Mục lục
Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lý Tuyết Hà thấy vậy, đang muốn tiến lên đoạt lấy chai rượu của anh ta, Hạ Lâm ngồi ở bên cạnh đã đứng lên, ngăn cản hành động của Lý Tuyết Hà, cũng kéo bà ta ra khỏi phòng.

“Lâm Lâm, cháu kéo dì ra làm gì? Dì phải đi ngăn cản Vân Hy uống rượu.”

Lý Tuyết Hà nói với Hạ Lâm xong, thì lại muốn đi vào, nhưng Hạ Lâm đã ngăn bà ta ở ngoài cửa phòng, cung kính nhìn bà ta nói: “Dì, dì đi vào cứ như vậy, thì cũng không thể khuyên được Vân Hy đâu, dì cứ giao Vân Hy cho cháu, cháu nhất định có thể thuyết phục được anh ấy.”

“Cháu thật sự có thể thuyết phục được Vân Hy?” Nghe vậy, Lý Tuyết Hà bán tín bán nghi nhìn Hạ Lâm, bà ta luôn cảm thấy gần đây cô ta như có hơi không giống với trước kia, có vẻ như hiểu chuyện hơn so với trước kia, có vẻ như có khí chất hơn so với trước kia.

Hạ Lâm mỉm cười nhìn Lý Tuyết Hà, kéo tay bà ta, rồi vỗ nhè nhẹ lên mu bàn tay của bà ta tựa như an ủi, dịu dàng nói: “Dì, dì hãy tin tưởng cháu, cháu nhất định có thể thuyết phục được Vân Hy lên tinh thần lại lần nữa.”

Thấy vẻ tự tin trên mặt cô ta, Lý Tuyết Hà yên tâm gật đầu nói: “Vậy dì giao Vân Hy cho cháu vậy.”

“Vâng!” Hạ Lâm liếc nhìn Lý Tuyết Hà cười đáp lại, sau đó thì đóng cửa phòng lại.

Cô ta xoay người, thấy Hoắc Vân Hy vẫn còn đang uống rượu, âm thầm nhéo vào bàn tay mình, rồi mỉm cười đi về phía anh ta, ngồi xuống ở trên ghế sa lon đối diện.

“Vân Hy, anh cảm thấy uống rượu có thể giải quyết được vấn đề sao? Coi như là anh uống đến chết, thì chị cũng sẽ không trở lại bên người anh đâu, anh cứ luôn chán chường đi xuống như vậy, chỉ càng làm cho chị xem thường anh thêm mà thôi.”

Nói đến đây, cô ta mỉm cười nhìn Hoắc Vân Hy vẫn đang uống rượu đ, tiếp tục nói: “Anh có từng nghĩ tới tại sao giữa anh và Long Tư Hạo, chị lại lựa chọn Long Tư Hạo hay không?”

Câu nói này của cô đã đụng đến trái tim của Hoắc Vân Hy, bởi vì những lời này của cô ta mà anh ta vốn đang tu rượu ừng ực ngừng động tác lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô ta: “Tại sao?”

Thấy anh ta coi trọng Lê Hiểu Mạn như vậy, Hạ Lâm hận đến nghiến răng nghiến lợi, nghĩ đến Long Tư Hạo nói cô ta muốn thắng được trái tim của anh ta, muốn đi vào trái tim của anh ta, thì nhất định phải làm ra vẻ hiểu chuyện, yêu tất cả mọi thứ của anh ta, cô ta đè nén tức giận trong lòng xuống, nở nụ cười tươi nói.

“Bởi vì anh ta ưu tú hơn so với anh...”

“Hạ Lâm, em dám nói Long Tư Hạo ưu tú hơn so với tôi? Có phải em muốn chết hay không?” Hoắc Vân Hy bị những lời này của cô ta chọc giận, anh ta tức giận trợn mắt nhìn cô ta.

Thấy anh ta bị chọc giận, Hạ Lâm vẫn ưu nhã mỉm cười: “Vân Hy, em chỉ nói đúng sự thật, anh nhìn lại hình dáng của anh bây giờ đi, nó giống cái gì, không ra cái thể thống gì cả, mượn rượu giải sầu sao, nhìn chẳng khác gì một kẻ “Tàn phế” cả, anh như vậy thì làm sao có thể so với Long Tư Hạo? Chị là người tâm cao khí ngạo, yêu cầu cũng rất cao, làm sao có thể yêu anh bây giờ? Huống chi, anh còn tổn thương trái tim của chị ấy, nếu như anh còn tiếp tục suy sụp như vậy, thì đừng nói là chị coi thường anh, mà ngay cả em cũng sẽ xem thường anh.”

Nói đến đây, cô ta đưa tay ra vuốt cái bụng vẫn chưa nhô cao của mình, cúi đầu nói: “Em biết anh không thương em, em cũng không hy vọng xa vời anh sẽ yêu em, tâm nguyện lớn nhất bây giờ của em chính là hy vọng anh có thể lấy lại tinh thần lần nữa, em biết yêu một người chính là muốn để cho người đó có được hạnh phúc, nếu như có thể, em sẽ dốc hết toàn lực giúp anh lấy lại được chị. Còn con của chúng ta, em sẽ nuôi dưỡng con lớn lên, em sẽ không nói cho con, ba của nó là ai, càng không để cho con tới quấy rầy cuộc sống của anh.”

Bởi vì lời này của cô ta, Hoắc Vân Hy hết kinh ngạc lại không thể tin liếc nhìn cô ta, nếu như không phải là khuôn mặt đó đúng là của Hạ Lâm, giọng nói đó cũng là giọng nói mà anh ta quen thuộc, thì suýt nữa là anh ta cho rằng người phụ nữ đang ngồi đối diện mình là một người khác.

Bây giờ thoáng tĩnh tâm lai, anh ta mới phát giác ra gần đây cô ta có biến hóa rất lớn, trước kia cô ta giống như mẹ của anh ta vậy, thích khóc thích nháo chẳng phân biệt hoàn cảnh nào cả, cũng không thèm để ý có mất thân phận hay không.

Đoạn thời gian trước cô ta còn chất vấn anh ta, giả bộ ủy khuất ở trước mặt anh ta, giả bộ điềm đạm đáng yêu, tràn đầy đố kỵ, bây giờ cô ta lại nói muốn giúp anh giành lại Lê Hiểu Mạn, đây cũng quá không giống với tác phong của cô ta, đây chính là Hạ Lâm kiêu căng thích khóc thích nháo trước kia sao?

Không thể phủ nhận, bây giờ cô ta đã có nội hàm hơn so với trước kia rất nhiều.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng bàn tay của cô ta, trước kia luôn trang điểm dày cộp diễm lệ, vô cùng tục tằng, mà bây giờ chỉ trang điểm nhẹ, nhưng lại để khiến cho người ta muốn nhìn nhiều hơn, dường như đẹp hơn so với trước kia, càng có sức hấp dẫn hơn.

Ít nhất giờ phút này anh ta nhìn cô ta, sẽ không giống cảm thấy cực kỳ chán ghét như đoạn thời gian trước.

Hạ Lâm thấy Hoắc Vân Hy vẫn nhìn cô ta không lên tiếng, cô ta đứng lên, liếc nhìn anh ta nói: “Em biết anh không tin em, nhưng những lời em nói đều là sự thật, trễ lắm rồi, cũng đã không còn sớm nữa, em cần phải trở về, hy vọng anh có thể mau sớm hồi phục lại tinh thần, nhớ nghỉ ngơi sớm, ngày mai em và bảo bảo sẽ trở lại thăm anh.”

!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK