Mục lục
Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Người thần bí kia thấy Sophie dưỡng dục tiểu Long Dập năm năm, mà lúc này cô ta chỉ lo lắng sợ không có tiểu Long Dập thì không có cách nào cướp được Long Tư Hạo, chứ không có chút tình cảm nào của người mẹ dành cho một đứa con trai, anh ta nhìn chằm chằm vào cô ta rồi hỏi: “Cô không có chút tình cảm mẹ con nào với thằng bé sao?”

“Tình cảm mẹ con?” Sophie kinh ngạc nhìn người thần bí kia, cô ta đưa tay chỉ về phía mình, khẽ nở nụ cười chế nhạo: “Anh hỏi tôi có tình cảm mẹ con với đứa con trai của con tiện nhân kia hay không á? Tôi hận Lê Hiểu Mạn hận muốn chết đi được, tôi có thể có tình cảm mẹ con với con trai của cô ta hay sao? Tôi nuôi thằng bé lớn như vậy, chỉ vì muốn lợi dụng thằng bé để chia rẽ Tư Hạo và Lê Hiểu Mạn mà thôi, chứ tình cảm mẹ con với thằng bé đó á, tôi không vĩ đại như vậy đâu.”

Thấy cô ta không có chút tình cảm nào với tiểu Long Dập, người thần bí kia nhìn cô ta một lúc, rồi lạnh giọng nói: “Tôi sẽ nghĩ biện pháp để mang Allen ra khỏi Lăng gia, còn cô, tôi có chuyện khác muốn cô đi làm.”

Sophie nghi hoặc nhìn anh ta: “Chuyện gì?”

Người thần bí kia khẽ cong môi, ánh mắt dần trở nên quỷ dị: “Cô đã mất tích lâu như vậy, cũng nên đến lúcđể cho cha mẹ cô biết hành tung của cô rồi.”

Sophie hơi kinh ngạc nhìn anh ta: “Ý của anh là muốn tôi thông báo cho cha mẹ tôi biết, tôi đang ở thành phố K?”

Người thần bí kia gật đầu với cô ta, âm lãnh nói: “Cô muốn chia rẽ Lê Hiểu Mạn và Long Tư Hạo, thì cần phải có cha mẹ cô ra mặt. Chỉ cần cô cứ khăng khăng khẳng định Allen chính là con trai ruột của cô và Long Tư Hạo, thì cha mẹ cô nhất định sẽ làm chủ cho cô, cô cũng biết thực lực sau lưng cha cô lớn bao nhiêu mà, nếu Long Tư Hạo cứng đối cứng với cha cô, anh ta nhất định sẽ thất bại, mà cha cô lại có ân với anh ta nữa, tôi nghĩ anh ta sẽ không hoàn toàn đối nghịch với cha cô đâu.”

Sophie nghe thấy như vậy, cảm thấy đây là một ý kiến hay, vì vậy cô ta nhìn người thần bí kia rồi cười cực kỳ âm lãnh: “Để cho cha mẹ tôi ra mặt, quả nhiên là một ý kiến hay, tôi sẽ liên lạc với bọn họ ngay bây giờ, vậy Allen thì nhờ anh mang nó ra khỏi Lăng gia ra giúp tôi.”

“Chuyện của Allen, tôi sẽ tự nghĩ biện pháp, đây là cơ hội cuối cùng tôi cho cô, nếu như lần sau cô còn hành động thiếu suy nghĩ, thì tôi sẽ không sẽ giúp cô nữa.”

Người thần bí kia âm trầm nhìn chằm chằm vào cô ta, rồi đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Sophie thấy vậy, cô ta gọi anh ta lại lần nữa, nghi ngờ hỏi: “Anh vẫn luôn không nói cho tôi biết tại sao phải giúp tôi chia rẽ Lê Hiểu Mạn và Tư Hạo? Đừng nói với tôi là anh thích Lê Hiểu Mạn đấy nhé.”

Người thần bí nghe vậy, anh ta lạnh lùng cong khóe môi, ánh mắt thoáng trở nên âm ngoan: “Tôi hận không thể băm vằm cô tar a thành từng mảnh.”

“Nếu như vậy, tại sao anh phải giúp tôi?” Sophie tiếp tục truy hỏi, người thần bí kia không thèm trả lời cô ta, mà rời đi thẳng.

Sau khi anh ta rời đi, Sophie lập tức gọi điện thoại cho cha mẹ mình, cô ta nghĩ hết tất cả các biện pháp để thuyết phục bọn họ tới thành phố K.

Quán cà phê cappuccino!

Bởi vì Lăng Hàn Dạ đã nhờ Long Tư Hạo bảo Lê Hiểu Mạn rủ Lâm Mạch Mạch đi dạo. Vì vậy hôm nay Lê Hiểu Mạn đã hẹn Lâm Mạch Mạch đến quán cà phê cappuccino mà trước kia bọn họ thích tới nhất.

Hôm nay lại đúng là chủ nhật, tiểu Nghiên Nghiên và Ngụy Vũ Bân đều không phải đến trường học.

Vị trí cạnh cửa sổ, Lâm Mạch Mạch và Ngụy Vũ Bân ngồi một bên, Lê Hiểu Mạn và tiểu Nghiên Nghiên ngồi ở đối diện bọn họ.

Hôm nay Lê Hiểu Mạn mặc một chiếc váy chiết eo màu xanh nhạt, bên ngoài phối hợp với một chiếc áo vest ngắn màu trắng, lộ ra khí chất thanh lịch, mái tóc dài quăn màu vang đỏ sõa bên vai, khuôn mặt để mộc không trang điểm, làn da trắng nõn mịn màng, mặt mũi hồng hào, nhìn có vẻ như rất thoải mái.

Lâm Mạch Mạch thấy cô thì câu nói đầu tiên chính là hỏi có phải gần đây nam thần rất ra sức hay không, sao nhìn cô lại thoải mái như vậy.

Dĩ nhiên, bởi vì có mấy bạn nhỏ ở đây, nên Lâm Mạch kề sát bên tai Lê Hiểu Mạn nói những lời này.

Lê Hiểu Mạn nghe thấy vậy, dĩ nhiên là cô rất xấu hổ, mặt cô dần đỏ ửng lên.

Hôm nay Lâm Mạch Mạch hơi thay đổi phong cách ăn mặc, cô không mặc táo bạo như năm năm trước nữa, cô thay đổi như vậy không thể nghi ngờ là có liên quan đến bạn nhỏ Ngụy Vũ Bân, cô ấy muốn làm một mẹ tốt ở trước mặt bé, không muốn để cho Ngụy Vũ Bân cảm thấy cô là một người phụ nữ rất không đứng đắn.

Hôm nay cô ấy mặc một chiếc váy hoa dài màu trắng và hồng theo phong cách Bohemian.

Tà váy rất rộng, phủ lên đôi chân trần của cô ấy, phần thân trên màu trắng, phần váy dưới màu hồng, mái tóc nâu lượn sóng nửa buộc nửa thả, cũng không trang điểm, cả người tản ra khí chất thanh lịch, cực kỳ hấp dẫn.

Đầu tiên thì cô ấy nói mấy câu với tiểu Nghiên Nghiên, rồi mới nhìn về phía Lê Hiểu Mạn ngồi ở đối diện cô ấy, hỏi: “Mạn Mạn, sao hôm nay cậu lại hẹn mình đi ra ngoài vậy? Hôm nay là chủ nhật, sao cậu không thừa dịp này hảo hảo bồi dưỡng tình cảm với chồng cậu?”

Lâm Mạch Mạch vừa dứt lời, giọng nói non nớt mà ngọt ngào của tiểu Nghiên Nghiên đã vang lên: “ Dì Lâm, hai ngày nay daddy của cháu bận lắm à nha! Đều rất khuya mới trở về, hôm nay là chủ nhật, mà sáng sớm daddy đã ra ngoài rồi, cũng không biết là daddy đi đâu nữa.”

!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK