Mục lục
Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lê Hiểu Mạn lo lắng nhìn tiểu Long Dập, ngay sau đó nhìn về phía Long Tư Hạo, chân mày xoắn lại sâu sắc: “Tư Hạo, hãy theo ý cô ta, cùng cô ta tiến hành hôn lễ.”

Lâm Mạch Mạch, Tưởng Y Y, Lê Chấn Hoa đều nhìn cô sửng sờ.

“Mạn Mạn...”

“Chị Hiểu Mạn...”

Thẩm Thi Vi xoay người nhìn cô đau lòng: “Hiểu Hiểu, con thật sự muốn Tư Hạo cử hành hôn lễ cùng Sophie?”

Lê Hiểu Mạn không trả lời câu hỏi của Thẩm Thi Vi, cô chỉ muốn tạm thời ổn định Sophie, sau đó tìm cách đoạt lấy chiếc điều khiển trong tay cô ta.

Bởi vì muốn dụ dẫn người đàn đàn ông bí ẩn kia ra mặt, cho nên không sắp xếp quá nhiều vệ sĩ cùng nhân viên bảo an.

Tiểu Nghiên Nghiên nhìn anh trai tiểu Long Dập của mình đầu mày khẽ chau, rồi sau đó lại nhìn sang mẹ và nhìn đến bố, đang tính đi lên phía trước thì Lâm Mạch Mạch đã giữ tay cô nhóc lại.

Cô rũ mắt nhìn tiểu Nghiên Nghiên: “Nghiên Nghiên, không được đến đó.”

Hốc mắt tiểu Nghiên Nghiên ửng đỏ: “Anh trai con đang gặp nguy hiểm.”

Lâm Mạch Mạch nhìn Long Tư Hạo trước sau vẫn giữ nguyên bộ dạng bình tĩnh: “Cô tin ba con sẽ có cách.”

Hoắc Nghiệp Hoằng nãy giờ ngồi im lúc này cũng không thể giữ nỗi bình tĩnh nữa, ông chống chạy đi về phía trước, ánh mắt trài đời thâm trầm nhìn Sophie: “Cô là ai? Tư Hạo sẽ không bao giờ cưới cô, cô dám làm gì tổn thương cháu đích tôn của lão già này, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô.”

Sophie liếc Hoắc Nghiệp Hoằng đầy khinh thường, kéo tiểu Long Dập đi lùi về sau vài bước, sau đó mới hướng mắt nhìn Long Tư Hạo: “Tư Hạo, anh đừng nghĩ muốn kéo dài thời gian, em đến đến ba, nếu anh còn không đồng ý tiến hành hôn lễ với em, thì em sẽ cho nổ bom ngay lập tức, một, hai...”

Ngay tại thời khắc cô ta mở miệng ra hô ba thì, một viên đạn bất tình lình bay về phía cô ta, cũng vừa hay trúng ngay cánh tay đang cầm hộp điểu khiển của cô ta.

Bởi vì tay bắn tỉa đã gắn ống giảm thanh cho nên không một âm thanh nào được phát ra, và cũng không một lời báo trước đã bắn ngay vào tay Sophie.

“A...”

Cô ta hét lên một tiếng, sau đó buông hộp điều khiển trong tay xuống.

Chỉ bằng khoảng thời gian ngắn ngủi từ lúc cô ta buông tay cho đến lúc hộp điều khiển chạm đất, Long Tư Hạo, Lăng Hàn Dạ, Lạc Thụy, đều ngay lập tức lắc mình tiến lên.

Đồng thời, Lê Hiểu Mạn cũng nhân cơ hội đó đưa tiểu Long Dập rời xa Sophie.

Nhìn thấy cả Long Tư Hạo và Lạc Thụy đều cùng nhau xông lên đoạt lấy hộp điều khiển thì, ngay tại khoảnh khắc Long Tư Hạo sắp chạm đến Sophie trườn người tới, một phát đạp lên nút khởi động.

Long Tư Hạo, Lạc Thụy cùng Lăng Hàn Dạ đều chậm hơn một giây, mặt mày kinh hoảng nhanh chóng xoay người nhìn về phía Lê Hiểu Mạn đang ôm tiểu Long Dập.

“Hiểu Hiểu...”

“Phu nhân...”

Sau khi Sophie chạm vào nút kích hoạt, trên người tiểu Long Dập liền phát ra âm thanh lớn hơn.

“Tích tích tích...”

Nghe thấy từng nhịp từng nhịp trôi qua, trong ngực Lê Hiểu Mạn như lắp một cái trổng bỏi, lắc qua, lắc lại, lắc đến mức muốn nổ tung, cô hoảng hốt, lo lắng xâm chiếm từng ti tỉ tế bào.

Tiểu Long Dập đẩy cô ra, khóc lớn nói: “Mẹ ơi, mẹ thả con xuống đi, nhanh...”

Long Tư Hạo trông thấy nút kích hoạt đã được khỏi động nhưng bom vẫn chưa nổ, chỉ vang lên những tiếng “tích nhỏ”, trong lòng anh dấy lên nghi ngờ, nhưng bây giờ là thời khắc nguy cấp, anh không còn tâm trí để suy nghĩ về chuyện đó.

“Hiểu Hiểu, Allen.”

Anh vô cùng kinh hoảng, chưa bao giờ anh sợ đến như vậy, nhanh chóng chạy về phía bọn họ.

“Ba, ba không nên đến đây.”

Tiểu Long Dập vừa nói xong, Long Tư Hạo đã tăng nhanh tốc độ, nhưng anh vẫn còn chưa đến gần Lê Hiểu Mạn và tiểu Long Dập thì, đã nghe “Ầm” một tiếng, bom trên người tiểu Long Dập nổ vang phát ra những tiếng ầm ầm.

Trong khi đó, Lê Hiểu Mạn và tiểu Long Dập đột nhiên bị khói “nuốt chửng.”

Long Tư Hạo cực kì hoảng sợ, hô hấp bỗng nhiên chững lại, gọi to “Hiểu Hiểu”, rồi nhào vào đám khói.

Lạc Thụy, Lê Chấn Hoa, Lê Văn Bác, Tưởng Y Y, tiểu Nghiên Nghiên, Lâm Mạch Mạch, Hàn Cẩn Hi, Thẩm Thi Vi, Long Quân Triệt, Hoắc Vân Hy... cùng với tất cả khách khứa ở đó đều vì tiếng vang ầm ầm này mà mặt mày phát trắng, hồn cũng muốn bay theo làn khói kia.

“Hiểu Hiểu...”

“Mạn Mạn...”

“Anh...”

...

Từng tiếng từng tiếng gọi lo lắng cứ vậy mà vang lên.

Long Tư Hạo ôm chặt lấy Lê Hiểu Mạn cùng tiểu Long Dập, chờ cho làn khói đang bao quanh họ dần tan, anh mới định thần lại, nhìn thấy người anh tha thiết yêu cùng con trai bảo bối của bọn họ vẫn bình yên vô sư, không hề bị bom nổ làm thương hại.

Có điều, cả hai mẹ con đều ho thốc ho tháo sau màn khói mờ.

“Khụ... khụ...”

“Hiểu Hiểu...” Long Tư Hạo cực kì lo lắng nhìn Lê Hiểu Mạn, kiểm tra trên dưới nhìn xem cô có bị thương không.

“Khục... Tư Hạo, em... em không sao.” Lê Hiểu Mạn nhìn thấy anh lo lắng kiểm tra trên dưới mình, rũ mắt nhìn khần trương nhìn tiểu Long Dập: “Allen, con sao rồi? Có bị thương ở đâu không?”

Cô đặt tiểu Long Dập xuống, kiểm tra khắp người con trai.

Tiểu Long Dập nhìn mẹ nhe răng cười: “Mẹ ơi, con không sao cả ạ.”

Nghe thấy con trai bảo không sao, hốc mắt Lê Hiểu Mạn ngập đầy nước, ôm chặt con trai: “Allen, cuối cùng mẹ cũng được ôm con.”

Lê Hiểu Mạn ôm chặt con trai, vào khoảnh khắc tiếng bom vang lên, cô đã nghĩ cô và tiểu Long Dập chết chắc rồi, may sao, bọn họ vẫn không bị nổ tung.

“Hiểu Hiểu, Allen.”

Con ngươi đen mực của Long Tư Hạo cũng khẽ đẫm nước mắt, anh gọi nhỏ một tiếng, lần nữa ôm chặt lấy hai mẹ con.

Quả thực tiếng vang ban nãy rất lớn, lớn đến mức hồn phách anh cũng muốn tan biến theo lên không trung, loại cảm giác sợ hãi nếu như anh mất đi cô cùng con trai vẫn còn cuộn ngược trong lòng anh chưa hề tan biến.

Anh ôm chặt lấy hai mẹ con, đáy lòng ngập tràn sợ hãi.

Hiểu Hiểu, Allen, tiểu Nghiên Nghiên, cả ba đều gắn liền với mạch máu của anh, thiếu đi một cũng không được.

Lê Hiểu Mạn nhận ra Long Tư Hạo vẫn còn đang sợ hãi, cô ngước mắt nhìn anh, thấy viền mắt anh thấm hồng, cô nín khóc mỉm cười: “Tư Hạo, không cần lo lắng, chúng em đều ổn, em và con trai của chúng ta đều không có chuyện gì.”

Long Tư Hạo nhìn cô chăm chú, lo lắng trong mắt không cách nào vơi bớt.

Giờ phút này anh không sao nói ra lời, bởi vì cái cảm giác suýt chút nữa mất đi hai người quan trọng nhất đời anh vẫn còn đang vẫy vùng trong ngực anh, dù sao giờ đây tất cả đều đã không sao, chỉ là nỗi sợ vẫn cứ chiếm cứ lấy trái tim anh.

Nếu một ngày còn chưa giải quyết Sophie, gã đàn ông bí ẩn kia vẫn chưa chết, thì Hiểu Hiểu của anh, và con trai cùng con gái bọn họ sẽ vẫn chưa thể an toàn.

Anh nâng tay lau sạch vệt khóc bên khóe mắt Lê Hiểu Mạn, cúi đầu hôn lên môi cô, cảm nhận được nhịp thở của cô, những bất an trong lòng anh mới dần dần vơi đi.

Băng qua màn nước mắt cô nhìn anh chăm chú, ánh mắt mang theo đau lòng: “Tư Hạo, không cần lo lắng nữa, chúng ta đều ổn cả rồi.”

Tiểu Long Dập cũng nhìn về phía Long Tư Hạo, trong giọng nói non nớt mang theo tiếng khóc thút thít: “Ba, con không sao hết, mẹ cũng không sao cả ạ, ba không cần lo lắng nữa ạ.”

“Allen.”

Giọng anh trầm thấp có chút khàn, kéo tiểu Long Dập ôm chặt vào ngực: “Ba biết, ba sẽ không cho phép mẹ con các con có bất cứ chuyện gì nữa.”

Ánh mắt của anh rét buốt, sâu thẳm trong đó lướt qua một tia hung tàn mãnh liệt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK