Mục lục
Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Biết Lạc Thụy là trợ thủ đắc lực của Long Tư Hạo, cho nên anh ta nói nhất định hoàn thành nhiệm vụ thì Lê Hiểu Mạn cực kì tin tưởng.

“Vậy tôi không quấy rầy trợ lý Lạc hoàn thành nhiệm vụ.” Lê Hiểu Mạn nhướn mày cười với Lạc Thụy sau đó xoay người rời khỏi phòng bao.

Lạc Thụy thấy Lê Hiểu Mạn rời đi liền nhíu mày nhìn ba người đàn ông đang nằm trên bàn ăn, đồng tình vói bọn họ sau đó lắc lắc: “Này, tôi nói ba người ấy, đang ở TE yên ổn chạy tới Hoắc thị làm cái gì? TE chưa trả lương cho các người sao? Phu nhân nhà tôi nói các người đi công ty khác không sao thế mà lại tới Hoắc thị là chọc cô ấy rồi, các người đáng đời.”

Dứt lời Lạc Thụy nhìn ba người kia cầm điện thoại di động ra.

Lê Hiểu Mạn rời khỏi Ngự Yên lâu liền về phòng làm việc.

Vừa về tới nơi thì thấy Hàn Cẩn Hi.

Ngoại trừ anh ta còn cả Mễ Tây nữa.

Tòa nhà nơi văn phòng cô đặt có hai mươi tầng mà phòng làm việc của cô ở tầng 16, 17, 18.

Lúc này Hàn Cẩn Hi và Mễ Tây đứng ở tầng chót tòa nhà.

“Hôm nay có ngọn gió nào thổi Hàn tổng tới đây vậy?” Lê Hiểu Mạn bình thản nhìn Hàn Cẩn Hi đang đứng bên ngoài phòng làm việc của cô, giọng nói đùa bỡn.

Hàn Cẩn Hi thâm trầm nhìn khuôn mặt thanh lệ của cô, đôi mắt lam thâm sâu như biển hiện lên đầy phức tạp, khóe môi đỏ nhìn vô cùng diễm lệ tươi cười: “Em không tới thì tôi đành tự mình tới thôi.”

Câu này của anh ta làm Lê Hiểu Mạn không hiểu, Hàn Cẩn Hi nhấc chân dài đến trước mặt cô, không nói hai lời kéo tay cô rời đi.

Lê Hiểu Mạn nheo mắt, ánh mắt sắc bén nhìn Hàn Cẩn Hi đang kéo cô: “Anh làm gì vậy?”

“Mời tôi đi uống ly cà phê đi.” Hàn Cẩn Hi nhíu mày liếc xéo cô sau đó tiếp tục kéo cô rời đi.

Lê Hiểu Mạn nghe thấy anh ta nói, khóe môi giật giật: “Hàn tổng, anh có bệnh sao? Chạy từ thành phố H tới thành phố K chỉ để tôi mời anh uống café sao?”

Hàn Cẩn Hi dừng chân nhìn cô cười quyến rũ: “Không ai nói cho em tôi đã dời tổng bộ công ty từ thành phố H đến thành phố K rồi sao?”

Trong mắt Lê Hiểu Mạn hiện lên đầy kinh ngạc nhìn anh ta: “Anh dời trụ sở công ty đến thành phố K? Anh không uống lộn thuốc đấy chứ?”

Quán café cách đó không xa, Hàn Cẩn Hi không trả lời cô mà kéo cô lên lầu hai quán café, sau đó chọn chỗ cạnh cửa sổ.

Lê Hiểu Mạn bị anh ta kéo xuống ngồi ở vị trí đối diện, ánh mắt sắc bén nhìn Hàn Cẩn Hi: “Anh tới tìm tôi có phải có tin tức của người thần bí hay không?”

Hàn Cẩn Hi theo thói quen híp mắt, ánh mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt cô: “Xem ra em sống không tệ, hòa hảo với Long Tư Hạo rồi sao?”

Lê Hiểu Mạn nhướn mày nhìn anh ta, khóe môi nở nụ cười hạnh phúc: “Không chỉ hòa hảo mà chúng tôi còn lĩnh chứng rồi.”

Nghe cô nói vậy, ánh mắt Hàn Cẩn Hi cứng lại, khóe môi thu bớt ý cười, đôi mắt sâu như biển tối lại, âm thanh hỗn loạn mang theo sự mất mát: “Chúc mừng em rốt cuộc cũng gả làm vợ người ta.”

“Cảm ơn.” Lê Hiểu Mạn nhìn Hàn Cẩn Hi nhướn mày: “Cũng chúc anh sớm làm chồng làm cha.”

Hàn Cẩn Hi nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt tối lại, gương mặt phong hoa tuyệt đại cười cười: “Chúc các người yêu nhau lâu dài.”

Lời chúc phúcn hư vậy không giống một người có tính cách như Hàn Cẩn Hi sẽ nói ra, Lê Hiểu Mạn nhìn anh ta nhếch môi: “Ngoại trừ bảo tôi mời café thì có chuyện gì khác sao?”

Hàn Cẩn Hi cau mày, mím môi phun ra hai chữ: “Không có.”

Lê Hiểu Mạn nhìn anh ta sau đó đứng lên: “Nếu Hàn tổng không có chuyện gì khác thì tôi về phòng làm việc đây, café tôi mời, Hàn tổng từ từ dùng.”

Dứt lời cô cầm túi rời khỏi quán café.

Thấy Lê Hiểu Mạn rời đi, khuôn mặt đẹp trai thu lại ý cười, biểu tình trở nên cô đơn.

Đôi mắt xinh đẹp kia cũng ảm đảm mấy phần.

Đợi người phục vụ bưng càfe lên, anh một tay bưng càfe, chậm rãi thưởng thức, nghiêng đầu xuyên qua cửa kính nhìn bóng người dưới lầu.

Ánh mắt anh một mực đuổi theo bóng người càng lúc càng xa của cô, đến khi biến mất không thấy, anh cũng không thu hồi tầm mắt.

Mễ Tây đứng bên cạnh anh, thấy ánh mắt anh một mực rơi vào bóng người bên dưới, anh hơi cau mày, boss bọn họ xưa này chưa từng tịch mịch vì một người phụ nữ, Lê tiểu thư là người đầu tiên.

Boss bọn họ vì cô, dời công ty từ Anh quốc đến thành phố H, bây giờ lại từ thành phố H đến thành phố K, chẳng qua là…

Hàn Cẩn Hi ngồi trong quán càfe cả buổi chiều, ánh mắt vẫn nhìn về cao ốc Lê Hiểu Mạn làm việc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK