Mục lục
Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Dù sao thân là con gái, tuy hiện tại Hạ Thanh Vinh thiên vị Lê Hiểu Mạn hơn nhưng nghe nói Hạ Lâm bị sung bắn hiện đang ở trong phòng cấp cứu, ông ta lập tức chạy tới, sắc mặt ngưng trọng, trong lòng cũng lo lắng không thôi.

Trên đường tới đây, Lưu Như Hoa cũng vì lo lắng Hạ Lâm gặp chuyện ngoài ý muốn, ông ta lo lắng an ủi bà ta cũng như an ủi bản thân mình.

Mặc kệ ông ta thất vọng với đứa con gái này thế nào thì ông ta cũng hy vọng cô ta có thể bình an, mạnh khỏe.

“Lâm lâm…… Lâm lâm……”

Trong ánh mắt Lưu Như Hoa tràn đầy nước mắt, lo lắng kêu, duỗi tay đi gõ cửa phòng cấp cứu, khóc không thành tiếng: “Là…… Là ai dám nổ súng con gái tôi, ta…… Ta tuyệt không sẽ bỏ qua hắn……”

Lý Tuyết Hà thấy Lưu Như Hoa khóc lóc thương tâm cũng khóc theo, nhìn bà ta an ủi: Bà thông gia tương lai, bà đừng lo, Vân Hy nói Lâm Lâm sẽ không có việc gì, tin tưởng đứa bé trong bụng nó sẽ không sao.”

Lưu Như Hoa khóc lóc gật đầu, Lý Tuyết Hà ôm bà ta cùng khóc: “Lâm Lâm đáng thương của tôi, rốt cuộc là ai nỏ sung vào nó? Lâm Lâm... Lâm Lâm à. Con ngàn vạn lần phải cố gắng, vì đứa bé trong bụng con, con phải chịu đựng đấy.”

Hoắc Vân Hy ngồi trên ghế chờ nghe nói đến đứa bé trong bụng Hạ Lâm, anh ta nhăn mày, đôi mắt lạnh lung đầy áy náy, lại nhớ tới khoảng thời gian trước bảo cô ta bỏ đứa bé trong bụng đi.

Không chỉ thế, anh ta còn nhục mạ cô, lần này tới lần khác bảo cô cút, giẫm đạp lên sự tôn nghiêm của cô, không cho cô tới gần mình, nhất định là anh ta làm tổn thương cô lắm đây.

Nhưng từ đầu đến cuối cô ta vẫn không rời không bỏ anh ta, mặc kệ anh ta có nhục mạ cô thế nào, cô đều kiên trì tới bệnh viện chăm sóc, thậm chí còn giúp anh ta lấy được Lê Hiểu Mạn.

Giúp người đàn ông mình yêu lấy được cô gái anh ta yêu, nói vậy nhất định trong lòng cô rất đau khổ đúng không?

Cô dụng tâm yêu anh ta như thế, không rời không bỏ anh ta như thế mà anh ta lại nhiều lần làm tổn thương cô, hiện tại nghĩ tới đúng là anh ta đối xử với cô không chấp nhận nổi.

Mà anh ta chẳng những hung hăng tổn thương Lê Hiểu Mạn còn tổn thương cả cô nữa.

Chừng 3h sau, bác sĩ hai tay đầy máu mặc đồ phẫu thuật mới ra khỏi phòng cấp cứu.

Lý Tuyết Hà, Hoắc Vân Hy, Hạ Thanh Vinh, Lưu Như Hoa ở bên ngoài chờ không nổi tiếp lên lo lắng hỏi: “Bác sĩ, con bé.... nó thế nào?”

Bác sĩ nhíu chặt mày, sắc mặt ngưng trọng nhìn đám người Hoắc Vân Hy nói: “Đứa bé……”

Bác sĩ mới vừa nói đến hai chữ “Đứa bé”, Lý Tuyết Hà liền vội vàng bắt được tay áo của bác sĩ, kích động hỏi: “Đứa bé làm sao vậy? Cháu trai của tôi làm sao vậy?”

Hoắc Vân Hy ở bên cạnh không kích động như Lý Tuyết Hà nhưng hai mắt anh ta cũng nhìn chằm chằm bác sĩ, hai mày nhíu lại có chút khẩn trương.

Bác sĩ thở dài một hơi, lắc đầu nghiêm trọng nói: “Đứa bé không giữ được, đã lấy đi, người bệnh đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm nhưng mất máu quá nhiều, vẫn đang hôn mê.”

“Cái gì?” Nghe bác sĩ nói xong, Lý Tuyết Hà hét lê, hai mắt nhìn chằm chằm vào bác sĩ: “Ông…… Ông nói cháu trai tôi không còn nữa sao? Cháu trai tôi...”

Lý Tuyết Hà bi thương.

Bác sĩ nhìn vẻ mặt bi thương của Lý Tuyết Hà, sắc mặt nghiêm trọng nói: ‘Người bệnh vì trúng đạn mà mất máu quá nhiều, vừa đưa đến thì đứa bé đã không giữ được rồi.”

Cảm xúc của Lưu Như Hoa cũng kích động theo, lắc tay áo bác sĩ: “Ngay cả đứa bé ông còn không giữ nổi, ông là loại bác sĩ chó má gì vậy? Ông dựa vào đâu mà lấy đi đứa bé của Lâm Lâm, dựa vào đâu chứ? Ông mau trả cháu ngoại ngoan cho tôi, trả lại cho tôi... ông trả lại cho tôi... ông cái tên lang băm này, trả lại cháu ngoại cho tôi, trả lại cho tôi...”

Lưu Như Hoa còn chưa nói xong đã ngất trong lòng Hạ Thanh Vinh.

Lý Tuyết Hà thấy thế lo lắng đẩy đẩy Lưu Như Hoa trong lòng Hạ Thanh Vinh: “Bà thông gia... bà tỉnh đi... bà thông gia...”

Nghe nói đứa bé của Hạ Lâm không còn, Hạ Thanh Vinh bi thương, nhưng ông ta là người đàn ông đã trải qua nhiều sóng gió, cho nên không giống như Lưu Như Hoa không chịu nổi mà ngất đi.

Hoắc Vân Hy vẫn chưa lên tiếng, lúc nghe nói đứa bé của Hạ Lâm không còn, cả người anh ta lảo đảo lùi ra sau, nếu không có gậy chống trên người thì nhất định sẽ ngã xuống đất.

Lúc này cánh tay anh ta xiết chặt gậy, hai mắt đỏ lên cực kì dọa người, hốc mắt ướt át, khuôn mặt đầy nước mắt chưa khô, cảm xúc trong mắt đầy phức tạp, phẫn nộ, bi thương, đau đớn, không dám tin còn cả hối hận...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK