Mục lục
Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Anh ta đi theo Long Tư Hạo đã lâu, cũng giống như anh, anh ta không có sở thích trêu hoa ghẹo nguyệt, cũng sẽ không tùy tiện lên giường hay hôn môi người phụ nữ khác.

Mặc dù vẻ ngoài của anh ta trông có chút cà lơ phất phơ, thế nhưng ở khía cạnh cuộc sống riêng tư anh ta cực kì giống với tổng giám đốc của mình.

Hơn nữa anh ta cũng có chung suy nghĩ với tổng giám đốc của mình, người phụ nữ đầu tiên cũng là người phụ nữ cuối cùng, vì vậy, anh sẽ không hôn môi hoặc là có bất kì hành động ám muội nào với người phụ nữ anh ta không yêu.

Bốn cô gái nhìn thấy chiếc thẻ vàng đặt trên bàn trà, liền tức khắc tám con mắt trợn lớn, hệt như thấy một con rồng vàng lượng lờ trước mắt.

Chỉ cần hôn người đàn ông trong vòng năm phút là có thể kiếm được chừng ấy tiền, cả bốn người bọn họ đều cảm thấy món hời này quá lớn, thật thật quá lớn rồi.

Rất nhanh chóng cả bốn người đều đứng lên đi về phía Lạc Thụy, hệt như dáng vẻ muốn ăn tươi, xơi tái anh ta.

Lạc Thụy đang ngồi trên ghế sofa thấy bốn “Nữ đại sắc lang” đi tới, anh ta hơi lếch lếch người, ngay lập tức xua xua tay, mang theo ánh mắt cảnh cáo nhìn cả bốn: “Mấy người không được đến đây, mặc dù các người đều là phụ nữ nhưng tôi sẽ không hạ thủ lưu tình.”

Nhìn Lạc Thụy giống như một cô dâu nhỏ đang cố tỏ ra kiên cường, Lăng Hàn Dạ câu môi nở nụ cười tà mị: “Lạc Thụy, chỉ là cùng người ta hôn một cái mà thôi, cậu sợ cái gì? Cũng đâu phải là cướp trinh cậu đâu.”

Lạc Thụy đen mặt trừng mắt nhìn Lăng Hàn Dạ: “Lăng thiếu, tôi không phải là cậu, có thể tùy tiện cùng người phụ nữ khác hôn môi, các cậu từ từ uống, tôi không uống nữa, tôi về trước.”

Dứt lời, anh ta đứng lên nói với Long Tư Hạo một câu rồi hệt như bị ma đuổi nhanh chóng ra khỏi phòng bao.

Lăng Hàn Dạ nhìn thấy Lạc Thụy chạy trối chết, liền đưa mắt nhìn Long Tư Hạo, giống nư cố ý muốn trêu anh, lần nữa rút ra một chiếc thẻ bạch kim, thẻ kim cương ném lên bàn trà.

Anh ta liếc mắt nhìn hết thảy đám con nít chua hai mươi tuổi còn chưa đạt, chỉ tay về phía Long Tư Hạo: “Ai có thể làm thân với Long thiếu, mặc kệ là thân đến mức nào, hai chiếc thẻ này là của người đó.”

Bốn cô gái nghe xong, đưa mắt nhìn người đàn ông đẹp trai đến mê người Long Tư Hạo, có thể làm thân với một soái ca khí chất ngời ngợi như vậy, lại còn có tiền, đương nhiên là bọn họ tình nguyện còn không kịp.

Tô Dịch quét mắt nhìn bốn cô gái một lượt, rồi nhìn về phía Lăng Hàn Dạ: “Lăng Thiếu, trò này của cậu cũng quá tẻ nhạt, bọn tôi là đến tiếp cậu uống rượu, chứ không phải đến để chơi trò chơi với cậu.”

Long thiếu cũng híp mát nhìn Lăng Hàn Dạ, hùa theo nói: “Nếu là uống rượu, tôi uống cùng cậu, còn nếu là chơi cái loại tẻ nhạt này, vẫn là tôi trở về bồi vợ của tôi.”

Lăng Hàn Dạ thấy Long Tư Hạo lại lôi vợ của anh ra, anh ta kéo kéo môi: “Long thiếu, tôi phục cậu, được, không chơi mấy thứ tẻ nhạt này nữa, chúng ta uống rượu.”

Anh ta nhanh chóng xua tay ra hiệu cho bốn cô gái còn nhỏ tuổi kia đi ra ngoài.

Mắt thấy một số tiền lớn như vậy lại không lọt được vào túi, cả bốn người đều không cam tâm, cho nên liền muốn ở lại tiếp khách.

Cô gái tên là San San ngồi cạnh Lăng Hàn Dạ đang bất động, cũng không nề hà đến những người còn lại, đã đưa tay sờ soạng khắp ngực Lăng Hàn Dạ, giọng ỏn ẻn: “Lăng thiếu, có thể cho San San ở lại hầu hạ ngài, được không?”

Chỉ bằng một phát Lăng Hàn Dạ đã tóm được ngay cái tay đang lả lướt trên người mình, vừa hay lòe ra dáng vẻ tà mị ngang ngược, thanh âm trầm thấp nhưng gương mặt thì lạnh lùng đến cực điểm, bên môi anh ta phun ra duy mỗi từ: “Cút.”

Anh ta chỉ nói ra một chữ, nhưng sắc thái lại buốt rét cùng cực, ánh mắt lạnh lẽo mới chỉ bắn về phía một trong số bốn người kia thì cả bốn đã bị dạo đến ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi phòng.

Bên trong phòng bao yên tĩnh, Lăng Hàn Dạ tự rót rượu cho mình, hết một chén lại một chén rót tuột vào trong bụng.

Thấy thế, đầu mày Long Tư Hạo vặn xoắn nhưng vẫn không mở miệng khuyên can, bây giờ anh đang chiêm nghiệm anh ta.

Anh nghe Hiểu Hiểu của anh nói là Lâm Mạch Mạch quyết tâm muốn kết hôn với Ngụy Tử Đình, đến một chấm cơ hội cứu vãn giành cho Lăng Hàn Dạ cũng không có.

Kỳ thực Lâm Mạch Mạch chọn Ngụy Tử Đình là có nguyên nhân của cô ấy, anh có thể hiểu rõ lí do này.

Đàn ông sợ đi sai đường, phụ nữ sợ gả sai chồng

Cái Lâm Mạch Mạch muốn chính là một người đàn ông có thể cho cô ấy cảm giác an toàn, mà điểm này, có lẽ tạm thời Lăng Hàn Dah không thể cho cô ấy.

Một khi phụ nữ đã rũ bỏ đi tâm tư của minh, quyết tâm muốn kết hôn với người đàn ông khác, thì sẽ rất khó để di chuyển tâm ý của họ.

Anh không nói gì, thân là anh em vào sinh ra tử cùng anh, điều anh có thể là chính là thời khắc anh ta đau thương buồn khổ nhất, cùng anh ta uống rượu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK