Mục lục
Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Long Tư Hạo ở trong phòng tắm rất lâu, lúc anh đi ra, sắc mặt và tinh thần đều đã rất tốt, không hề giống một người vừa ho ra máu.

Lê Hiểu Mạn ngồi trên giường lớn thấy anh đi ra thì lập tức đứng dậy.

Ánh mắt trong suốt của cô nhìn anh chằm chằm, giọng điệu lo lắng: “Tư Hạo, có phải vừa rồi anh ho không?”

Thấy cô lo lắng như vậy, Long Tư Hạo nhướng mày, giọng điệu thoải mái hỏi: “Em nghe thấy sao?”

Lê Hiểu Mạn khẽ gật đầu, đang muốn hỏi anh làm sao thì anh đã duỗi tay, ôm cô vào lòng, bàn tay to lớn để lên trán cô, dịu dàng nói: “Hiểu Hiểu, đừng lo lắng, anh không sao, thỉnh thoảng ho khan cũng bình thường thôi mà.”

Lê Hiểu Mạn nhìn anh chằm chằm: “Có phải anh bị cảm không?”

Long Tư Hạo sủng nịch nhìn cô, cong môi cười: “Không đâu, anh không sao thật mà, nha đầu ngốc, đừng lo lắng cho anh.”

Dứt lời, anh cúi đầu hôn lên môi cô: “Được rồi, anh phải đi làm đây.”

Anh lập tức buông cô ra.

Ngay lúc anh xoay người, Lê Hiểu Mạn đột nhiên kéo anh lại, nhào vào lòng anh, đôi tay mảnh khảnh ôm chặt vòng eo mạnh mẽ: “Tư Hạo, để em đi cùng anh đến bệnh viện, hoặc là gọi bác sĩ tới cũng được, đột nhiên anh ho khan, em rất lo lắng.”

Long Tư Hạo mỉm cười nhìn: “Hiểu Hiểu, anh thật sự không sao, không cần quá lo lắng, anh phải đến công ty rồi.”

Anh vừa muốn buông cô ra, cô lại ôm chặt anh không rời.

Long Tư Hạo hạ mắt nhìn cô gái nhỏ ôm mình không rời, ánh mắt đầy ý cười: “Hiểu Hiểu, sao đột nhiên lại dính người vậy?”

Lê Hiểu Mạn nhíu mày nhìn anh, cười mềm mại đáng yêu mềm: “Không phải anh luôn muốn em dính sao?”

Long Tư Hạo hơi hơi nhíu mày, giọng điệu ôn nhu: “Đúng vậy, nếu em đã không nỡ rời xa, vậy anh không đến công ty nữa, ở nhà với em nhé?”

Nghe anh nói ở lại, Lê Hiểu Mạn đột nhiên cảm thấy vui vẻ, nhưng cô không thể ích kỷ giữ lấy toàn bộ không gian của anh như vậy được.

Tối nào anh cũng đúng giờ về nhà ăn cơm với cô, đưa cô đi dạo, ôm cô ngủ, cô đã cực kỳ thỏa mãn rồi, cô không thể lại chiếm lấy thời gian ban ngày của anh nữa.

Anh cũng có chuyện của anh, cô càng không thể làm chậm trễ công việc của anh được.

Cô buông lỏng tay ra, ánh mắt ôn nhu thâm tình nhìn anh: “Tư Hạo, không cần, anh đến công ty đi, buổi tối muốn ăn cái gì, em làm cho anh.”

Long Tư Hạo đưa mắt nhìn cái bụng đã lộ ra của cô, ánh mắt ngập tràn tình ba con: “Hiểu Hiểu, em chỉ cần vui vẻ ở cùng bảo bối của chúng ta là được, những việc khác cứ để giúp việc làm, anh không muốn em mệt mỏi.”

“Vâng!” Lê Hiểu Mạn nhìn Long Tư Hạo khẽ gật gật đầu, sau đó nhìn theo anh rời khỏi phòng ngủ.

Lúc bóng dáng anh tuấn ấy biến mất khỏi mắt cô, cô lại nhíu mày, trong đầu lại suy nghĩ về anh.

Bởi vì không có việc gì làm, lại không ngủ được, mang thai lại không thể nghịch điện thoại, cô liền tựa vào đầu giường đọc mấy cuốn sách dành cho phụ nữ có thai.

Cứ một lát cô lại nhìn giờ, đến khoảng sáu giờ, cô mới đặt sách xuống, đi vào phòng bếp.

Tuy đã đồng ý với Long Tư Hạo sẽ không tự nấu cơm, nhưng cô vẫn muốn tự tay nấu cho anh, nhìn anh ăn cơm cô nấu, cô sẽ cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Cô tin Long Tư Hạo cũng sẽ cảm thấy cực kỳ hạnh phúc.

Không có người đàn ông nào lại không thích ăn cơm người phụ nữa mình yêu thương nấu, cũng không có người phụ nữ nào không muốn nấu cơm cho người đàn ông của mình cả.

Nam chủ ngoại nữ chủ nội, Long Tư Hạo bận việc ở ngoài, cô muốn làm chút gì đó cho anh.

Chờ cco đến phòng bếp, đầu bếp nghe cô nói muốn tự làm cơm thì ở bên cạnh phụ giúp.

Chỉ là, cô vội vàng hơn một giờ, làm một bàn đồ ăn, nhưng Long Tư Hạo lại không về đúng giờ.

Trời đã tối rồi, cô ngồi trước bàn ăn đợi anh rất lâu, đôi mắt trong suốt nhìn chằm chằm bàn ăn từ lúc bốc hơi nóng nghi ngút đến khi nguội lạnh.

Hơn tám rưỡi mà Long Tư Hạo vẫn chưa về, cô nhíu mày cầm điện thoại gọi cho Long Tư Hạo, nhưng người nhận máy lại là trợ lý của anh ấy.

“Lê tiểu thư, Long tổng đang phải dự một bữa tiệc rất quan trọng, sẽ về trễ một chút, cô không phải chờ anh ấy đâu.”

Cúp điện thoại xong, Lê Hiểu Mạn vẫn ngồi trước bàn ăn, rong mắt hiện lên sự mất mác.

Chú Thành quản gia đi vào nhà ăn, thấy đồ ăn đều đã nguội thì cung kính hỏi: “Thiếu phu nhân, đồ ăn nguội cả rồi, có cầm hâm nóng lại không ạ?”

Lê Hiểu Mạn đưa mắt nhìn quản gia, khẽ mím môi: “Chú Thành, giờ chưa cần đâu, đợi Tư Hạo về đã.”

Chú Thành khẽ gật đàu rồi ra ngoài.

Mà Lê Hiểu Mạn vẫn ngồi chờ trước bàn ăn, sở dĩ cô không hâm nóng lại là vì sợ nếu hâm nóng quá nhiều sẽ làm mất đi hương vị, đến lúc Long Tư Hạo về ăn sẽ không ngon nữa.

Cô cho rằng Long Tư Hạo tầm hơn mười hai giờ sẽ về, nhưng cô đợi đến hai giờ sáng, mà vẫn không thấy anh đâu.

Trong lúc đó, quản gia cũng đã nói mấy lần bảo cô đi ngủ trước, không cần đợi Long Tư Hạo, mà Lạc Thụy cũng gọi điện mấy lần, nói Long Tư Hạo có thể sẽ về rất khuya, để cô không cần chờ, nhưng cô vẫn ngồi trước bàn ăn.

Mãi đến bình minh, cô cũng không đợi được Long Tư Hạo trở về.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK