Mục lục
Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Anh ngước mắt, đau lòng nhìn Hạ Lâm: “Lâm Lâm, ngay cả lời của anh em cũng không nghe sao? Em chết thì anh sẽ rất đau lòng, lại đây đi, đừng làm chuyện dại dột nữa, được không?”

Nước mắt Hạ Lâm tuôn như mưa, bi thương lắc đầu nhìn Hoắc Vân Hy: “Không... Không.. Vân Hy, em xin lỗi! Em đã không có anh, giờ ngay cả đứa con duy nhất của chúng ta cũng không còn. Anh nghĩ em phải sống thế nào? Anh có biết em yêu anh đến thế nào không? Vậy mà anh yêu chị ta, em biết em là người thừa, nếu như không có em, anh và chị sẽ không ly hôn, Vân Hy, em xin lỗi anh. Em chết đi sẽ có thể chuộc lại lỗi lầm này.”

Nghe thấy lời cô, Hoắc Vân Hy càng thêm yêu thương cô, sự áy náy trong mắt càng đậm: “Lâm Lâm, em nghe anh nói, chuyện này không thể trách em. Người có lỗi với Mạn Mạn là anh, người nên chuộc lỗi cũng là anh, chuyện này hoàn toàn không liên quan đến em, em không nên làm chuyện dại dột.”

Cho dù Hoắc Vân Hy nói thế nào, Hạ Lâm vẫn lắc đầu như cũ, khuôn mặt rất quyết liệt: “Vân Hy, cha mẹ, dì, mọi người đừng nói gì nữa, con không còn mặt mũi, dũng khí, lòng tin hay tin tưởng vào việc sống nữa, chết đi mới là lối thoát đối với con.”

Hạ Thanh Vinh vốn không lên tiếng, sắc mặt ngưng trọng nhíu mày lo lắng nhìn Hạ Lâm: “Lâm Lâm, con không còn thì tiếp tục có được. Nhưng con mất đi thì con nghĩ cha và mẹ con phải làm thế nào? Chẳng lẽ con cho rằng chúng ta cũng thương tâm đi nhảy lầu sao? Vân Hy nói đúng, đừng làm chuyện dại dột nữa có được không?”

Hạ Lâm khóc nhìn về phía Hạ Thanh Vinh, thấp giọng nghẹn ngào nói: “Cha... Con xin lỗi!”

Dưới sự bảo vệ của chú Thành và tám vệ sỹ, Lê Hiểu Mạn vất vả lắm mới có thể tách vòng vây xem náo nhiệt của phóng viên.

Mà những lời của Hoắc Vân Hy, Hạ Lâm, Lý Tuyết Hà, cô đều nghe thấy cả.

Cô không thể tưởng được chuyện Hạ Lâm không còn đứa trẻ nữa.

Cô không dám tin nhìn phần bụng bằng phẳng của Hạ Lâm. Hạ Lâm mất con vì Long Tư Hạo làm cô ta bị thương sao?

Mặc dù qua hệ của cô và Hạ Lâm không tốt, nhưng cô không hy vọng Hạ Lâm nhảy lầu. Hạ Lâm đã mất đi đứa trẻ, giờ vạn nhất có chuyện gì xảy ra, Long Tư Hạo chẳng phải là hung thủ gián tiếp giết Hạ Lâm hay sao?

Theo tính cách của Lưu Như Hoa thì nhất định bà sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Long Tư Hạo.

Vậy nên, vì Long Tư Hạo, cho dù thế nào cô cũng phải nghĩ cách ngăn Hạ Lâm nhảy lầu.

Cô bước tới hai bước, ánh mắt bình thản nhìn sắc mặt trắng bệch tiều tụy của Hạ Lâm, lãnh đạm nói: “Hạ Lâm, không nghĩ tới cô cũng có ngảy muốn nhảy lầu? Cũng tốt, cô chết đi, tôi liền vui vẻ.”

Giọng nói của cô vang lên, đám người Hoắc Vân Hy, Hạ Lâm, Lý Tuyết Hà, Hạ Thanh Vinh, Lưu Như đều quay về phía cô.

“Mạn Mạn..”

“Chị...”

“Lê Hiểu Mạn...”

...

Cách gọi khác nhau, vẻ mặt cũng khác biệt.

Hoắc Vân Hy thấy Lê Hiểu Mạn tới bệnh viện, vừa sợ lại không biết phải đối mặt với cô như thế nào. Anh đứng nguyên tại chỗ, không dám tiến lại gần, vì sợ chọc giận Hạ Lâm.

Lý Tuyết Hà thấy cô thì trừ khiếp sợ bên ngoài còn cảm giác thù dịch. Nếu không phải vì Hạ Lâm muốn nhảy lầu thì nhất định bà sẽ chế nhạo cô ta một phen.

Lý Tuyết Hà không vui nhìn Lê Hiểu Mạn, lạnh giọng hỏi: “Lê Hiểu Mạn, cô muốn làm gì? Đến để cười nhạo Lâm Lâm? Cô vừa nói cái gì vậy hả?”

Lê Hiểu Mạn nhường mày, lãnh đạm nhìn Long Tư Hạo: “Tiếng người? Bà không phải người đương nhiên nghe không hiểu sao?”

“Cô...” Lý Tuyết Hà bị cô chọc giận hận không thể qua cho cô cái bạt tai.

Hạ Thanh Vinh thấy cô chỉ nghiêm mặt lại mà không lên tiếng, tâm tư giờ phút này đều đặt lên người Hạ Lâm, tạm thời không có thời gian đi hỏi sao cô lại tới bệnh viện.

Mà Lưu Như Hoa đang đau lòng nhìn thấy Lê Hiểu Mạn thì trong mắt tràn ngập hận ý: “Tiện nhân, cô tới làm cái gì? Đến cười nhạo Hạ Lâm nhà chúng tôi sao? Cái loại yêu tinh hại người như cô, nếu không vì cô, Lâm Lâm nhà chúng tôi sao có thể đi đến ngày hôm nay? Còn cả đứa con Hạ Lâm nữa? Hôm nay nếu Lâm Lâm xảy ra chuyện gì, tôi cũng sẽ đẩy cô xuống, người đáng chết phải là tiện nhân như cô.”

Lưu Như Hoa la lớn, tâm tình kích động, nói xong cũng đánh về phía Lê Hiểu Mạn, bộ dạng như muốn đẩy cô khỏi sân thượng.

Vệ sỹ sau lưng cô thấy vậy liền phản ứng cực nhanh mà chặn trước người cô.

Hạ Thanh Vinh thấy vậy lập tức kéo Lưu Như Hoa lại.

Sau khi nhìn thấy Lê Hiểu Mạn, Hạ Lâm cũng kinh sợ, thấy Lưu Như Hoa đánh về phía Lê Hiểu Mạn liền khóc hô: “Mẹ, mẹ làm gì vậy? Mẹ... Nếu mẹ làm chị bị thương, con... Con liền nhảy xuống.”

Nghe thấy lời cô, Lưu Như Hoa ngừng lại, kinh ngạc nhìn cô: “Lâm Lâm, con gọi con tiện nhân kia là gì? Con gọi cô ta là chị? Sao lại phải thế? Cô ta coi con là em sao? Con vì cô ta mà uy hiếp mẹ? Con làm mẹ đau lòng quá rồi Lâm Lâm.”

Dứt lời, Lưu Như Hoa lại thương tóc khóc lóc.

Vì lời nói của cô mà người kinh ngạc không chỉ có Lưu Như Hoa, mà cả Lê Hiểu Mạn, Hoắc Vân Hy, Hạ Thanh Vinh, Lý Tuyết Hà cũng đều rất kinh ngạc.

Sắc mặt ngừng trọng nhìn cô của Hạ Thanh Vinh hóa thành phức tạp, trước kia chẳng phải cô rất không thích Lê Hiểu Mạn sao.

Hiểu con gái không ai bằng cha, ông biết con gái rất hayb đố kị trong lòng, chỉ cần là đồ mình thích, nhất định sẽ không chừa thủ đoạn nào để đoạt lấy, cho nên ông không thực sự quá ưng tính cách đứa con gái Hạ Lâm này.

Nhưng mới vừa rồi, cô đã thay đổi cái nhìn của ông, vì cô lấy cái chết ra bảo vệ chị của mình.

Tâm tư của Lý Tuyết Hà giống như Lưu Như Hoa, rất bất mãn chuyện Hạ Lâm gọi Lê Hiểu Mạn là chị.

Hoắc Vân Hy nhìn Hạ Lâm, đáy mắt hiện lên vẻ phức tạp, đau lòng, áy náy và cả lo lắng...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK