm của người làm anh, tiểu Nghiên Nghiên muốn ăn trái cây, bé sẽ gọt trái cây cho em, muốn uống nước, bé sẽ lấy nước cho em, tóm lại bé là người anh trai cầu gì được đó của tiểu Nghiên Nghiên, còn nhỏ mà bé đã thừa kế tính cách ưu nhã dịu dàng của Long Tư Hạo rồi.

Buổi tối, Lê Hiểu Mạn tự mình xuống bếp, làm một bàn thức ăn.

Chờ sau khi Long Tư Hạo trở lại, một nhà bốn người ngồi ở trước bàn ăn, bầu không khí vô cùng hài hòa và ấm áp.

Ngoài ở bệnh viện thì không tính, đây được coi là lần đầu tiên bọn họ ngồi ăn cơm chung trong cùng một bàn.

Tiểu Long Dập nhìn cảnh tượng ấm áp này, cùng với một bàn thức ăn do mẹ ruột của bé tự mình làm, đôi mắt nhỏ của bé dần đỏ lên.

Bé đã ăn cơm cha làm rồi, hôm nay có thể ăn được cơm do mẹ làm, bé cảm thấy rất hạnh phúc.

Tiểu Nghiên Nghiên ngẩng đầu lên thấy tiểu Long Dập cứ nhìn chằm chằm vào thức ăn trên bàn mà không động đũa, hơn nữa vành mắt nhỏ của bé còn hồng hồng giống như là muốn khóc, bé đau lòng hỏi: “Anh, anh sao vậy?”

Lê Hiểu Mạn và Long Tư Hạo cũng nhìn về phía tiểu Long Dập, thấy vành mắt của bé đã đỏ hồng lên, hai người đều đồng thời đứng dậy ngồi xuống bên cạnh bé.

“Allen, con sao vậy?” Lê Hiểu Mạn ân cần nhìn tiểu Long Dập hỏi, cô đưa tay lau khóe mắt ướt át của bé.

Tiểu Nghiên Nghiên cũng đứng dậy đi qua ngồi, mắt nhỏ ân cần nhìn anh mình: “Anh, anh sao vậy?”

Long Tư Hạo biết nguyên nhân tại sao tiểu Long Dập đỏ vành mắt, anh dịu dàng nhìn bé: “Bởi vì có thể ăn cơm cùng với cha mẹ còn có em gái, vì vậy Allen rất cao hứng, đúng không?”

Tiểu Long Dập gật đầu với Long Tư Hạo: “Vâng.”

Sau đó, bé vừa cười vừa nhìn về phía Lê Hiểu Mạn: “Còn nữa, có thể ăn được cơm mommy làm, con cũng cảm thấy rất cao hứng.”

Lê Hiểu Mạn và Long Tư Hạo đều mỉm cười rồi cùng đưa tay xoa đầu nhỏ của bé.

Lê Hiểu Mạn mỉm cười nhìn bé, dịu dàng nói: “Allen, sau này con muốn ăn cái gì thì cứ nói với mommy, mommy sẽ làm cho con.”

Tiểu Nghiên Nghiên thấy mommy và daddy của mình đều xoa đầu nhỏ của tiểu Long Dập, bé cũng vươn tay nhỏ ra muốn xoa, lại bị Lê Hiểu Mạn khẽ đánh xuống tay nhỏ không an phận của bé.

Bé thu hồi tay nhỏ, dẩu cái miệng nhỏ lên: “Mommy, tại sao mẹ lại đánh con?”

Lê Hiểu Mạn trợn mắt nhìn bé: “Không được phép sờ đầu anh.”

“Vậy tại sao mommy và daddy sờ được?”

“Chúng ta có thể, con không thể, con nhỏ hơn anh.”

Lê Hiểu Mạn nói với tiểu Nghiên Nghiên xong, rồi ôm tiểu Long Dập vào trong ngực, cô dịu dàng nhìn bé: “Allen, để mommy đút cho con.”

Tiểu Long Dập không muốn gây phiền toái cho mẹ: “Mommy, con có thể tự ăn.”

“ Tối nay mommy muốn đút cho con ăn, con muốn ăn cái gì thì hãy nói cho mommy.”

Tiểu Nghiên Nghiên thấy mommy của mình ôm anh mình, bé cau mày nhỏ lại, ăn được hai miếng, bé lại đặt đũa xuống, nhìn về phía daddy của mình Long Tư Hạo: “Daddy, anh có mẹ thương, vậy ai thương con?”

Long Tư Hạo thấy Tiểu công chúa của anh nhíu mày nhỏ lại, anh cảm thấy rất đau lòng, anh đứng dậy đi tới bên cạnh tiểu Nghiên Nghiên rồi ngồi xuống, ôm bé vào trong ngực, anh dịu dàng cười nói với bé: “Daddy thương Nghiên Nghiên.”

Tiểu Nghiên Nghiên mỉm cười nhướn mày nhỏ lên: “Vậy con cũng muốn daddy đút cho con ăn.”

Long Tư Hạo cười nói: “ Được, tối nay cha sẽ phục vụ Tiểu công chúa của cha ăn cơm.”

Bữa cơm tối, bầu không khi của một nhà bốn người cực kỳ ấm áp và hạnh phúc.

Bởi vì không muốn cách tiểu Long Dập quá xa, vì vậy Long Tư Hạo dời thư phòng lên tầng bốn, còn thư phòng sang trọng kia thì biến thành phòng ngủ sang trọng của tiểu Long Dập.

Phòng ngủ được bố trí rất đẹp, phía nam của phòng là thư phòng nhỏ được cố ý chuẩn bị cho tiểu Long Dập.

Có bàn sách nhỏ máy vi tính thích hợp với bé.

Hai bên trái phải của bàn sách đều là kệ sách, phía trên đặt rất nhiều loại sách thích hợp với độ tuổi của bé, còn có rất nhiều đồ chơi nữa.

Sau bữa tối, Lê Hiểu Mạn và Long Tư Hạo dắt tiểu Long Dập đi vào phòng được chuẩn bị riêng cho bé.

Tự nhiên là tiểu Nghiên Nghiên cũng đi vào theo.

Vừa đi vào, bé đã lên tiếng khen ngợi: “Oa oa! Anh, phòng ngủ của anh thật là đẹp à nha!”

Thấy trong phòng ngủ có máy vi tính, tiểu Nghiên Nghiên nhìn về phía Long Tư Hạo và Lê Hiểu Mạn: “Daddy, mommy, tại sao trong phòng ngủ của con không có máy vi tính?”

Lê Hiểu Mạn mỉm cười nhìn bé: “Bởi vì con còn nhỏ, vẫn chưa thích hợp dùng đồ điện tử.”

Tiểu Nghiên Nghiên dẩu miệng nói: “Nhưng anh cũng chỉ lớn hơn so với con một tuổi mà thôi!”

“Lớn hơn một tuổi cũng là lớn.”

Lê Hiểu Mạn nói với tiểu Nghiên Nghiên xong, cô lại nhìn về phía tiểu Long Dập, dịu dàng nói: “Allen, con có thích căn phòng ngủ này không? Đây là phòng ngủ mà cha con đặc biệt chuẩn bị cho con đấy.”

Lúc vẫn còn ở bệnh viện, Long Tư Hạo đã gọi điện thoại cho Thành Thúc, dặn ông ấy là dời thư phòng của anh lên tầng bốn, cải tạo thư phòng lúc trước thành phòng ngủ cho tiểu Long Dập. Hơn nữa, anh còn cố ý dặn Thành Thúc thiết kế tích hợp thư phòng và máy vi tính ở trong phòng ngủ cho tiểu Long Dập.

Những quyển sách trên kệ sách kia đều là anh dặn Thành Thúc đimua về.

Tiểu Long Dập đánh giá xung quanh phòng ngủ của mình, vành mắt nhỏ lại đỏ lên, bé rất thích căn phòng này.

Phòng ngủ trước kia của bé chẳng có món đồ chơi nào cả, sách cũng không có mấy quyển, chứ đừng nói đến chuyện nhìn thấy máy vi tính.

Bé nâng đầu nhỏ lên, khóe mắt nhỏ lấp lánh lệ quang: “Cám ơn daddy mommy, thật là nhiều đồ chơi, thật là nhiều sách, con vô cùng thích.”

Thấy tiểu Long Dập lại đỏ vành mắt, Lê Hiểu Mạn và Long Tư Hạo đều cực kỳ đau lòng, năm năm qua bọn họ chưa từng thực hiện trách nhiệm làm cha mẹ với bé, vì vậy bây giờ bọn họ muốn bù đắp cho bé, chỉ hận không thể đem những thứ tốt nhất trên toàn thế giới cho bé.

Lê Hiểu Mạn ngồi xổm xuống, cô ôm bé vào trong ngực, hôn lên trán nhỏ của bé, hốc mắt cũng dần ươn ướt theo, cô mỉm cười nhìn bé: “Allen, đều đo mommy không tốt, mommy không bảo vệ tốt cho con, làm hại con phải chịu nhiều ủy khuất như vậy, Allen yên tâm, mommy sẽ không để cho ai mang con đi nữa đâu, mommy sẽ yêu thương con thật nhiều.”

Long Tư Hạo cũng ngồi xổm xuống, ôm lấy hai mẹ con bọn họ, anh ngậm ý cười dịu dàng nhìn tiểu Long Dập: “Allen, daddy và mommy còn có món quà nhỏ cho con.”

Sau đó, Long Tư Hạo đưa cho tiểu Long dập điện thoại di động và ipad mà anh đã mua cho tiểu Long Dập.

Cầm điện thoại di động và ipad, nước mắt của tiểu Long Dập lại đang ngập tràn khóe mắt: “Cám ơn daddy mommy.”

Long Tư Hạo hôn lên trán nhỏ của tiểu Long Dập, dịu dàng nói: “Allen, con là tiểu nam tử hán, cha cho phép con khóc tối nay, nhưng bắt đầu từ ngày mai cha không cho phép con tùy tiện khóc nữa, biết chưa?”

Tiểu Long Dập nhìn Long Tư Hạo rồi nghiêm túc gật đầu với anh.

Tiểu Nghiên Nghiên thấy daddy và mommy của bé đều cùng ôm tiểu Long Dập, hoàn toàn quên mất bé, bé đột nhiên có loại cảm giác sắp bị bỏ quên: “Daddy, mommy, cha mẹ có anh không muốn Nghiên Nghiên nữa sao?”

“Sao lại có thể như vậy chứ?” Long Tư Hạo đứng dậy đi tới trước mặt tiểu Nghiên Nghiên, bế bé lên: “Nghiên Nghiên là tiểu công chúa của daddy, sao daddy có thể không muốn Nghiên Nghiên được?”

!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK