Mục lục
Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Sau khi Lạc Thụy rời đi, Lê Hiểu Mạn nhìn thời gian, thấy Tiểu Nghiên Nghiên sắp tan học, liền thu dọn một chút, đang định đi đón Nghiên Nghiên, nhận được điện thoại Lê Văn Bác gọi tới.

“Anh Văn Bác, sao gọi cho em?”

“Mạn Mạn, ba anh…”

Thanh âm Lê Văn Bác nghe có chút ngưng trọng, muốn nói lại thôi.

Nghe ra thanh âm Lê Văn Bác không đúng, cô nhíu mày, lo lắng hỏi: “Anh Văn Bác, cậu thế nào?”

“Mấy ngày trước ba vô tình té lộn mẹo ở nhà, chân trái gảy xương.”

“Cái gì?” Lê Hiểu Mạn cả kinh, trong mắt lộ ra lo âu và đau lòng: “Anh Văn Bác, sao bây giờ anh mới nói?”

“Là ba không cho anh nói, sợ em lo lắng.”

“Bây giờ em liền đi qua thăm cậu, bất kể thế nào, hai người đều là người thân của em.”

Mặc dù cô biết Lê Tố Phương không phải mẹ ruột cô, Lê Chấn Hoa cũng không phải cậu ruột cô, Lê Văn Bác cũng không phải anh họ cô, nhưng trong lòng cô vẫn xem họ là người thân.

Cho nên Lê Chấn Hoa té nghiêm trọng như vậy, cô không thể nào không nghe thấy không hỏi thăm.

Sau đó cô gọi cho Long Tư Hạo, nói anh đi đón Tiểu Nghiên Nghiên, cũng nói cho anh cậu cô bị té gảy chân, mau đến xem.

Cúp điện thoại, cô đi ra ngoài, trực tiếp đến tiểu khu Kim Lai chỗ cậu cô ở.

Vì Lê Chấn Hoa té rất nặng, sinh hoạt không cách nào tự lo liệu, Lê Văn Bác phải chăm sóc ông, nên không đến công ty.

Lúc Lê Hiểu Mạn chạy tới, Lê Văn Bác đang nấu cơm cho Lê Chấn Hoa, cô hỏi Lê Văn Bác tình hình của Lê Chấn Hoa liền đi vào phòng ông.

Chân trái Lê Chấn Hoa còn bó thạch cao, nửa nằm trên giường, cả người nhìn qua gầy đi rất nhiều, sắc mặt cũng rất tiều tụy.

Ông thấy Lê Hiểu Mạn tới, hơi kinh ngạc.

“Mạn Mạn, con… sao con tới đây?”

Lê Hiểu Mạn để xuống hộp dinh dưỡng cao cấp mua cho ông xuống, đi tới bên cạnh ông, ngồi xuống, ánh mắt lo lắng đau lòng nhìn ông.

“Cậu, cậu cảm thấy thế nào rồi? Cậu té nghiêm trọng như vậy, tại sao không nói sớm cho con? Cậu té lúc nào? Sao xuất viện rồi?”

Lê Chấn Hoa thấy Lê Hiểu Mạn mặt đầy lo âu, liên tục hỏi một chuỗi câu hỏi, trên mặt tiều tụy tái nhợt của ông nổi lên nụ cười: “Mạn Mạn, cậu không muốn làm con lo lắng mới không cho Văn Bác nói cho con, con đừng lo, cậu không sao, không hề đau chút nào, cậu không muốn ở lại trong bệnh viện, ở nhà thoải mái hơn.”

“Cậu…” Lê Hiểu Mạn nhìn Lê Chấn Hoa, mắt đầy đau lòng.

Mặc dù trước kia cậu thích đánh bạc, làm người không đàng hoàng, nhưng biết sai có thể sửa, nhiều năm qua, cậu cô thay đổi, cô đều thấy rõ.

Bây giờ cậu không hút thuốc không say rượu không đánh bạc, đã hoàn toàn biến thành một người tốt, nhưng ông cũng hơn 50 rồi, còn phải bận rộn chuyện nhà hàng bận rộn chuyện nhà, rất mệt mỏi, có khi cô cũng muốn khuyên ông tìm một người bạn, như vậy thì có người chăm sóc ông.

Dẫu sao một người đàn ông không thích hợp làm việc nhà cho lắm.

Lê Chấn Hoa thấy cô kêu một tiếng cậu liền không lên tiếng, ông cười hỏi: “Mạn Mạn, muốn nói gì cứ việc nói, với cậu còn có gì không dám nói.”

Lê Hiểu Mạn cau mày: “Cậu, con cảm thấy cậu cần một người chăm sóc, cậu tìm một người bạn đi, con nghĩ anh Văn Bác sẽ không ngại.”

Lời cô khiến Lê Chấn Hoa xấu hổ: “Mạn Mạn, cậu cũng từng tuổi này, còn tìm bạn gì, cứ vậy đi.”

Lê Hiểu Mạn liếc mắt chân bó thạch cao của ông, ngẩng đầu, ánh mắt đau lòng nhìn khuôn mặt tiều tụy, giọng kiên quyết: “Không thể cứ vậy được, nếu cậu gặp người thích hợp…”

Lê Hiểu Mạn càng nói Lê Chấn Hoa càng ngượng: “Mạn Mạn, con đứa nhỏ này đang nói gì đấy? Cậu cũng hơn 50 rồi, nào còn có ai muốn…”

Nói tới đây, ông kéo tay Lê Hiểu Mạn, cười vỗ tay cô: “Mạn Mạn, cậu biết con hiếu thuận, con yên tâm, sau này cậu sẽ chú ý, sẽ không té nữa.”

Lê Hiểu Mạn thở dài, hai mắt ôn hòa nhìn ông, nhưng vẫn không yên lòng.

Cô đã không còn mẹ, cô không muốn cậu lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Cô cười nhìn ông: “Cậu, vậy đi, con mời người giúp việc tới chăm sóc cậu, dù sao anh Văn Bác cũng là một người đàn ông, vẫn không tỉ mỉ như đàn bà.”

Nghe cô nói muốn mời người giúp việc, Lê Chấn Hoa lập tức cự tuyệt: “Mạn Mạn, không cần mời người giúp việc, con yên tâm, chân cậu chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe.”

“Cậu, tính tình của cậu trở nên quật cường như vậy từ khi nào?” Lê Hiểu Mạn nheo mắt nhìn ông: “Dù sao con cũng mời người giúp việc.”

Lê Chấn Hoa thấy Lê Hiểu Mạn vô cùng quan tâm ông, cho dù biết ông không phải cậu ruột của cô, nhưng vẫn đối với ông như cậu ruột, ông nhớ tới những chuyện mình làm với cô trước kia, cảm thấy vô cùng áy náy.

“Mạn Mạn, cậu làm rất nhiều chuyện tổn thương và có lỗi với con, con còn quan tâm cậu như vậy, con không hận cậu sao?”

Thấy ông mặt đầy áy náy, Lê Hiểu Mạn nắm ngược lại tay ông: “Cậu, chuyện đã qua không cần nói nữa, chúng ta đều là người một nhà, sẽ không có thù qua đêm.”

Lê Chấn Hoa cúi đầu, áy náy trong mắt đậm hơn: “Mạn Mạn, nhưng cậu không phải cậu ruột của con.”

Lê Hiểu Mạn nhướng mày nhìn ông, nở nụ cười nhu hòa: “Ai nói không phải, ở trong mắt trong lòng con, cậu chính là cậu ruột con.”

Lê Chấn Hoa nghe lời này của cô, trong lòng vừa cảm động vừa thêm thẹn với cô, mấy ngày trước mặc dù ông nói cho cô chị ông Lê Tố Phương không phải mẹ ruột của cô, nhưng vẫn còn giấu cô vài chuyện.

Cô hiếu thuận như thế, ông cảm thấy không nên tiếp tục gạt cô, cô có quyền biết ba mẹ ruột của cô, có quyền biết thân thế của cô.

Ông ngẩng đầu nhìn cô, gương mặt tiều tụy ngưng trọng mấy phần: “Mạn Mạn, thật ra cậu còn có chuyện gạt con.”

Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn chăm chú nhìn ông, ánh mắt nghi hoặc: “Cậu còn có chuyện gì gạt con?”

Lê Chấn Hoa nhìn cô một hồi, cau mày, trên mặt viết có tâm sự.

“Mạn Mạn, thật ra con… Con bị mẹ con lén ôm đi từ nhà người khác.”

“Cái gì?” Nghe lời Lê Chấn Hoa, Lê Hiểu Mạn trợn to mắt, ánh mắt mang theo không dám tin nhìn Lê Chấn Hoa: “Cậu, cậu nói gì? Con… con bị mẹ con lén ôm đi từ nhà người khác?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK