Mục lục
Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Biệt thự Nguyệt Hồ

Lúc Thẩm Thi Vi trở lại biệt thự Nguyệt Hồ, Knox còn chưa lên đường trở về nước Pháp, mà đang ngồi ở trong phòng khách chờ bà.

Sau khi biết Lê Hiểu Mạn bị Knox mang đi, Thẩm Thi Vi cảm thấy cực kỳ tức giận và vô cùng thất vọng với Knox.

Knox thấy bà tức giận đi vào phòng khách, ông ta vẫn giữ nguyên dáng vẻ ổn định ung dung: “Bà thu dọn đi, chúng ta lập tức trở về nước Pháp.”

Thẩm Thi Vi đứng yên ở trước mặt Knox, ánh mắt tràn đầy lửa giận xen lẫn thất vọng quét khuôn mặt bình tĩnh của ông ta, bà khẽ nở nụ cười thê lương: “Knox, tại sao ông phải làm như vậy? Ông đang ép tôi cách xa ông từng bước từng bước một hay sao, Hiểu Hiểu là con gái ruột của tôi, xin ông hãy thả con bé ra.”

Knox thu lại mấy phần âm trầm mà nhìn bà chăm chú: “Carry, tôi không có ý muốn giết cô ta, chỉ cần Glen đáp ứng cưới Sách Phỉ, ở lại gia tộc Knox, tôi sẽ thả cô ta ra.”

Ánh mắt của Thẩm Thi Vi dần trở nên lạnh như băng, đe dọa nhìnông ta: “Tư Hạo sẽ không cưới Sophie đâu, tôi sẽ không cho phép bất kỳ ai phá hư hạnh phúc của Tư Hạo và Hiểu Hiểu, Sophie không thể, Knox ông cũng không thể.”

Knox mỉm cười, nhưng nụ cười kia lại không mang đến cho người ta cảm giác ôn hòa, mà mang theo mùi vị âm trầm.

“Carry, tôi không muốn tranh cãi với bà, tôi làm như vậy là có mục đích của tôi, tôi cũng không hy vọng sẽ trở thành kẻ thù của bà, dẫu sao chúng ta cũng đã là vợ chồng hai mươi mấy năm, bà vĩnh viễn là người phụ nữ mà tôi yêu nhất, tôi đã để cho Francis và Sophie đưa con gái của bà trở về nước Pháp trước, nếu như bà muốn gặp cô ta, hãy trở về nước Pháp với tôi.”

Ông ta tiến lên, đặt một tay lên bả vai của Thẩm Thi Vi: “Carry, chúng ta đã là vợ chồng hai mươi mấy năm rồi, bà hẳn là rất hiểu tôi, đối với tôi mà nói, thân là người đứng đầu của gia tộc Knox, tôi nhất định phải đặt lợi ích của toàn bộ gia tộc Knox lên làm đầu, đây cũng chính là sứ mạng của tôi.”

Thẩm Thi Vi bỏ bàn tay đang đặt trên bả vai mình của Knox xuống, bà lãnh đạm nhìn ông ta,“ Knox, tôi hiểu sứ mạng của ông, nhưng ông có rất nhiều phương thức để làm cho gia tộc Knox trở nên lớn mạnh, không nhất thiết cần Tư Hạo tới thay ông làm cho gia tộc trở nên lớn mạnh.”

Knox nhìn bà nói: “Từ mười lăm năm trước, lần đầu tiên lúc tôi nhìn thấy Glen, tôi đã nhận định cậu ta là người nối nghiệp của tôi, cho nên, sau khi cậu ta thông qua khảo nghiệm tôi mới có thể chú tâm đào tạo cậu ta như vậy, Carry, tôi sẽ không thay đổi chủ ý.”

Thẩm Thi Vi nghe thấy ông ta nói như vậy, vẻ thất vọng càng hiện rõ trên khuôn mặt của bà: “Knox, càng ngày ông càng để cho tôi thất vọng.”

Dứt lời, bà lên tầng thu thập, chuẩn bị trở lại nước Pháp.

Sau khi bà lên tầng, Knox cau mày lại, nhưng ông ta không có ý định thay đổi chủ ý.

...

Trụ sở chính của Long Tư Hạo là ở Marseille, nước Pháp.

Marseille là một thành phố cổ có 2500 năm lịch sử nằm dọc theo bờ biển Địa Trung Hải, là hải cảng lớn nhất của nước Pháp, phong cảnh tuyệt đẹp, khí hậu dễ chịu.

Trụ sở chính liên mình LR của Long Tư Hạo được đặt ở nơi đó.

Tòa nhà có kiến trúc như một tòa lâu đài khổng lồ, nằm sừng sững ở trên một hòn đảo bí ẩn, tòa lâu đài có kiến trúc sáu tầng lầu cao chót vót, toàn thân trắng như bạch ngọc vậy, ở giữa là cửa treo, kiến trúc mang phong cách cổ điển, nhưng lại dễ cố thủ.

Bên trong lâu đài có quảng trường lớn rộng bằng một nửa sân đá bóng, hai bên được đặt hai pho tượng trắng, còn có một đài nước phun hình tròn.

Lâu đài nằm ở chính giữa, đỉnh lâu đài được thiết kế bằng chất liệu thủy tinh, tạo thành lớp phòng vệ trong suốt.

Mà thủy tinh trong suốt này dĩ nhiên là kính chống đạn.

Hơn nữa, bốn phía của tòa lâu đài được trang bị bức xạ hồng ngoại, có hệ thống phòng phủ tân tiến nhất, người bình thường không thể nào vào được.

Điểm hạ cánh máy bay tư nhân của Long Tư Hạo là sân bên ngoài lâu đài.

Sau khi máy bay hạ cánh, tiểu Nghiên Nghiên và tiểu Long Dập thấy tòa lâu đài có lối kiến trúc khổng lồ này, hai bé đều cùng hoảng sợ trợn to mắt.

Biệt thự Thủy Lộ Hồ ở thành phố K trong nước đã đủ hùng vĩ nguy nga rồi, nhưng so với tòa lâu đài trước mắt, thì nhất định chỉ như núi cao còn có núi cao hơn mà thôi.

Nơi này có thể quăng biệt thự Thủy Lộ Hồ ra xa hơn mấy chục con phố ấy chứ.

Đây cũng là lần đầu tiên Lăng Dinah đến trụ sở chính của Long Tư Hạo, sau khi nhìn thấy tòa lâu đài nguy nga tráng lệ này, cô ấy cũng hoảng sợ trợn to đôi mắt nâu.

Cô ấy học theo giọng điệu của tiểu Nghiên Nghiên: “Oa oa! Anh Tư Hạo, chủ nhân của tòa lâu đài này là anh sao? Oa oa, thật là đẹp.”

“Chúng ta không phải tới để nghỉ phép.” Lăng Hàn Dạ đi tới bên cạnh cô ấy, đưa tay khép miệng cô ấy lại: “Nhiệm vụ chủ yếu của em là chăm sóc kỹ cho Nghiên Nghiên và Allen.”

Bây giờ, Long Tư Hạo đang vô cùng lo lắng cho Lê Hiểu Mạn, anh nhìn tiểu Nghiên Nghiên và tiểu Long Dập, dịu dàng nói: “Nghiên Nghiên, Allen, các con tạm thời ở nơi này, daddy sẽ đi đón mummy trở lại.”

Tiểu Nghiên Nghiên và tiểu Long Dập đều cùng gật đầu: “Bọn con sẽ chờ daddy trở lại.”

!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK