Mục lục
Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Anh không đi vào phòng ngủ mà đi sang thư phòng mở đoạn video kia ra, anh xem đi xem lại rất nhiều lần, nhưng vẫn không tìm thấy ghi chép ra vào của người đàn ông bí ẩn tập kích anh từ đoạn video.

Lê Hiểu Mạn đã tắm xong, cô pha cho anh một tách cà phê đen rồi mang đến thư phòng, thấy anh vừa trở về đã vào ngay thư phòng, hai mắt cứ nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, cô nhíu mày hỏi: “Tư Hạo, anh nhìn gì mà nghiêm túc thế?”

Cô đi tới trước người anh, đặt tách cà phê lên bàn làm việc, sau đó nhìn vào màn hình máy tính.

Hình ảnh đang lưu chuyển trong đoạn video nhìn qua vô cùng quen thuộc, mấy giây sau cô liền biết đó là Hoa Hồng Uyển.

Cô đang tính hỏi Long Tư Hạo tại sao lại xem video ghi chép ra vào của Hoa Hồng Uyển thì đã bị anh kéo nhào thẳng vào ngực anh, rồi giữ cô ngồi yên trên đùi của mình.

Vì mới tắm xong, cho nên khắp người cô đều được bao phủ bởi mùi hương thanh lịch vô cùng nhẹ nhàng, rất dễ ngửi.

Long Tư Hạo vùi đầu vào hõm cổ trắng ngần của cô, lưu luyến hít hà hương thơm dịu nhẹ trên đó, giọng nói thốt ra trầm thấp mang theo một tia khàn khàn cùng lười biếng: “Chỉ có trên người vợ là dễ ngửi nhất.”

Nói xong, cánh môi nóng rực của anh đã in lên cổ cô, trêu đến cả cơ thể cô cũng phải run lên.

Cô rũ mi dịu dàng nhìn người đàn ông đang vùi đầu vào cổ mình, giọng nói mềm mại êm tai: “Tư Hạo, trước tiên, anh uống cà phê đi đã.”

“Cà phê sẽ giết chết t*ng trùng, vợ không còn muốn sinh con trai cho anh sao?”

Nghe xong lời kia của Long Tư Hạo, khóe môi Lê Hiểu Mạn khẽ giật, cô cầm lấy cốc cà phê, đưa đến bên môi: “Anh không uống thì em uống.”’

Nghe cô nói như vậy, ngẩng đầu lên nhìn vào cốc cà phê trên tay cô, híp mắt nhìn cô sủng nịnh, cong môi nở nụ cười: “Bà xã pha cà phê, làm sao anh dám không uống? Đừng nói giêt chết t*ng trùng, giết chết mạng anh anh cũng muốn uống.”

“Tư Hạo, em phát hiện miệng của anh càng ngày càng tệ đấy.” Lê Hiểu Mạn mỉm cười nhìn Long Tư Hạo, sau đó nhìn vào màn hình máy tính, tò mò hỏi: “Đây không phải là camera bên ngoài Hồng Hoa uyển sao? Anh xem cái này làm gì?”

Long Tư Hạo nhấm nháp tách cà phê Lê Hiểu Mạn pha cho anh, đưa mắt về màn hình máy tính: “Người thần bí hôm nay đến Hồng Hoa uyển.”

Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn nhìn về màn hình, tay phải cầm chuột, tua lại video.

Cô cũng giống giống như Long Tư Hạo, tua đi tua lại video rất nhiều lần, nhưng không hề phát hiện tung tich của người thần bí đó.

“Tư Hạo, anh chắc chắn là hôm nay người thần bí đến Hồng Hoa uyển sao?” Lê Hiểu Mạn nhíu mày nhìn Long Tư Hạo hỏi, sau đó lại nhìn màn hình máy tính.

Long Tư Hạo đặt tách cà phê lên bàn, hai tay ôm lấy cô, hôn lên khuôn mặt thanh lệ, môi mỏng cong lên: “Anh chắc chắn.”

Vì anh sợ Lê Hiểu Mạn lo lắng cho nên mới không nói với cô, hôm nay anh và người thần bí đã giao thủ rồi.

“Vậy sao anh lại biết là người thần bí đến Hồng Hoa uyển??” Lúc Lê Hiểu Mạn hỏi chuyện này, ánh mắt vẫn rơi trên màn hình.

Cô lại tua lại video lần nữa, lần này xem rất chậm, mỗi người ra ngoài Hồng Hoa uyển, bất kể nam nữ, đều nhìn từ đầu đến chân, cực kỳ cẩn thận.

“Hiểu Hiểu, không tìm thấy thì thôi, lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, người thần bí đó nhất định sẽ lại xuất hiện, anh tắm rửa giúp em.”

Dứt lời, anh liền ôm ngang cô lên, xải bước ra khỏi thư phòng.

Hai chữ “Tắm rửa” trong miệng anh ẩn chứa hàm ý khác, Lê Hiểu Mạn nhìn anh: “Em tắm rồi.”

“Một mình em tắm không tính, tắm với ông xã mới sạch chứ.”

...

Bởi vì mỗi đêm đều vận động quá độ, mấy ngày liên tiếp Lê Hiểu Mạn đều ngủ thẳng đến hơn 9 giờ mới dậy, sau đó đến phòng làm việc.

Sáng sớm hôm nay, mới tám giờ đã có 3 người đàn ông đến phòng làm việc tìm cô, nhưng bởi vì cô ẫn chưa tới nên phải chờ ngoài cửa văn phòng, bởi vậy lúc cô đến liền gặp 3 người đó.

Ba người này không phải ai khác mà chính là tổng thanh tra Dư, Tiểu Hứa, Tiểu Phùng mà cô mời cơm ở Ngự Yến lâu mấy ngày trước.

Sau khi ba người nhìn thấy Lê Hiểu Mạn thì sắc mặt cực kì không tốt, như thể muốn ăn tươi nuốt sống cô.

Lê Hiểu Mạn nhíu mày nhìn ba người, nhếch môi cười: “Ba vị quen mặt quá, cố ý tới tìm tôi sao?”

Dứt lời, cô liền bước vào văn phòng mình.

Ba người kia thấy thế, đang định theo vào thì bị Tưởng Y Y ngăn lại: “Đợi một lát, chị Hiểu Mạn của chúng tôi chưa nói là muốn gặp mấy người, mấy người vào làm gì?”

Lê Hiểu Mạn vào văn phòng nghe thấy giọng nói của Tưởng Y Y thì cười nhìn cô: “Y Y, không sao đâu, để họ vào đi.”

Tưởng Y Y nghe vậy mới bằng lòng để họ vào.

Ba người lấy một xấp hình ném lên bàn làm việc của Lê Hiểu Mạn.

Tổng thanh tra Dư sắc mặt xanh mét nhìn cô, giọng điệu tức giận: “Lê tiểu thư, đây là có chuyện gì?”

Lê Hiểu Mạn liếc nhìn ảnh chụp ba người vứt lên bàn cô, nhếch môi cười: “Ba vị ném loạn như thế, không biết xấu hổ sao?”

Tổng thanh tả Dư lườm Lê Hiểu Mạn, cực kì tức giận nói: “Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Đây là kiệt tác của Lê tiểu thư sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK