Mục lục
Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên xe cứu thương, bác sỹ đang toàn lực cứu giúp.

Long Quân Triệt vì trúng hai viên đạn mà đang ở trên một xe cứu thương khác, cũng lâm vào tình trạng hôn mê.

Long Tư Hạo, Lê Hiểu Mạn, Lăng Hàn Dạ, Lạc Thụy, Lý Tuyết Hà đều đi theo tới bệnh viện.

Ở bên ngoài phòng bệnh, mọi người lo lắng nhất là Hoắc Vân Hy, anh bị trúng vào mi tâm, dương như không còn cơ hội sống sót.

Dù biết Hoắc Vân Hy không thể sống được, nhưng trong lòng ai cũng mang theo hy vọng, hy vọng kỳ tích có thể xuất hiện.

Lê Hiểu Mạn lo lắng cho Hoắc Vân Hy, đồng thời cũng lo cho Long Quân Triệt.

Thương thế của ông cũng không nhẹ, cho dù ông đã từng làm gì, cô cũng không hy vọng ông sẽ chết như vậy.

Lúc này, cửa phòng cấp cứu của Long Quân Triệt mở ra, một y tá vội đi ra: “Ai là người nhà bệnh nhân? Bệnh nhân mất máu quá nhiều, cần truyền máu.”

Lê Hiểu Mạn nghe vậy vội nói với y tá: “Tôi, tôi là người nhà bệnh nhân.”

“Trước đi xét nghiệm máu với tôi đã.” Y tá nói xong liền vội đi tới phòng lấy máu.

Lê Hiểu Mạn đang muốn đi theo thì Long Tư Hạo liền giữ cô lại: “Hiểu Hiểu, để anh, anh là...”

Không đợi anh nói xong, Lê Hiểu Mạn liền vội nói: “Tư Hạo, để em đi, dù thế nào ông ấy cũng là cha ruột của em.”

Dứt lời, cô liền nhanh chóng đuổi theo y tá.

Lấy máu xong, cô sắc mặt nhợt nhạt thiếu chút nữa thì té xỉu đi ra ngoài, may mà có Long Tư Hạo luôn ở bên ngoài chờ kịp thời đỡ cô.

“Hiểu Hiểu.” Anh lo lắng gọi Hiểu Hiểu, nhưng Hiểu Hiểu không chú ý tới lời anh gọi.

“Anh đỡ em qua đây ngồi.”

Lê Hiểu Mạn gật đầu, vịn vào Long Tư Hạo ngồi xuống.

Cô vừa ngồi xuống thì di động liền đổ chuông.

Điện thoại phải đổ chuông vài lần cô mới nghe thấy.

Lấy điện thoại ra, không nhìn số cô đã lập tức nghe máy.

Trong điện thoại truyền đến giọng nói lạnh lùng quen thuộc: “Cậu cô đang ở trong tay tôi, một giờ sau mà không đến nhà máy bỏ hoang ở Bắc Giao thì đến nhặt xác người đi.”

Nói xong đối phương liền cúp máy.

Lê Hiểu Mạn nghe xong thì sắc mặt đại biến, thốt lên: “Tô Dịch.”

Long Tư Hạo, Lăng Hàn Dạ, Lạc Thụy, ba người vừa nghe cô nói Tô Dịch thì kinh ngạc nhìn cô.

Long Tư Hạo nhíu mày nhìn Lê Hiểu Mạn hỏi: “Hiểu Hiểu, vừa rồi là điện thoại của Tô Dịch gọi cho em? Cậu ta nói gì?”

Lê Hiểu Mạn lo lắng nhìn Long Tư Hạo: “Tô Dịch bảo em một giờ cho em một giờ đi tới nhà máy bỏ hoang ở Bắc giao, nếu không tới thì sẽ giết cậu của em.”

Lạc Thụy và Lăng Hàn Dạ nghe vậy lại càng thêm kinh ngạc.

Lạc Thụy nhíu mày hỏi: “Phu nhân, Tô Dịch thật sự nói như vậy sao? Cậu ta mất tích một thời gian sao đột nhiên lại xuất hiện như vậy?”

Lăng Hàn Dạ cũng cau mày, sắc mặt ngưng trọng: “Thật đúng là một đợt sóng gió vừa qua thì một đợt khác lại dến, Tô Dịch sao lại gây rắc rối vào đúng lúc này cơ chứ?”

Lê Hiểu Mạn trong lòng lo lắng, không thể để thêm ai bị thương nữa, cô không thể tiếp tục mất đi người thân, cô phải lập tức tới đó.

Đột nhiên, cô đứng lên muốn đi tới nhà máy ở Bắt Giao, lại bị Long Tư Hạo kéo lại: “Hiểu Hiểu, anh đi, em chờ ở đây.”

Ánh mắt Lê Hiểu Mạn kiên định, giọng nói đầy quyết tâm: “Tư hạo, em phải tự mình đi, em không thể để cho người thân của mình bị thương tổn thêm nữa.”

Long Tư Hạo thấy cô kiên quyết như vậy thì biết là không khuyên được nữa, đành đồng ý để cô đi.

Lúc rời bệnh viện, Lạc Thụy chào Lý Tuyết Hà và nói Hoắc Vân Hy nếu có gì xảy ra thì sẽ kịp báo cho bọn họ, đồng thời lưu lại số điện thoại.

Từ bệnh viện đi tới Bắc Giao vốn là hơn bốn mươi phút đồng hồ. Lê Hiểu Mạn luôn bảo Long Tư Hạo đi nhanh một chút, bọn họ chỉ mất hai mươi mấy phút đồng hồ đã đi tới Bắc Giao.

Bên ngoài nhà máy bỏ hoang là một đống lộn xộn, bên trong còn tỏa ra mùi rất khó chịu.

Tô Dịch toàn thân mặc trang phục màu đen, đứng ở bên ngoài nhà máy, ánh mắt lãnh đạm nhìn Lê Hiểu Mạn, Long Tư Hạo, Lăng Hàn Dạ và Lạc Thụy, bốn người bước xuống từ trên xe.

Thấy bốn người, hắn không hề tỏ ra ngạc nhiên: “Các người cũng tới.”

Lạc Thụy nhìn Tô Dịch không đeo kính, trong đầu so sánh với Tô Dịch nho nhã bình thường, không thể liên tưởng được một người lịch sự nhã nhặn lại chính là người thần bí làm rất nhiều chuyện xấu kia.

Anh chớp mắt, đau lòng nhìn Tô Dịch: “Tô thiếu, tôi nói cậu đến đây làm gì vậy? Thương thế của cậu không làm tôi đau lòng sao? Cậu thật sự là như vậy sao? Không phải là ai mà lại chính là người thần bí kia, cậu làm tôi quá buồn rồi, tại sao lại phải là người thần bí chứ? Nox có cái gì tốt mà cậu phải giúp ông ta làm việc? Rốt cuộc là cậu muốn làm gì? Cậu đừng tiếp tục sai nữa, mau thả cậu của tổng giám đốc phu nhân ra đi.”

Lăng Hàn Dạ nhíu mày càng chặt, ánh mắt cũng rất đau lòng nhìn Tô Dịch: “Tô thiếu, chúng ta cùng nhau vào sinh ra tử đã nhiều năm như vậy, là anh em cũng lâu như vậy, đến giờ tôi vẫn không tin được cậu chính là người thần bí, không chỉ có Long thiếu và Lạc Thụy đau lòng, tôi cũng rất đau lòng, cậu làm vậy để làm gì chứ?”

Tô Dịch nhìn Lạc Thụy và Lăng Hàn Dạ nhíu mày, miệng chứa ý cười nói: “Thật xin lỗi, khiến cho mấy người đau lòng, thất vọng đối với tôi.”

Lạc Thụy bi thương nhìn hắn: “Tô thiếu, tôi van cậu, quay đầu là bờ, tôi không muốn phải giao thủ với cậu, thật sự thế này đúng là làm khó tôi, cậu mau thả người nhà phu nhân ra đi.”

Tô Dịch không muốn giao thủ với Lạc Thụy và Lăng Hàn Dạ, nếu như có thể quay lại, hắn cũng sẽ không làm nhiều chuyện sai lầm đến thế. Nhưng giờ, hắn muốn về cũng không thể về được nữa rồi.

Lạc Thụy hỏi Long Tư Hạo: “Tổng giám đốc, ngài đã khôi phục trí nhớ?”

Long Tư Hạo chưa trả lời Lạc Thụy, chỉ nhìn chằm chằm Tô Dịch hỏi: “Sao lại phải ở nơi này?”

Tô Dịch nghe anh hỏi thì hỏi ngược lại: “Anh chưa khôi phục trí nhớ sao?”

Sau đó ánh mắt Tô Dịch lại đặt lên Lê Hiểu Mạn bên cạnh anh, thấy khuôn mặt lo lắng của cô, hắn cười: “Cô yên tâm, bọn họ còn sống.”

Lê Hiểu Mạn tức giận nhìn Tô Dịch, giọng nói trong trẻo lạnh lùng: “Anh muốn như thế nào? Tại sao lại phải ở đây? Có phải anh và Hoắc lão đầu đã thông đồng với nhau?”

Cậu của cô bị Hoắc Nghiệp Hoành nhốt ở đây, mà Tô Dịch giờ đang ở đây, thật là trùng hợp.

Tô Dịch không trả lời Lê Hiểu Mạn mà hỏi: “Hoắc Nghiệp Hoành có phải đã bị cảnh sát bắt đi rồi không?”

Nghe được lời này, Lạc Thụy và Lăng Hàn Dạ giật mình.

Lăng Hàn Dạ nhíu mày: “Sao cậu biết? Chẳng lẽ việc ông Hoắc bị cảnh sát bắt đi có liên quan đến cậu?”

Tô Dịch lại nhìn về phái Long Tư Hạo không có bất kỳ biểu cảm gì trên mặt: “Đương nhiên có liên quan, Long Quân Triệt biết chuyện Hoắc Nghiệp Hoành buôn thuốc phiên, là bởi tôi nói cho ông ta biết.”

- -Huyên Huyên có lời muốn nói--

Tô Dịch lại định làm gì? Ngay mai có yêu sách, để cho nhóm bảo bối đi vào nội tâm của Tô Dịch, xem hắn nghĩ thế nào.

Còn Hoắc Vân Hy sẽ sống hay chết?

Hắc hắc.. nhóm bảo bối cũng không hy vọng người chết, vậy nên rồi nhóm bảo bối sẽ hiểu thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK