Mục lục
Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Bị anh quyến rũ lăn qua lăn lại cho tới trưa, Lê Hiểu Mạn gọi điện thoại cho tiểu Nghiên nghiên, xác định bé vẫn đang ở trường hơn nữa còn có Lăng Dinah ở cùng cô mới yên tâm tắt máy chuẩn bị nằm một chút liền đến trường của Nghiên nghiên.

Cô vừa nhắm mắt thì ngoài phòng ngủ vang lên tiếng đập cửa, sau đó âm thanh không rõ ràng truyền vào.

“Thiếu phu nhân, cơm trưa người ăn ở phòng ăn dưới lầu hay là mang lên?”

Lê Hiểu Mạn mở mắt ngồi dậy nhìn ra cửa phòng ngủ: “Lát nữa tôi xuống ăn.”

Dứt lời cô lần nữa nằm xuống nhưng không còn buồn ngủ nữa.

Hiện tại cô cần nhất là bắt được người thần bí thiết kế hãm hại cô, cô cảm thấy được người thần bí như ở ngay bên cạnh cô, như từng giây từng phút nhìn chằm chằm cô nhưng cô không biết là ai.

Vậy mà hắn lại thần không hay quỷ không biết xếp người vào biệt thự, ngay cả ông xã Long Tư Hạo của cô cũng điều tra không ra hắn là aim cô không thể không nói người thần bí kia rất có năng lực.

Lập tức cô chịu đựng toàn thần đau đớn xuống giường, thay quần áo mới xuống lầu.

Nữ giúp việc thấy cô xuống lầu liền chuẩn bị cơm trưa mang lên.

Lê Hiểu Mạn ngồi xuống nhìn thức ăn trên bàn, thức ăn đều cực kỳ bình thường, không có đồ phụ nữ có thai kiêng kị.

Sau khi ăn xong cô đang muốn đứng lên rời đi thì Lý Tuyết liền bưng trà mật ong tới: “Thiếu phu nhân, đây là trà mật ong mà cô thích uống.”

“Tôi thích uống sao?” Lê Hiểu Mạn nhìn trà mật ong trên bàn nhíu mày nhìn Lý Tuyết.

Lý Tuyết cười gật đầu: “Đúng thế, thiếu phu nhân quên năm năm trước người mang thai đứa bé đầu tiên của thiếu gia thì người thích uống nhất trà này sao?”

Lê Hiểu Mạn nheo mắt, ánh mắt rơi vào ly trà.

Năm năm trước trong lúc cô mang thai thật sự có uống nhưng không phải cô thích mà nó có ích cho phụ nữ mang thai.

Nhưng mỗi một lần cô không uống quá nhiều cũng không uống thường xuyên.

Cô nhíu mày nhìn Lý Tuyết cười: “Không nghĩ tới sở thích năm năm trước của tôi mà cô vẫn nhớ rõ.”

Lý Tuyết gật đầu tươi cười: “Tôi chỉ vừa lúc nhớ tới thôi.”

“Vừa lúc sao?” Lê Hiểu Mạn thâm ý nhìn Lý Tuyết cười nói: “Tôi có việc tìm chú Thành, phiền cô gọi ông ấy giúp tôi.”

“Vâng, tôi đi ngay.” Lý Tuyết nhìn Lê Hiểu Mạn sau đó rời khỏi nhà ăn.

Lê Hiểu Mạn cũng rời khỏi nhà ăn đi lên lầu ba.

Không tới một lúc chú Thành đã đi lên.

“Thiếu phu nhân, cô tìm tôi có chuyện gì sao?” chú Thành nhìn Lê Hiểu Mạn cung kính hỏi.

Lê Hiểu Mạn định để ông ta ngồi xuống, đóng cửa lại mới đi tới trước người ông ta hỏi: “Chú Thành, tôi muốn hỏi chú một chuyện.’

Chú Thành đứng lên cung kính: “Thiếu phu nhân cứ việc hỏi.”

“Chú Thành còn nhớ rõ năm năm trước ở nghĩa trang An Khang chú sắp xếp người lái xe kia không? Lúc đó Lý Tuyết cũng đi theo, vừa lúc ngày đó tôi bị sinh non.”

Nghe tới ngày sinh non đó, chú Thành có ấn tượng ngay, ông ta nhìn Lê Hiểu Mạn: “Thiếu phu nhân nói là lão Giản sao? Năm năm trước ông ấy qua đời rồi.”

“Cái gì? Ông ta qua đời?” Nghe được lời chú Thành nói, Lê Hiểu Mạn có chút kinh ngạc.

Vốn cô đang định tìm người tài xế năm năm trước chở cô đến nghĩa trang An Khang để điều tra chuyện vô cớ sinh non lại không nghĩ tới người tài xế đó lại qua đời, sao lại trùng hợp như thế?

Chú Thành nghi hoặc nhìn cô: “Sao đột nhiên Thiếu phu nhân nhắc tới ông ấy vậy?”

Lê Hiểu Mạn nhíu mày nhìn chú Thành cười nói: “Tôi chỉ tùy tiện hỏi mà thôi, cảm ơn chú Thành.”

“Thiếu phu nhân khách khí, nếu thiếu phu nhân không có gì muốn hỏi, tôi xin phép đi ra ngoài.”

Lê Hiểu Mạn nhìn ông ấy cười gật đầu: “Được.”

Lúc chú Thành rời khỏi phòng ngủ không lâu thì cô cau mày, nghĩ tới người lái xe kia đã qua đời, xem ra cô chỉ có thể điều tra từ trên người Lý Tuyết mà thôi.

Trước kia cô không biết Lý Tuyết có gì không đúng nhưng trải qua chuyện ở nhà ăn vừa nãy cô liền cảm thấy cô ta không thích hợp.

Bởi vì mấy ngày không nhìn thấy tiểu Nghiên nghiên, đương nhiên cô vô cùng nhớ, thu hồi suy nghĩ, cô rời khỏi biệt thự trực tiếp tới trường học mới đón tiểu Nghiên nghiên.

Mà mấy ngày này tiểu Nghiên nghiên đi học đều là Lăng Dinah đón, cho nên cô đi sẽ gặp cô ấy.

Tình địch gặp nhau hết sức đỏ mắt.

“Lê Hiểu Mạn cô tới đây làm gì?” hôm nay Lăng Dinah mặc áo khoác đen bên trong là váy liền màu lam làm bằng lụa mỏng phong cách Tây Âu, trong phong cách này rất giống em gái nhà bên nhưng khí chất của cô ấy lộ ra sự cao ngạo cuồng dã như không sợ trời không sợ đất.

Lê Hiểu Mạn mặc váy bó sát người màu trắng phối hợp áo đen bên ngoài càng lộ ra khí chất thanh nhã mê người của cô, làm cho cô đầy khí phách tiềm tàng và sự giỏi giang.

Nhìn Lăng Dinah thay đổi cách ăn mặc nhưng vẫn tính cách như thế, Lê Hiểu Mạn dịu dàng cười: “Đương nhiên là tới cảm ơn cô.”

Nghe Lăng Dinah nói, Lê Hiểu Mạn không hề sợ hãi, năm năm trước cô rất thưởng thức tính tính ngay thẳng của cô ấy, dám nói dám làm, không hề che đậy, một tình địch như vậy thật đáng yêu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK