Mục lục
Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

“Mẹ, chúng ta vào thôi!”

Lê Hiểu Mạn dắt đôi tay nhỏ non mịn của Tiểu Nghiên Nghiên, nheo mắt liếc cô bé: “Nghiên Nghiên, con lại đi trêu người ta à?”

Tiểu Nghiên Nghiên nhìn mẹ mình ngọt ngào cười, nhíu nhíu mày: “Mẹ nhìn ra rồi à? Mẹ thông minh quá đi.”

Lê Hiểu Mạn rũ mắt nhìn cô bé, khóe môi mang theo nụ cười: “Con là con gái của mẹ, chút tâm tư này của con sao mẹ không biết chứ, sau này không được trêu chú Lạc Thụy nữa, chú là người tốt đó, ok?”

Tiểu Nghiên Nghiên nhìn mẹ mình rồi làm thủ thế ok: “Ok! Con sẽ nghe lời mẹ.”

Lê Hiểu Mạn thấy Tiểu Nghiên Nghiên nghe lời, đôi mắt trong veo như nước tràn đầy ý cười, cái tính tình phúc hắc này thật giống ông ba Long Tư Hạo nhà nó mà.

Nhớ đến Long Tư Hạo cô liền lặng lẽ hạ mày, đáy mắt trong suốt xẹt qua một tia mất mát.

Tiểu Nghiên Nghiên thấy mẹ mình nhăn mày như có tâm sự, cô bé nhíu mày nhưng không hỏi gì, đôi mắt như sao xoay vòng không biết lại nghĩ ra chủ ý gì.

Biệt thự Thủy Lộ Hồ.

Sau khi đưa Lê Hiểu Mạn và Tiểu Nghiên Nghiên về đến ngoài tiểu khu, Lạc Thụy trở về phục mệnh Long Tư Hạo, đang đứng trước người anh trong thư phòng.

Anh ta đứng làm dáng, cúi đầu, đôi mắt anh tuấn ái muội nhìn Long Tư Hạo, xoay xoay ngón tay, vẻ mặt ngượng ngùng, đôi môi mỏng mấp máy như muốn nói lại thôi.

Nghe Lạc Thụy hồi báo xong, Long Tư Hạo ngồi ngay ngắn trên ghế xoay, thấy anh ta ngượng ngùng xoắn xuýt như con gái, đôi mắt hẹp dài của anh nheo lại, ánh mắt thâm trầm sắc bén liếc anh ta, môi mỏng khẽ mở, trầm giọng nói: “Mắc tiểu thì đi toilet đi, nhìn tôi chằm chằm làm gì? Muốn tôi bế cậu đi à?”

Đôi mắt anh tuấn của Lạc Thụy vẫn nhìn Long Tư Hạo không chớp mắt: “Đôi tay quý giá của của tổng giám đốc là để ôm Lê tiểu thư, sao tôi dám để tổng giám đốc đại giá? Tôi chỉ muốn……”

Lạc Thụy nói xong liền nhếch nhếch môi mỏng, vươn đầu lưỡi liếm môi dưới, vứt một cái nhìn tán tỉnh về phía Long Tư Hạo: “Tổng giám đốc, tôi hôn anh được không?”

Nghe Lạc Thụy nói, khóe môi Long Tư Hạo giật giật, anh nheo mắt, ánh mắt sắc bén như kiếm liếc anh ta: “Cậu nói lại lần nữa.”

Lạc Thụy vẫn tiếp tục mở miệng, liếm liếm môi dưới: “Tôi muốn hôn anh.”

Ánh mắt Long Tư Hạo phát lạnh, vẻ mặt âm trầm liếc anh ta, khóe môi treo một nụ cười đầy nguy hiểm: “Được, muốn chết thì cậu cứ qua đây.”

Thấy vẻ mặt Long Tư Hạo mười phần dọa người, lúc này Lạc Thụy mới thu hồi biểu cảm ngượng ngùng, nghiêm túc nhìn anh: “Tổng giám đốc, tôi nói thật với anh vậy, là Nghiên Nghiên tiểu thư thơm tôi một cái, bảo tôi trở về thay cô bé thơm anh một cái, anh đừng nhìn con bé còn nhỏ nha, nó uy hiếp tôi á, nếu tôi về không hôn anh một cái thì cả đời tôi sẽ không lấy được vợ đẹp, không sinh được con ngoan, tổng giám đốc ơi, anh nói xem hai cha con anh sao phúc hắc quá vậy? Nghiên Nghiên tiểu thư thật sự rất giống anh, nếu con bé không phải con gái anh thì tôi chặt đầu xuống đất cho anh chơi bowling luôn.”

Nghe anh ta nói xong, Long Tư Hạo nheo mắt lại, ánh mắt nặng nề liếc anh ta: “Nghiên Nghiên hôn cậu một cái ở bên nào?”

Lạc Thụy duỗi tay chỉ vào má phải của mình, đôi mắt anh tuấn cười híp lại thành một đường: “Bên phải, tổng giám đốc có muốn thơm một cái không? Nghiên Nghiên tiểu thư thơm chỗ này, tổng giám đốc có thể thơm lại chỗ Nghiên Nghiên tiểu thư thơm, coi như Nghiên Nghiên tiểu thư thơm tổng giám đốc.”

Dứt lời, Lạc Thụy còn cúi người tiến lên, đưa má phải mình tới trước mặt Long Tư Hạo.

Nhìn khuôn mặt tuấn tú của Lạc Thụy gần trong gang tấc, đôi mắt nguy hiểm của Long Tư Hạo nheo lại, ánh mắt phát lạnh, giơ tay đấm một quyền.

“Oái ~”

Má phải bị đánh một quyền nên Lạc Thụy kêu lên một tiếng, đầu lệch sang một bên, lập tức thức thời vội vàng lui ra phía sau, duỗi tay che lại bên mặt bị đánh, ra vẻ tội nghiệp nhìn Long Tư Hạo: “Tổng giám đốc à, anh không thể nhẹ tay chút à? Mặt của tôi còn để dành đi thả thính, nếu bị đánh biến dạng luôn thì phải làm sao? Vốn dĩ tôi không đẹp trai bằng anh thì thôi đi, bây giờ anh đánh cũng đánh rồi, để tôi thơm một cái không thành vấn đề chứ?”

“Được!” Long Tư Hạo nheo đôi mắt lạnh thấu xương: “Muốn hủy dung thì tới đây.”

Lạc Thụy nghe vậy liền lui về phía sau một bước, ngay sau đó lại nghiêm túc nói: “Tổng giám đốc, bây giờ chúng ta nói chính sự đi! Những việc anh muốn tôi điều tra đều không có kết quả, tôi với Tô thiếu đã kiểm tra các cuộc gọi của Trương Hồng, không có số của kẻ thần bí uy hiếp cô ta đến phòng ngủ của anh và Lê tiểu thư lấy máy ghi âm, cả người nhà Trương Hồng nữa, mặc kệ chúng tôi hỏi thế nào thì người nhà cô ta đều nói không bị ai uy hiếp.”

Sau đó, Lạc Thụy nhìn đôi mắt sâu không lường được của Long Tư Hạo, lại tiếp tục nói: “Còn nữa, cái chết của Lê Tố Phương- mẹ Lê tiểu thư vẫn không có kết quả, đúng rồi, còn chuyên gia giám định làm xét nghiệm ADN cho anh và Nghiên Nghiên tiểu thư vừa xuất ngoại học chuyên sâu, tạm thời chưa xác định được ông ấy đi nước nào, tóm lại là tổng giám đốc muốn tôi điều tra cái gì cũng không có kết quả, tổng giám đốc, nếu không thì anh với Nghiên Nghiên tiểu thư đi xét nghiệm ADN lại đi, đến bệnh viện khác xét nghiệm.”

Long Tư Hạo nghe xong hơi nheo mắt, môi mỏng mím lại: “Không cần xét nghiệm.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK