Mục lục
Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Sau khi Lạc Thụy xác định trong xe là Lê Hiểu Mạn, nhướng mày nhìn về phía người đang tản ra hàn khí quanh thân, khuôn mặt phủ một lớp băng, nở nụ cười nói: “Tổng giám đốc, trông có vẻ Lê tiểu thư rất thân mật với người trong xe, nhưng tôi nghĩ là do góc độ cho nên mới...”

“Câm miệng! Xuống xe.”

Long Tư Hạo không đợi Lạc Thụy nói xong, ánh mắt lạnh lùng, đôi mắt hẹp dài trầm tĩnh nheo lại, giọng nói lạnh như băng quát.

Vốn dĩ Lạc Thụy còn định nói thêm gì đó, nhưng nhìn thấy sắc mặt đáng sợ của Long Tư Hạo, đành phải xuống xe.

Lê Hiểu Mạn thấy tay mảnh khảnh của mình sơ ý áp lên miệng người ta, cô lúng túng nói câu xin lỗi, liền xuống xe.

Sau khi cô xuống xe, Hàn Cẩn Hi liền bảo tài xế lái xe đi.

Lê Hiểu Mạn thấy anh ta đã rời đi, thu hồi ánh mắt đang định đi vào Hoa Hồng Uyển, phía sau liền truyền đến giọng nói trầm thấp quen thuộc.

“Hiểu Hiểu...”

Nghe tiếng gọi khiến cô rung động cùng vui vẻ, viền mắt cô trong nháy mắt hiện lên sự ướt át, chợt quay người lại.

Nhìn người đàn ông có khuôn mặt tuấn mỹ đang đứng trước mặt mình, hơi nước nơi khóe mắt cô ngưng thành giọt lệ chảy xuống theo khuôn mặt thanh tú.

Bởi vì kích động cùng mừng rỡ, giọng cô kèm theo sự nức nở: “Tư... Tư Hạo...”

Đợi ở làng chài cũng không lâu, nhưng cô lại cảm thấy lâu như cả thế kỷ.

“Tư Hạo...” Cô khóc khẽ gọi, chạy chậm đến, chủ động nhào vào lòng Long Tư Hạo, hai cánh tay mảnh khảnh vòng lấy thắt lưng anh.

Thân thể Long Tư Hạo hơi cứng đờ, đôi mắt hẹp dài trầm tĩnh híp lại, ánh mắt phức tạp nhìn cô, có nhớ nhung, có mừng rỡ, có may mắn, có nghi hoặc, cũng có sự tức giận khi thấy cô trong xe một người đàn ông xa lạ, cùng với vẻ đau đớn không thể che dấu.

Nhưng tình yêu đối với cô vẫn chiến thắng cơn tức giận của anh, mặc dù anh vẫn canh cánh trong lòng bởi cảnh vừa nãy, nhưng vẫn siết chặt hay cánh tay, ôm chặt lấy cô, môi mỏng hôn nhẹ lên mái tóc cô, khuôn mặt, khóe môi...

Bởi vì đang ở bên ngoài Hoa Hồng Uyển, có rất nhiều người lui đến, Lê Hiểu Mạn bị anh hôn khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, vừa vui vừa thẹn.

Trái tim đập mãnh liệt.

Mặc dù họ đã ở bên nhau một khoảng thời gian, thế nhưng lúc này, cô vẫn thấy khẩn trương xấu hổ, loại cảm giác này giống như mối tình đầu.

Cảm giác cô đơn, uất ức, sợ hãi khi cô ở ngư đảo, lúc này bởi vì gặp được Long Tư Hạo, đã bị sự mừng rỡ thay thế.

Chỉ cần gặp được anh, cô đã cảm thấy rất hạnh phúc.

Long Tư Hạo nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng của cô, đôi mắt hẹp dài trầm tĩnh, giọng nói trầm thấp dịu dàng: “Vào trước đi.”

“Ừm!” Lê Hiểu Mạn nở nụ cười gật đầu, ngồi vào trong xe.

...

Vừa vào đến căn phòng xa hoa, Lê Hiểu Mạn lại lần nữa chủ động nhào vào lòng Long Tư Hạo, đôi tay mảnh khảnh ôm chặt thắt lưng anh, thấp giọng nói: “Tư Hạo, em rất nhớ anh.”

Một câu “Em rất nhớ anh” khiến tim Long Tư Hạo dao động, hai cánh tay anh cũng ôm chặt cô, cúi đầu chiếm đoạt hai cánh môi đầy đặn của cô, ngang ngược cùng vội vàng quấn quýt lấy lưỡi cô...

Giống như muốn dùng nụ hôn này để thể hiện hết sự nhớ thương cùng tình yêu của anh, hai người hôn nhau kịch liệt, bốn cánh môi không một kẽ hở.

Hôn nhau mãnh liệt đến quên cả trời đất, hai người giống như nắng hạn lâu ngày gặp mưa rơi, thân thể nóng bỏng như bất kỳ lúc nào cũng có thể sinh ra lửa.

“Hiểu Hiểu... “

Giọng Long Tư Hạo khàn khàn giống như có cát nơi yết hầu, hết sức mê người.

Khẽ gọi một câu gợi tình, anh liền bế cô lên.

Đôi tay mảnh khảnh của Lê Hiểu Mạn ôm chặt cổ anh, áp vào đầu vai anh, nặng nề thở hổn hển.

Tuy hiện tại vẫn chưa xác định cô có mang thai hay không, thế nhưng cũng cần phải tiết chế chút, nếu cứ kịch liệt như trước đây, lỡ như...

Vừa rồi vì không nén nổi tình cảm, nên cô đã quên mất chuyện này.

Đôi mắt Long Tư Hạo phát ra lửa tình, cưng chìu trói chặt cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn, vô cùng quyến rũ: “Hiểu Hiểu, sao vậy?”

Lê Hiểu Mạn nhìn thẳng vào mắt anh, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú đỏ hồng đến mang tai, nóng đến nỗi giống như có thể luộc chín một quả trứng gà.

Vốn dĩ cô muốn nói mình có thể đã mang thai, nhưng nghĩ đến lần trước, liền sợ phải nói cho anh biết, cuối cùng lại khiến anh mừng hụt.

Đợi sau khi cô đến bệnh viện kiểm tra xong, sẽ nói với anh, nhất định anh sẽ rất vui!!

Cô rất muốn nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của anh.

Bởi vì Lê Hiểu Mạn nói mệt, Long Tư Hạo yêu thương bế cô vào phòng tắm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK