Mục lục
Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Thời khắc này anh ta vạn phần hối hận, vừa rồi anh ta không nên kích động như vậy, bại lộ thực lực.

Anh ta đánh một quyền lên cửa sổ xe, chỉ thấy cửa kính bị đánh ra mấy vết xước, anh ta mặt đầy ảo não, hận không thể cho chính mình một quyền, tính cách kích động của anh ta sao không thay đổi được?

Long Quân Triệt ngồi cạnh tài xế thấy anh ta ảo não không thôi, thu hồi ánh mắt rét lạnh, vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Cậu cũng không cần quá lo lắng, nếu tôi không đoán sai, Long Tư Hạo hẳn không phát hiện thực lực của cậu có gì khác trước kia, bây giờ cậu ta không có tinh lực đi nhớ tới chuyện của cậu.”

Hoắc Vân Hy nghe thế, ánh mắt nghi ngờ nhìn ông: “Tại sao anh ta không có tinh lực này?”

Long Quân Triệt nheo mắt, khóe môi nhếch lên nụ cười thấm đầy ớn lạnh: “Vì một Lê Hiểu Mạn đã đủ khiến cậu ta tâm lực mệt mỏi rồi, cậu ta không có tinh lực đi để ý người khác.”

Hoắc Vân Hy vẫn không hiểu, nghĩ tới vừa rồi Lê Hiểu Mạn kháng cự Long Tư Hạo, cong môi hỏi: “Tại sao anh ta không có tinh lực? Có phải giữa anh ta và Mạn Mạn đã xảy ra chuyện gì không?”

Long Quân Triệt hơi nhếch môi: “Giữa bọn họ quả thực xảy ra một chuyện lớn, một chuyện làm cho Long Tư Hạo thế nào cũng không giải thích được.”

Hoắc Vân Hy càng nghe càng hồ đồ, cau mày hỏi: “Đến tột cùng là chuyện gì?”

Long Quân Triệt quay đầu nhìn Hoắc Vân Hy: “Lê Tố Phương chết, không phải là bệnh chết, mà bị người khác giết chết, mà người giết chết Lê Tố Phương là…”

Hoắc Vân Hy không đợi anh ta nói xong, hai mắt chợt trợn to, ánh mắt mang theo mấy phần kinh ngạc và không dám tin nhìn Long Quân Triệt: “Là Long Tư Hạo giết? Sao có thể?”

Thấy Long Quân Triệt không trả lời, anh ta nhìn ông hỏi: “Nếu thật sự là vậy, lấy hiếu thuận của Mạn Mạn, sao cô ấy bỏ qua cho Long Tư Hạo giết chết mẹ mình? Cô ấy sẽ kiện Long Tư Hạo ra tòa mới được.”

Long Quân Triệt câu môi cười: “Ha ha… Cậu quên một chuyện, tình yêu có thể thay đổi một người, cô ta yêu Long Tư Hạo, cho nên sao có thể kiện Long Tư Hạo ra tòa?”

Lời của Long Quân Triệt làm Hoắc Vân Hy đau lòng không dứt, anh ta siết chặt hai tay, trong mắt nồng đậm đau đớn, Mạn Mạn của anh ta yêu Long Tư Hạo, nên cho dù biết là hung thủ sát hại mẹ cô, cô thà làm con gái bất hiếu cũng bảo vệ anh.

Tình yêu của cô với Long Tư Hạo rốt cuộc sâu đậm bao nhiêu mới có thể ngay cả người mẹ sinh cô nuôi cô chết oan, cô cũng có thể chẳng ngó ngàng gì tới.

Đây là Mạn Mạn hiếu thuận hiền lành anh ta biết sao?

Cô yêu Long Tư Hạo sâu đậm như vậy làm anh ta ghen tỵ, làm anh ta tức giận.

Tại sao cô không yêu anh ta như vậy?

Tại sao tình yêu của cô đối với anh ta không chịu nổi một kích, vứt bỏ anh ta dễ như trở bàn tay?

Những chuyện anh ta làm tổn thương cô, cộng lại toàn bộ cũng không bằng chuyện Long Tư Hạo làm tổn thương cô.

Hai mắt anh ta đỏ thẫm, hừng hực lửa ghen, hai tay siết chặt: “Sao ông biết chuyện này?”

Long Quân Triệt híp mắt, ánh mắt thâm trầm làm người ta nghĩ không ra, ngoắc môi: “Một người thần bí cố ý cho tôi biết, xem ra muốn đối phó Long Tư Hạo không chỉ có chúng ta.”

“Một người thần bí?” Hoắc Vân Hy nheo mắt, ánh mắt mang theo nghi hoặc nhìn anh ta: “Ngay cả ông cũng không biết người kia là ai? Mục đích của người đó là gì?”

Long Quân Triệt câu môi cười, ánh mắt lãnh đạm mang theo mấy phần ớn lạnh: “Nếu tôi không sai, mục đích của hắn là muốn chúng ta đối phó Long Tư Hạo thay hắn, hắn nhất định cho rằng chúng ta biết cái chết của Lê Tố Phương có liên quan tới Long Tư Hạo, nhất định sẽ thổi phồng, xem chúng ta là Đường lang, hắn mới là hoàng tước.”

Hoắc Vân Hy trợn mắt, thanh âm lạnh như băng: “Nếu mẹ Mạn Mạn thật sự là Long Tư Hạo giết, tại sao chúng ta phải bỏ qua cơ hội này? Chúng ta có thể nhân cơ hội này công bố chuyện đó ra, Long Tư Hạo nhất định bị đả kích.”

Long Quân Triệt nheo mắt, trên khuôn mặt tuấn mỹ tràn ra khí lạnh: “Nếu chúng ta thật sự làm vậy, người thân bì kia là ngư ông ngồi hưởng lợi, Long Quân Triệt tôi không thích làm vỏ bọc cho người khác, xưa nay đều là tôi tính toán người khác, người khác đừng hòng tính toán tôi.”

Dứt lời, ánh mắt ông lạnh lùng nhìn Hoắc Vân Hy, thanh âm rét lạnh: “Cậu tốt nhất coi như không biết chuyện này, tuyết đối không thể có bất kỳ hành động gì, nếu có người đối phó Long Tư Hạo thay chúng ta, chúng ta chỉ cần làm hoàng tước là được, cậu thừa dịp khoảng thời gian này tiếp nhận huấn luyện thật tốt, tăng năng lực bản thân, tương lai còn dài, chỉ cần Long Tư Hạo không chết, cậu có cơ hội đối phó cậu ta.”

Nghe vậy, lúc này Hoắc Vân Hy bỏ suy nghĩ công bố chuyện Long Tư Hạo giết Lê Tố Phương, trầm tư chốc lát, hai mắt đỏ ngầu nghi hoặc nhìn Long Quân Triệt: “Ông cảm thấy chuyện này tính chân thực bao nhiêu? Ông thật sự tin tưởng Long Tư Hạo giết mẹ Mạn Mạn?”

“Ha ha…” Long Quân Triệt câu môi cười: “Chúng ta có tin hay không không quan trọng, chỉ cần có thể làm cho Lê Hiểu Mạn tin là được, cậu nghĩ cách tiếp cận cô ta, thăm dò ý tứ cô ta, nếu cô ta tin chuyện này, đây là cơ hội tốt của cậu…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK