Mục lục
Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Hoắc Vân Hy đỏ mắt nhìn đôi mắt tràn ngập hận ý của Lê Hiểu Mạn, trái tim anh ta khẽ run, nhưng không dám nhìn vào đôi mắt lúc này của cô.

Câu nói sẽ không tha thứ cho anh ta của cô không hiểu sao làm cho anh ta cảm thấy phiền não.

Lúc này mặt anh ta tái mét, hai mắt đỏ hoen, giống như con sư tử sắp phát cuồng, hôm nay anh ta đã được mở rộng tầm mắt, bình thường cô đều dịu dàng yếu đuối, hôm nay lại nhanh mồm nhanh miệng như vậy, quả không đơn giản.

“Lê Hiểu Mạn, tôi không cần cô tha thứ, tôi sẽ không để cho cô lấy một phân tiền của Hoắc gia, cô gả cho tôi chẳng phải vì tiền sao? Tôi càng muốn cô ra đi hai bàn tay trắng lăn khỏi Hoắc gia, không chỉ vậy, tôi còn muốn khiến cô thân bại danh liệt đeo tội danh ngoại tình ra ngoài… tội này sẽ khiến ông nội nhìn thấy, ông ấy ép tôi cưới cô là mặt hàng gì.”

Lê Hiểu Mạn nheo mắt lại, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn anh ta, khóe môi quét xuống nụ cười nhạt: “Hoắc Vân Hy, anh không cần lo lắng thiết kế tôi, anh muốn ly hôn, tôi thành toàn cho anh, chúng ta ly hôn.”

Thấy cô chủ động nói ly hôn, Hoắc Vân Hy không đoán được, hơi ngẩn ra, đôi mắt đỏ hoen khinh thường nhìn cô, giọng điệu trào phúng: “Lê Hiểu Mạn, cô không có tư cách nói ly hôn, cô muốn sau khi ly hôn lấy một nửa tài sản Hoắc gia sao? Cô nằm mơ, tôi nói rồi, tôi muốn cô thân bại danh liệt.”

Dứt lời, anh ta buông ta đang bóp chặt cổ tay cô, không thèm nhìn cô mà âm trầm xoay người về phòng.

Trong phòng lại truyền ra âm thanh nũng nịu của Hạ Lâm: “Vân Hy, sao lâu như vậy? Người ta nhớ anh muốn chết.”

Hoắc Vân Hy dịu dàng nói: “Không phải anh về với em rồi sao? Tiểu yêu tinh này.”

Rốt cuộc Lê Hiểu Mạn nghe không nổi nữa, hai tay che kín lỗ tai, lảo đảo chạy cách xa phòng bọn họ ra.

Đóng cửa lại, cả người mảnh khảnh của cô dựa vào cửa trượt xuống mặt đất, vốn cho ràng nước mắt đã chảy khô lại không ngừng rơi xuống.

Lần này cô không khóc vì Hoắc Vân Hy mà khóc vì cô, khóc cho sự không đáng giá của cô.

Cô giữ gìn một năm đổi lại kết quả như vậy.

Sao anh ta có thể vô tình như thế, không nhân tính như thế, vì muốn ly hôn với cô mà bỏ thuốc cô, hại cô mất đi trong sạch.

Cô hận anh ta, cô hận anh ta!

Hoắc Vân Hy không xứng để cô yêu anh ta.

Anh ta không xứng… anh ta không xứng…

Anh ta đã không phải là Hoắc Vân Hy muốn bảo vệ cô nữa rồi.

Lê Hiểu Mạn ngồi xổm trong phòng, đau lòng khóc tỉ tê.

Cô chỉ cho phép mình khóc lúc này, về sau, cô sẽ không bao giờ khóc vì Hoắc Vân Hy nữa.

Bởi vì khóc mà cả người cô run rẩy, đau đớn không thôi, bộ dạng thật làm người ta đau lòng.

Không biết cô đã khóc bao lâu, khóc đến mệt mới mơ màng ngủ mất.

Trong mộng, cô mơ thấy Hoắc Vân Hy đang bảo vệ cô, anh dịu dàng gọi cô là Mạn Mạn, nói muốn cưới cô.

Nhưng mà nháy mắt Hạ Lâm xuất hiện trước mặt bọn họ, Hoắc Vân Hy vừa nãy còn nhẹ giọng với cô lại trở nên lạnh lùng xa cách, thậm chí vì Hạ Lâm mà ra tay đánh cô.

Cô ở trong mộng khóc mà tỉnh lại, vừa mở mắt ra thì trời đã tối, trong phòng tối đen một mảnh, lòng cô càng tối hơn, giống như rơi vào vực sâu vậy.

Cô ngồi dậy, qua một đêm mà cô cảm thấy dài như một thế kỉ.

Lúc này di động trong túi xách của cô vang lên, vừa cầm xem thì thấy Lâm Mạch Mạch gọi tới.

“Mạch mạch...” Tiếp điện thoại, âm thanh của Lê Hiểu Mạn mang theo sự nức nở, ở trước Lâm Mạch Mạch, cô muốn dấu cũng không dấu được.

“Mạn Mạn, cậu làm sao vậy? Phát sinh chuyện gì rồi hả? Như thế nào lại khóc?” Trong điện thoại truyền đến âm thanh quan tâm của Lâm Mạch Mạch.

“Mình…” Lê Hiểu Mạn cầm di đọng, hốc mắt đỏ lên, không biết nên nói gì.

Tính tình Lâm Mạch Mạch nóng vội, không chờ cô nói đã nói: “Sao vậy? Thôi, ở trong điện thoại khó nói, mấy ngày rồi chúng ta không đi quán café Kano, mình lái xe qua đón cậu.” Đăng bởi: Thất Liên Hoa

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK