Mục lục
Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Mà Sophie vốn mặc áo ngủ tuyết trắng, lúc này máu me đầy người thật sự khiến người khác sợ hãi.

“Sophie...” Thẩm Thi Vi ôm Sophie, đau lòng gọi một câu, sau đó ngẩng đầu nhìn Long Tư Hạo, lạnh lùng tức giận nói: “Glen, dì có nằm mơ cũng không ngờ, cháu lại nổ súng với Sophie như vậy? Cho dù cháu không thích nó thì nó và cháu cũng ở với nhau mười năm, chẳng lẽ chút tình anh em cũng không có sao?”

Long Tư Hạo anh mắt lạnh lùng, thần sắc độc ác, môi mỏng nở nụ cười khát máu, giọng nói lạnh lùng đến cực điểm: “Đó là cô ta tự chuốc lấy, tình anh em của cháu và cô ta đã bị cô ta xóa hết rồi.”

“Cháu...” Thẩm Thi Vi tức giận nhìn Long Tư Hạo, vẻ mặt lạnh lùng: “Glen, cháu làm dì quá thất vọng, chỉ vì một đứa con gái mà tuyệt tình với một người ở với cháu hơn mười năm như vậy...”

Nói đến đây, bà cúi xuống, nghiêm nghị nhìn anh: “Là dì đưa ảnh cho cô ta, có giỏi thì cháu giết dì đi.”

Thẩm Thi Vi để Sara đỡ Sophie, sau đó đứng lên, ánh mắt sắc bén nhìn Long Tư Hạo, vẻ mặt cực kì lạnh lùng: “Hôm nay trừ phi dì chết, nếu không, dì sẽ không để cháu bắn Sophie một phát nào nữa.”

Sophie đau đớn thoáng run rẩy, nhìn Thẩm Thi Vi, đôi môi trắng xanh bật ra những tiếng nói suy yếu: “Mẹ... Mẹ, con... Con không sợ chết... Mẹ cứ để con bị giết đi, để vậy đi... Con thật sự muốn biết anh ấy hận con thế nào...”

Thẩm Thi Vi đau lòng nhìn con gái mình, cầm súng chỉ vào Long Tư Hạo.

Sophie thấy thế, mặc kệ những chỗ bị thương, cuống quít ôm lấy hai chân Thẩm Thi Vi, khóc nói: “Mẹ... Mẹ, đừng.... Đừng làm Tư Hạo bị thương... con... Con không cho mẹ... làm anh ấy bị thương...”

Long Tư Hạo bắn cô vì Lê Hiểu Mạn, thứ đau đớn không chỉ là thể xác, mà còn là lòng của cô ta.

Nhưng cô ta lại không muốn anh bị thương.

Thẩm Thi Vi ngồi xổm xuống ôm Sophie, đau lòng: “Sophie, Glen căn bản là không thích con, sao con vẫn bảo vệ nó như vậy, thương anh ta, đáng sao?”

Sophie sắc mặt tái nhợt khóc nhìn mẹ mình, vô lực nói: “Đáng... Đáng chứ...”

Thẩm Thi Vi ôm chặt Sophie, đau lòng không thôi, đứa con gái này ngốc giống bà nă xưa vậy, đều liều lĩnh yêu một người đàn ông không thích mình.

Sao bọn họ đều muốn hai mẹ con họ khổ sở như vậy?

Yêu thương người đàn ông nổ súng với mình vì người phụ nữ khác, trong lòng nhất định còn đau khổ hơn thân thể ngàn vạn lần.

Thân là mẹ Sophie, bà giờ phút này cũng đau khổ không thôi.

Bà nâng mắt nhìn Long Tư Hạo, lạnh lùng nói: “Glen, đây là lần cuối cùng, dì sẽ không để cháu làm tổn thương Sophie nữa.”

Long Tư Hạo không thèm nhìn Sophie mà híp mắt lại, ánh mắt phức tạp nhìn Thẩm Thi Vi, trầm giọng hỏi: “Ảnh chụp là dì đưa cho Hiểu Hiểu?”

Thẩm Thi Vi ánh mắt băng hàn, vẻ mặt uy nghiêm, lạnh lùng nói: “Là dì, không liên quan đến Sophie, Glen, cháu có biết người dì yêu thương nhất là Sophie không? Cháu làm nó tổn thương, tức là đối địch với dì, món nợ này dì nhớ kỹ.”

Tuy Thẩm Thi Vi thừa nhận, nhưng Long Tư Hạo không hề cho rằng chuyện này không hề liên quan đến Sophie.

Anh đương nhiên là biết bà yêu thương Sophie, nhưng lại không ngờ bà yêu thương cô ta lại đi làm tổn thương...

Ánh mắt Long Tư Hạo trầm xuống, lạnh nhạt nhìn Thẩm Thi Vi, khẽ nhếch môi, giọng nói trầm thấp: “Aunt, vậy dì trông chừng cô ta cho kĩ vào, nếu cô ta còn làm tổn thương Hiểu Hiểu, cháu nhất định sẽ không nương tay nữa đâu...”

Dứt lời, anh xoay người lập tức rời khỏi.

Sophie thấy anh còn không thèm nhìn mình một cái thì đau lòng, khóe môi tràn ra máu, nước mắt không ngừng rơi.

Đột nhiên, cô ta níu chặt áo Thẩm Thi Vi, vội vàng gọi: “Mẹ... Mẹ...”

Thẩm Thi Vi thấy cô thở khò khè dường như muốn phát bệnh, đau lòng lo lắng: “Sophie... Mẹ đây, mẹ ở đây...”

“ Mẹ... Mẹ, Mẹ... Cúi đầu... Con... Con muốn mẹ... Đồng ý một việc...”

Sophie nói đứt quãng, hô hấp bắt đầu không ổn.

Thẩm Thi Vi thấy thế, lập tức cúi đầu, lo lắng nói: “Sophie, con muốn mẹ đồng ý cái gì? Mẹ đồng ý hết.”

Sophie ngẩng đầu, đôi môi trắng xanh không có chút huyết sắc đến bên tai Thẩm Thi Vi, nói chuyện đó ra.

Sau khi nghe xong, Thẩm Thi Vi cảm xúc phức tạp nhìn cô: “Sophie, sao con vẫn chưa từ bỏ ý định? Sao vẫn phải làm vậy? Con muốn bức Glen giết con thì mới cam tâm sao?”

Sophie dùng sức níu chặt áo Thẩm Thi Vi, hai mắt đầy nước, giọng điệu vô lực: “Mẹ... Mẹ không đáp ứng con, con... Cho dù con... Chết cũng không nhắm mắt, con... Con nhất định sẽ không để bọn họ... ở cùng với nhau, nhất định không... Mẹ đồng... đồng... đồng ý với con...”

Thẩm Thi Vi đau lòng con gái cả người đầy máu trong lòng, do dự một lúc cũng đồng ý.

Sophie thấy bà đồng ý thì mới thả lỏng.

Mấy vết thương của cô ta tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng chảy rất nhiều máu, lập tức hôn mê trong lòng Thẩm Thi Vi.

Cô ta thân là thiên kim duy nhất của gia tộc Nox, được đối xử như một công chúa nhưng cũng phải tiếp nhận huấn luyện khác nghiệt từ ba Nox.

Bởi vậy, cô tuy thân thể yếu kém nhiều bệnh, nhưng trúng đạn còn có thể kiên trì lâu thế cũng do từ nhỏ đã được huấn luyện.

Thẩm Thi Vi thấy cô ta đã hôn mê thì lập tức đưa đến bệnh viện tốt nhất thành phố.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK