Mục lục
Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Mày kiếm anh tuấn của Long Tư Hạo khẽ nhếch, đôi mắt nồng đậm ý cười, anh nghiêng thân thể anh tuấn, ngón tay thon dài giữ cằm cô, khóe môi treo nụ cười mơ hồ: “Trừ ngủ, em cho rằng còn có chuyện khác thích hợp làm trên giường hơn sao? Hửm?...”

Nói đến đây, anh dừng lại, đôi mắt đen như mực híp lại, ánh mắt thâm thúy thoáng qua tia hài hước, môi mỏng khẽ cong: “Tôi không cảm thấy ngủ trên giường là làm loạn.”

“Anh...” Khóe môi Lê Hiểu Mạn mấp máy, chỉ cảm thấy đỉnh đầu có một đám quạ đen bay qua, dường như lồng ngực đang có một luồng khí, ói không ra nuốt không trôi.

Cô chớp chớp đôi mắt trong suốt: “Vậy là việc thích hợp làm trên giường mà anh vừa nói khi nãy, chỉ là ngủ, mà không phải là...”

“Mà không phải là cái gì?” Long Tư Hạo nhướng mày, đôi mắt thâm thúy khóa chặc cô, khóe môi hiện ra độ cong mị hoặc: “Em cho là gì? Hay em cảm thấy còn có việc khác thích hợp làm trên giường hơn?”

Khóe môi Lê Hiểu Mạn co rúc, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp ửng đỏ, giống như quả anh đào.

Cuối cùng cô lại bị anh trêu chọc, vừa rồi là anh cố ý khiến cô nghĩ lệch đi.

Bề ngoài nhìn ưu nhã cao quý, không ngờ rằng nội tâm lại âm hiểm như vậy.

Cô cáu giận trợn mắt nhìn anh, giọng hờ hững: “Long tổng, cám ơn anh đã đưa tôi về, anh đi thông thả, đầu tôi choáng váng vô lực, không thể tiễn được.”

Long Tư Hạo nhìn cô chăm chú hồi lâu, sau đó đưa tay vén tóc ra sau tai cô, giọng nói trầm thấp: “Ngủ một lát trước đi.”

Dứt lời, anh thẳng người trực tiếp rời khỏi phòng.

Thấy anh rời đi, Lê Hiểu Mạn nhíu đôi mi thanh tú, anh cứ như vậy mà đi sao?

Sao cô lại cảm thấy thế nào ấy nhỉ? Vậy mà lại thấy có chút mất mác vô hình.

Đầu vẫn còn choáng váng khiến cô đưa tay ôm trán, đang định chuẩn bị nghỉ ngơi, đột nhiên điện thoại trong túi xách vang lên.

Ngồi dậy, cô cầm lấy điện thoại ra thấy là Lâm Mạch Mạch gọi, liền nhận điện thoại.

“Mạn Mạn, cậu đang ở đâu vậy? Sao không nghe điện thoại? Long tổng có tìm được cậu không?” Giọng điệu sốt ruột lo lắng của Lâm Mạch Mạch truyền đến từ điện thoại.

“Long tổng?” Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn híp mắt, ngay sau đó đã hiểu ra: “Mạch Mạch, mình đang ở nhà, mình không sao, là cậu bảo Long Tư Hạo đi tìm mình à? Sao cậu biết mình xảy ra chuyện?”

“Mình nghe nói Lý tổng kia không phải là một người tốt, giấu vợ hắn nuôi tình nhân, lo lắng cậu sẽ chịu thiệt, đến nhà hàng Hoa Tây, mới biết cậu căn bản không ở đó, gọi điện thoại cho cậu, cũng không thấy nhận, mình lo cậu xảy ra chuyện, liền gọi cho Long tổng, để anh ấy giúp tìm cậu cho nhanh.”

Nghe xong lời của Lâm Mạch Mạch, ánh mắt trong veo của Lê Hiểu Mạn hiện ra hơi nước, cực kỳ xúc động: “Mạch Mạch, cám ơn cậu.”

Việc may mắn nhất đời này của cô là có người bạn tốt như thế.

“Được rồi, nha đầu ngốc, có phải lại cảm động muốn khóc rồi hay không? Cậu không sao,mình an tâm rồi, nghe giọng cậu có chút yếu ớt, nghỉ ngơi trước đi, mình không quấy rầy nữa, có chuyện gì ngày mai nói, mình cúp máy đây, bye!”

Lâm Mạch Mạch nói xong liền cúp điện thoại.

Lê Hiểu Mạn liếc nhìn điện thoại di động, lúc này mới phát hiện phía trên có năm mươi mấy cuộc gọi nhỡ, một tin nhắn chưa đọc, trong đó có hai mươi mấy cuộc là số lạ, mười mấy cuộc là của Lâm Mạch Mạch, bảy tám cuộc là của Hoắc Vân Hy, một cuộc của chị Lâm.

Cô đọc tin nhắn, là chị Lâm gửi, nói là con trai chị ấy bệnh, không người chăm sóc, tối nay sẽ trở về một chuyến, sáng mai mới có thể đến được.

Cô xem thời gian tin nhắn được gửi đến, là hơn hai tiếng trước, lúc đó cô vẫn còn ở hộp đêm Kim Hào.

Khó trách cô không thấy chị Lâm đâu, thì ra đúng lúc chị ấy không ở đây.

Cô nằm một hồi, cảm thấy miệng hơi khô, đột nhiên muốn ăn trái cây, liền ngồi dậy, tay vịn vào tường, bước chân hơi khó khăn ra khỏi phòng, chậm rãi đi xuống cầu thang.

Cô trực tiếp đến phòng bếp, đột nhiên nhìn thấy một thân ảnh anh tuấn đang bận rộn nơi đó, hoảng sợ há to miệng, hai mắt mở lớn, khiếp sợ không dám tin liếc nhìn người đàn ông tuấn mỹ đang thái đồ ăn.

Cô kinh ngạc giống như vừa nhìn thấy người ngoài hành tinh.

Long... Long Tư Hạo?

Anh... Anh đang thái thức ăn sao?

Không thể nào? Cô thảng thốt, hoảng sợ đến nỗi cằm cũng sắp rớt, nhất định là cô nhìn lầm rồi, là ảo giác, nhất định là ảo giác!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK