Mục lục
Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Những dã thú còn lại giao cho các người, nếu bọn chúng không tập kích nữa, chừa đường sống cho bọn chúng.”

Dứt lời, Long Tư Hạo liền đi về phía Lê Hiểu Mạn đang khiếp sợ đứng tại chỗ.

“Hiểu Hiểu.” Anh chăm chú nhìn cô: “Chúng ta rời khỏi nơi này trước.”

Sau đó anh khom người ôm ngang cô.

Lê Hiểu Mạn phục hồi tinh thần nhìn Âu Dương Thần: “Tư Hạo, Âu Dương Thần…”

“Sẽ có người mang anh ta đi.” Long Tư Hạo nhìn Lê Hiểu Mạn nói xong, quay đầu nhìn thành viên liên minh LR ra hiệu, có người tiến lên đỡ Âu Dương Thần.

Vì phải chờ Lạc Thụy, Lăng Hàn Dạ và những người khác, Long Tư Hạo ôm Lê Hiểu Mạn đi cũng không nhanh.

Lê Hiểu Mạn ngước mắt, đau lòng nhìn Long Tư Hạo: “Tư Hạo, thả em xuống đi, anh ôm em như vậy, anh sẽ rất mệt.”

“Mệt rồi nói.”

Long Tư Hạo nói thế nào cũng không chịu thả Lê Hiểu Mạn xuống, vì anh biết Hiểu Hiểu của anh nhất định rất mệt mỏi.

Nửa giờ sau, Lạc Thụy và Lăng Hàn Dạ dẫn liên minh LR đuổi theo.

Khi Lê Hiểu Mạn hỏi bọn họ những dã thú kia bị giết rồi hay sao, Lạc Thụy nói vì những dã thú kia thấy thủ đoạn của bọn họ quá tàn nhẫn, cuối cùng bị hù chạy.

Vì vật lộn với dã thú, có mười mấy người bị thương, cộng thêm một Âu Dương Thần hôn mê, sau khi trời tối, đoàn người không tiếp tục đi mà tạm thời dừng lại nghỉ ngơi.

Vì núi Sher tương đối nguy hiểm, khó tránh khỏi không bi thương, nên liên minh LR đã chuẩn bị thuốc.

Có thuốc ngoài da, thuốc cầm máu, thuốc hạ sốt, vải thưa, thuốc cấp cứu…

Vết thương trên người Âu Dương Thần do Lạc Thụy đích thân xử lý, những người khác tự xử lý.

Còn vết thương bị gai đâm trên người Lê Hiểu Mạn, đương nhiên do Long Tư Hạo xử lý cho cô.

Long Tư Hạo thấy cánh tay, bắp chân cô đều đầy vết thương, anh sắp đau lòng muốn chết, lại hận không thể ngũ mã phân thây Sophie.

Cho dù nghiền nát hài cốt Sophie cũng không thỏa mối hận trong lòng anh.

“Hiểu Hiểu.” Anh đau lòng nhìn cô, hận không thể thay thế cô bị thương.

Lê Hiểu Mạn thấy anh đau lòng không thôi, mím môi cười: “Tư Hạo, em hết đau rồi, anh cũng không cần đau lòng.”

Long Tư Hạo mặt đầy áy náy: “Sao anh có thể không đau lòng? Đều do anh không bảo vệ em cho tốt.”

Thấy Long Tư Hạo đau lòng áy náy, Lê Hiểu Mạn càng đau lòng hơn anh, cô đưa tay vuốt mặt anh: “Tư Hạo, em không cho phép anh đau lòng áy náy, anh không cần mỗi lần đều đổ trách nhiệm lên người anh, anh như vậy, em càng đau lòng hơn.”

“Long thiếu, chúc mừng anh nha, anh và bảo bối Hiểu Hiểu của anh rốt cuộc đoàn tụ, lại có thể ở chung một chỗ đến chán.” Người nói là Lăng Hàn Dạ, anh đi tới ngồi xuống bên cạnh Lê Hiểu Mạn: “Lê Hiểu Mạn tiểu thư, cô mất tích mấy ngày, Long thiếu lo lắng gần chết, ngày đêm không ngừng đi tìm cô, sau khi cô trở về, cô phải thưởng anh ấy thật tốt, còn thưởng thế nào, cái này…”

Không đợi Lăng Hàn Dạ nói xong, ánh mắt Long Tư Hạo khiếp người bắn về phía anh: “Tránh qua một bên, đừng ở đây làm trở ngại tôi và Hiểu Hiểu của tôi.”

Lăng Hàn Dạ nhướng mày, dứt khoát ngồi đó, khóe môi nhếch lên độ cong tà mị: “Long thiếu, dã ngoại hoang vu, lại không có lều vải, tôi sợ bóng tối, ngồi ở bên cạnh anh, tôi sẽ có cảm giác an toàn.”

Long Tư Hạo nhìn anh, ánh mắt lộ ra cảnh cáo: “Tránh hay là tàn, tự chọn.”

Lăng Hàn Dạ nhướng mày, không sợ chết nói: “Tôi cần cảm giác an toàn.”

Long Tư Hạo cười nguy hiểm, xoay cổ tay: “Được, tôi cho anh cảm giác an toàn.”

Lê Hiểu Mạn thấy Long Tư Hạo xoay cổ tay, dáng vẻ muốn đánh Lăng Hàn Dạ, cô đưa tay đè tay anh: “Tư Hạo, em đi xem Âu Dương Thần thế nào, anh và Hàn Dạ từ từ trò chuyện.”

Dứt lời, cô đứng dậy đi tới Âu Dương Thần.

Lúc này Âu Dương Thần vẫn còn hôn mê, Lạc Thụy cởi áo anh ta, đang giúp anh ta rửa vết thương.

Lê Hiểu Mạn đi tới, ngồi chồm hổm xuống giúp Lạc Thụy.

Lăng Hàn Dạ thấy Long Tư Hạo không ngăn cản Lê Hiểu Mạn đi quan tâm Âu Dương Thần, liếc nhìn anh hỏi: “Long thiếu, bảo bối Hiểu Hiểu của anh quan tâm người đàn ông khác như vậy, anh không ăn giấm sao?”

Long Tư Hạo câu môi, ánh mắt ôn nhu thâm tình nhìn Lê Hiểu Mạn: “Hiểu Hiểu quan tâm ân nhân cứu mạng của chúng tôi, tại sao tôi phải ghen?”

Đối với anh mà nói, Âu Dương Thần không chỉ là ân nhân cứu mạng của Lê Hiểu Mạn, mà còn là ân nhân cứu mạng của anh, nếu không phải Âu Dương Thần bảo vệ và giúp đỡ, Hiểu Hiểu của anh e là đã sớm chết trong miệng rắn và dã thú rồi.

Nếu Hiểu Hiểu của anh có bất trắc gì, anh cũng không thể sống tiếp, cho nên Âu Dương Thần cứu Hiểu Hiểu của anh, thì chẳng khác nào cứu anh, anh ta là ân nhân cứu mạng của bọn họ.

Anh cảm kích Âu Dương Thần hơn Hiểu Hiểu của anh, cho nên sao anh có thể ghen?

Nếu anh ngay cả chút khoan dung này cũng không có, vậy thì anh không đáng giá được Hiểu Hiểu của anh yêu.

Anh rất tin Hiểu Hiểu, sự quan tâm của cô dành cho Âu Dương Thần chỉ là cảm kích, không có gì khác.

Hôm nay, trước khi trời tối, Lê Hiểu Mạn đã kể đầu đuôi chuyện gặp phải Âu Dương Thần cho Long Tư Hạo, nên anh biết tất cả mọi chuyện, hoàn toàn biết tại sao Lê Hiểu Mạn quan tâm Âu Dương Thần như vậy.

Lăng Hàn Dạ thấy Long Tư Hạo mắt đầy ôn nhu thâm tình, đưa tay vỗ vai anh, thở dài: “Long thiếu, tôi cuối cùng đã biết tại sao bảo bối Hiểu Hiểu của anh lại quyết một lòng với anh rồi, anh quả nhiên là một người đàn ông tốt, nếu đổi lại là tôi, có lẽ tôi sẽ ghen đến mức làm ra rất nhiều hành động ngây thơ.”

Giống như khi anh thấy bên người Lâm Mạch Mạch có thêm một Ngụy Tử Đình, anh làm rất nhiều hành động ngây thơ.

Khi đối mặt với Lâm Mạch Mạch, anh nói những lời kích thích cô, không hề tôn trọng cô, khó trách Lâm Mạch Mạch ghét anh như thế.

Long Tư Hạo thấy Lăng Hàn Dạ lại lâm vào bi thương, anh đưa tay vỗ ngược lại vai anh, nhưng không nói gì.

Bây giờ Lăng Hàn Dạ đang bi thương, anh nói lời an ủi gì cũng sẽ không có tác dụng.

Lê Hiểu Mạn quay lại thấy Lăng Hàn Dạ bi thương, cô liền nghĩ tới lời hôm ấy Lâm Mạch Mạch nói sau khi say rượu.

Cô không biết Lăng Hàn Dạ có biết Lâm Mạch Mạch từng có thai hay không, nhưng cô đoán hẳn Lăng Hàn Dạ chưa biết.

Hôm ấy Lâm Mạch Mạch say rượu, cô cảm thấy Mạch Mạch có lẽ cũng không hạnh phúc như bề ngoài.

Có lẽ giữa cậu ấy và Lăng Hàn Dạ còn có cơ hội xoay chuyển.

Thân là bạn tốt của cô ấy, cô vẫn hy vọng Mạch Mạch có thể tìm được hạnh phúc chân chính.

Nghĩ vậy, cô nhìn Lăng Hàn Dạ hỏi: “Hàn Dạ, anh biết Mạch Mạch đã từng mang thai không?”

“Cô ấy từng mang thai? Khi nào?” Lăng Hàn Dạ đang bi thương nghe Lâm Mạch Mạch từng mang thai, anh chợt ngẩng đầu nhìn Lê Hiểu Mạn, ánh mắt đầy kinh ngạc và không dám tin.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK